Editor: Cheese
Beta: Chin ✿
Cố Chi sau khi bị Cổ Dụ Phàm dùng đủ chiêu trò dụ dỗ cuối cùng cũng đồng ý chụp hai bức ảnh, khiến cho Cổ Dụ Phàm vui vẻ đến mức muốn đè Cố Chi ra tạo hình trở lại.
Lần này, ca khúc “Hoa nhài chi dạ” nổi tiếng bất ngờ, ca sĩ Cố Chi được mọi người mong đợi cuối cùng cũng xuất đầu lộ diện, đương nhiên không thể qua loa được. Nhưng mà Cổ Dụ Phàm không ngờ rằng, Cố Chi còn chưa chụp ảnh gì, mà qua một đêm, giống như các báo ở Thượng Hải đã bắt tay với nhau trước, đồng loạt đưa tin.
Lần này, trên trang đầu các báo đều đặt tiêu đề chói mắt.
“ “Hoa nhài chi dạ” càn quét Bến Thượng Hải, hình tượng Cố Chi vẫn chưa được tiết lộ. Là vì nhân cách vặn vẹo hay là vì đạo đức suy đồi, đề nghị đĩa nhạc Thắng Lợi giải thích vì sao chưa vén lên tấm màn bí mật này.”
Cổ Dụ Phàm đọc qua vài tờ báo, trong lòng liền hiểu rõ.
Thời gian gần đây đĩa nhạc Thắng Lợi hốt bạc nhiều quá, khiến cho đối thủ đỏ mắt chờ mong, bây giờ bọn họ hợp lực lại muốn âm thầm đẩy ngã.
Nhưng bọn họ chơi chiêu này cũng phải, dù sao cũng là vì hành động bên phía Thắng Lợi mập mờ, khiến cho người ta nổi lên lòng dị nghị -- đó giờ có ngôi sao nào không chịu lộ diện bao giờ chứ.
Người trong giới băng đĩa đều biết, đối với ca sĩ, giọng ca tất nhiên quan trọng, nhưng nhan sắc, đặc biệt là đối với ca sĩ nữ, cũng quan trọng không kém. Công ty đĩa nhạc nếu đã khai quật hạt giống tốt, chỉ cần lớn lên dễ coi một chút là đã có thể biến người ta thành mỹ nhân, chụp họa báo với đĩa nhạc cùng nhau bán. Rốt cuộc có ai mà không thích vừa ngắm người đẹp vừa nghe hát đâu cơ chứ?
Lần này, “Hoa nhài chi dạ” đã nổi như cồn rồi, đĩa nhạc Thắng Lợi lại cứ mãi không chịu bán họa báo của Cố Chi, thậm chí giống như cố tình để cô làm ca sĩ sau bức màn, hành động này làm người ta nghi ngờ. Trong giới băng đĩa nhạc, nếu đã có tên tuổi thì chắc chắn cũng có địa vị, nào có công ty nào không cho ca sĩ lộ mặt chứ.
Cho nên, Thắng Lợi làm đủ mọi cách để che dấu, thậm chí chấp nhận từ bỏ tiền bán họa báo, trong mắt đối thủ chỉ có một khả năng.....
Ca sĩ mới của Thắng Lợi quả thật có giọng ca thiên thần, tên cũng khá hay, không thể phân biệt được là do hiệu quả tuyên truyền mà khiến công chúng nghĩ Cố Chi là mỹ nhân, hay là quả thật đúng như người ta đồn đoán, hát càng hay, người càng xấu! Xấu đến mức không thể hóa trang cho đẹp! Xấu đến mức mới nhìn đã đuổi khách! Xấu đến mức công ty đĩa nhạc đến cả đầu ngón tay cũng không muốn để lộ ra!
Có mấy công ty đĩa nhạc không cam tâm nhường chiêu kiếm tiền này lại cho Thắng Lợi, thấy người đọc viết thư thổ lộ cho Cố Chi được đăng báo, bọn họ thề phải chọc thủng thủ đoạn thấp kém này của Thắng Lợi, vì thế mới hợp lực lại mua thật nhiều trang nhất của các báo, nhất định phải lột bức màn xuống khiến cho Cố Chi lộ diện mới thôi.
Mấy ngày nay, suy đoán về diện mạo thật của Cố Chi ngày một nhiều, mà trên báo còn đăng một bài viết mấy ngàn chữ, phân tích lưu loát cho mọi người vì sao một ca sĩ xinh đẹp sẽ không thể không lộ mặt, đĩa nhạc Thắng Lợi không thể nào bỏ qua cơ hội kiếm tiền từ việc phát hành họa báo, cho nên từng câu từng chữ nói đi nói lại vẫn chỉ đọng lại một nội dung:
Ca sĩ Cố Chi hát bài “Hoa nhài chi dạ” căn bản xấu đến dọa người.
Sự tò mò của công chúng đối với Cố Chi gần đây đã đạt đến cực điểm, ca khúc nhiệt đến như vậy nhưng ca sĩ mãi chưa xuất hiện, cho nên vừa thấy báo đăng bài về thân thế cùng ngoại hình của Cố Chi là liền tranh nhau mua sạch sẽ, sau đó, một truyền mười, mười truyền trăm, ai ai cũng ngóng loại tin tức thế này.
Cổ Dụ Phàm trực tiếp bị mấy bài báo này làm cho cười to. Chẳng trách bọn họ nghĩ Cố Chi xấu ma chê quỷ hờn, ông làm trong nghề này nhiều năm, nếu gặp phải tình huống này cũng sẽ nghĩ như vậy.
Nhưng bọn họ ngàn vạn lần không ngờ rằng, Cố Chi không phải là ca sĩ ký hợp đồng với Thắng Lợi, mà là cổ đông của công ty, ngay cả đĩa nhạc của cô ấy, cũng là thu âm bậy bạ thôi. Ca sĩ thì làm sao có thể so sánh với cổ đông được.
Cổ Dụ Phàm đem nội dung trên báo tóm tắt lại cho Cố Chi nghe.
Cố Chi nghe xong, sắc mặt còn khó coi hơn so với Cổ Dụ Phàm.
Má nó, Cố Chi mắng trong lòng.
Cô lớn đến như vậy, điều cô kiêu ngạo và tự tin nhất chính là cái khuôn mặt này. Nếu có người trên báo nói cô nông cạn, thiếu văn hóa, cô không phản bác, thậm chí còn vỗ tay tán thành nữa, vì dù sao cô cũng biết bản thân không biết chữ không biết đọc. Nhưng mà bọn họ nói cô xấu ma chê quỷ hờn, thật sự chạm đến giới hạn lòng tự trọng của cô rồi.
Vốn chỉ định chụp bừa hai tấm ảnh thôi, bây giờ kiểu gì cũng phải khiến cho bọn họ chống mắt lên mà nhìn.
Nếu cô thật sự xấu xí như thế, tên chó Hoắc Đình Sâm kia có thu nhận cô về bên mình rồi cho cô làm tình nhân không? Có thể nào hận dính luôn trên người cô không xuống luôn không?
Tuy rằng Cố Dương nói không được trông mặt mà bắt hình dong, nhưng Cố Chi cũng không cảm thấy bản thân mình dựa vào xinh đẹp hơn người là không đúng. Đây rõ ràng là ưu điểm của cô, vì sao không thể lợi dụng chứ.
Cố Chi xì một tiếng khinh miệt: “Ba cái tin tức chó má này mà cũng có người tin à?” Cô nói vậy là còn dễ nghe, chỉ có những người ngu mới tin cô xấu thôi.
Cổ Dụ Phàm đau đầu vô cùng; “Đương nhiên là có rồi.”
Ông đã quá rõ việc nếu để tin tức này quá lâu có tác động thế nào, trực tiếp bác bỏ tin đồn thì không ai quan tâm, ngược lại còn khiến cho tin đồn lan truyền nhanh hơn nữa. Nếu đến lúc đó đã một đồn mười, mười đồn trăm, tất cả mọi người sẽ tin rằng Cố Chi vốn rất xấu. Một khi điều này đã trở thành nhận thức của mọi người, có muốn thay đổi ý nghĩ đó sẽ vô cùng khó khăn. Cho nên, việc cần phải làm bây giờ chính là bán họa báo của Cố Chi.
Cổ Dụ Phàm không ngờ kế hoạch tỉ mỉ ông vạch ra để cho Cố Chi lộ diện bây giờ lại trở nên hấp tấp thế này. Ông một tay vừa quay số điện thoại, một bên nói với Cố Chi: “Để tôi gọi cho bên xưởng họa báo, bắt đầu in ấn họa báo của cô.”
Cố Chi cau mày: “Họa báo do ông phát hành có nhiều như phát hành báo chí không?”
Cổ Dụ Phàm thở dài: “Đương nhiên là phải nhiều như báo chí rồi.” Ông như nhớ ra cái gì, liền dừng tay không quay số điện thoại nữa, “Họa báo thôi không đủ, để tôi liên hệ với vài tờ báo, ngày mai đăng ảnh chụp lên các báo.”
Ông vô cùng tin tưởng, chỉ cần Cố Chi xuất hiện, một phát vả mặt mấy người tung tin đồn nhảm đến sưng mới thôi.
Không phải nói cô xấu lắm sao, vậy để mấy người nhìn xem, đến tột cùng là ai mới là người nói nhảm.
Nhưng bản thân Cố Chi cũng chưa hài lòng lắm. Cô nghĩ rằng in lên báo cũng chỉ in trắng đen thôi, ảnh chụp đăng lên thành ra mơ hồ cũng đâu nhìn ra được gì. Còn nữa, cái cách chứng minh cô lớn lên không đáng sợ bằng việc đăng ảnh khắp các báo để mọi người đánh giá hình như có hơi kỳ.
Cố Chi nhìn thấy trên tạp chí Lương Hữu trên bàn làm việc của Cổ Dụ Phàm, nhìn đến mặt bìa rực rỡ sắc màu, đột nhiên nói: “Có thể đăng hình lên trang bìa của Lương Hữu được không?”
Cổ Dụ Phàm đột nhiên ngẩng đầu: “Hả?”
Ông đương nhiên biết tạp chí Lương Hữu. Đây không chỉ đơn thuần là tạp chí giải trí hàng đầu Thượng Hải, mà còn là tạp chí bán chạy nhất ở đây, không gì sánh nổi. So với mấy tờ báo hôm nay, số lượng tạp chí Lương Hữu bán ra chỉ nhiều hơn chứ không có ít hơn.
Lương Hữu là tạp chí phát hành hai tuần một lần, nội dung chủ yếu là tranh vẽ, cho nên hình của Cố Chi sẽ được chọn để đăng lên tạp chí. Nội dung trên tạp chí đều liên quan đến các vấn đề được xã hội quan tâm, lớn có tình hình thổ dân, chính trị thương nghiệp, nhỏ có quần áo, kiểu tóc đang được lưu hành thịnh nhất gần đây.
Mà mỗi kỳ của Lương Hữu hấp dẫn người đọc nhất chính là gương mặt trang bìa. Số lượng phát hành của Lương Hữu rất nhiều, trang bìa chủ yếu là lấy người mẫu nữ, đa phần là các nhân vật nổi tiếng trong giới nghệ sĩ cũng như hào môn của Thượng Hải. Bọn họ chỉ cần xuất hiện trên mặt báo thôi là kiểu tóc, quần áo họ mặt đều có thể dễ dàng trở thành trào lưu. Có không ít người còn chuyên sưu tầm trang bìa mỗi kỳ, sau đó còn làm triển lãm nhỏ tại nhà nữa.
Cố Chi lặp lại một lần nữa: “Tôi muốn lên trang nhất Lương Hữu.” Làm gương mặt trang bìa, khiến cho mọi người nhìn thấy hình của cô đầy đủ sắc màu, so với việc đem chân dung của mình dán khắp nơi như tội phạm truy nã thì có vẻ tốt hơn nhiều.
Cổ Dụ Phàm còn tưởng Cố Chi đang đùa; “Trang bìa của Lương Hữu không dễ lên đâu, mỗi kỳ đều là minh tinh đang nổi hoặc là danh viện nào đó mới nổi danh, bọn họ đều đã sớm lên kế hoạch cho gương mặt trang bìa rồi, không thể muốn sửa là sửa đâu.”
Cố Chi nghe Cổ Dụ Phàm nói xong, nghiêng đầu: “Không phải tôi đang rất nổi sao, cũng đâu có xấu xí gì, cũng đâu phải là nghệ sĩ mới nổi xiu xíu đâu. Cho dù có đã định sẵn đi nữa, nhưng báo còn chưa in, có gì mà không thể sửa chứ.”
“Tạp chí của bọn họ đương nhiên sẽ muốn bán được thật nhiều, thật lâu, nếu để mọi người biết kỳ sau Cố Chi là gương mặt trang bìa, ca khúc đang nổi của Cố Chi mới vừa hết nhiệt, lại thêm đồn đoán về ngoại hình, lần đầu tiên lộ diện, chắc chắn có rất nhiều người mong chờ. Điều này, đối với Lương Hữu hay là với chúng ta, đều có lợi cả.”
Cổ Dụ Phàm nghe Cố Chi nói xong, nhìn cô với ánh mắt khen ngợi, sau đó lại hỏi: “Cứ cho là thế đi, nhưng việc phát hành kỳ tiếp theo còn có vài ngày thôi, cô không sợ người khác nói rằng chúng ta cho người giả mạo Cố Chi à?”
“Tự tôi giả mạo chính mình à?” Cố Chi đột nhiên cười thành tiếng, “Cũng đâu thể giả đến hết đời, ông cứ để cho bọn họ tìm một người hát giống tôi thử xem.”
Cổ Dụ Phàm nắm chặt ống nghe điện thoại, do dự một lúc, cuối cùng dứt khoát gật đầu: “Được.”
......
Ngày hôm sau, đĩa nhạc Thắng Lợi liền mua một loạt trang đầu các báo, giải thích rằng ca sĩ Cố Chi của bọn họ vì cảm tạ lòng hâm mộ của mọi người, quyết định sẽ xuất đầu lộ diện lần đầu tiên trên trang bía tạp chí Lương Hữu ba ngày sau, đồng thời vô cùng chỉ trích việc nhiều người đặt điều về tiểu thư Cố Chi.
Hai ngày này, trên báo một cái đặt điều, một cái bác bỏ, mọi người bị xoay như chong chóng, nhất thời không biết nên tin ai, vì thế ai ai cũng đều đợi xem tạp chí Lương Hữu ba ngày nữa phát hành sẽ ra sao.
......
Ba ngày sau.
Sáng sớm, trời còn tờ mờ sáng, các tiệm bán báo ở Thượng Hải đã sôi nổi mở cửa, các cậu bé bán báo lấy được hàng mới hôm nay, người đưa thư đạp xe đạp, đem tạp chí và báo đến bỏ vào hộp thư của các hộ gia đình.
Tạp chí Lương Hữu nửa tháng phát hành một lần được chủ tiệm báo bày ra ở chỗ bắt mắt nhất.
Cô gái trên trang bìa chụp nghiêng, trên người mặc một bộ sườn xám màu xanh lục, mang đôi bông tai trân châu, đứng bên cạnh một kệ sách kiểu Âu.
Thân hình cô nhẹ nhàng dựa vào mặt tường, tay để trên eo, tư thế nhã nhặn, lịch sự, ưu nhã, sau đó nghiêng đầu, nhìn về phía trước mà cười nhẹ.
Có người dậy sớm đi ngang qua tiệm bán báo, nhìn thấy người trên trang bìa xong vô tình đi chậm lại, mắt không dời được, kết quả không chú ý dưới chân, xém chút đã vấp ngã.
~ Hoàn chương 12 ~