Vợ Lạnh Lùng Của Tổng Tài

Chương 15: Chương 15: Tại sao anh lại khóc ?




Vẫn như mọi khi anh đến công ty làm việc, ám vệ vẫn đi theo cô. Hôm nay cô đánh liều bỏ y tá ở nhà chạy ra ngoài, cô muốn biết Thẩm Trác Vương là ai, lậc đậc chạy đến tập đoàn Thẩm thị...

Anh làm việc trên phòng tổng giám đốc, thư ký hối hả chạy vào phòng anh.

- Tổng giám đốc... có... có chuyện lớn rồi.

- Chuyện gì ?

- Phu nhân của ngài đến đây...

- Cái gì ?

Anh trừng mắt, có khi nào cô nhớ lại mọi chuyện đến đây tìm anh không ?

- Đi ra ngoài đưa cô ấy vào đây.

Thư ký đi ra, tiếp sau đó là cô bước vào. Cô vào phòng làm việc của anh, đảo mắt nhìn xung quanh, nơi này thật sự rất quen thuộc, còn có phòng nghỉ của tổng giám đốc, cô có cảm giác cô đã từng ở đây...

- Đình Đình...

Anh lên tiếng phá vỡ sự im lặng, cô nhìn anh nở nụ cười ngại ngùng.

- À. Xin lỗi anh, thật ra tôi muốn biết Thẩm Trác Vương là ai nên mới đến đây...

- Không sao, em đến lúc nào cũng được.

Anh cười, bất giác nước mắt anh rơi xuống, người phụ nữ này, đã lâu lắm rồi anh không nhìn thấy cô ở khoảng cách gần như vậy, cũng không đặt cô dưới thân...

- Nè. Tại sao anh lại khóc ?

Cô hốt hoảng chạy đến chỗ anh vuốt lấy khuôn mặt anh, anh ôm lấy cô, đầu tựa vào ngực cô, anh rất nhớ cô, nhớ đến phát điên rồi.

- Anh làm gì vậy ?

Cô đỏ mặt, đây là lần đầu tiên từ khi cô mất trí có người ôm cô làm tim cô đập mạnh như vậy.

- Để yên một chút.

Anh tiếp tục ôm cô, cô an ủi đặt hai tay lên cổ anh, anh cảm động nhẹ hôn lên ngực qua lớp áo ngoài của cô. Nụ hôn chuồn chuồn đạp nước này khiến tim cô muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Sau một lúc anh buông cô ra, rối rít.

- Xin lỗi, vì tôi thấy em giống người tôi đang nhớ nên...

- Không sao, sau này tôi với anh có thể làm bạn.

Cô cười thật tươi nhìn anh, anh mỉm cười. Đình Đình, anh chỉ còn có thể làm bạn của em, không thể làm chồng em nữa, đến khi em tìm được hạnh phúc anh sẽ ra đi vì em...

Anh đưa cô đi ăn, sau đó đưa cô về gia tộc Nam Cung, xe của anh dừng cách nhà chính của gia tộc Nam Cung 100km, cô đi bộ vào. Nhìn bóng lưng cô đi, anh nhớ đến lúc cô còn là vợ của anh...

Tối về, anh vẫn nhớ đến cô, bỗng dưng điện thoại anh reo lên.

- Tôi nghe ?

- Vương thiếu, là tôi, ngày mai anh có rãnh không, tôi muốn đi ăn...

- Tất nhiên là rãnh, em muốn đi lúc nào cũng được.

- Vậy được rồi, ngày mai bảy giờ tại nhà hàng Thẩm thị, bye bye.

- Ngủ ngon.

Anh cười, mối quan hệ bạn bè này không biết sẽ kéo dài trong bao lâu...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.