Vợ Lẽ Thời Dân Quốc Trở Mình

Chương 1: Chương 1




Editor: Cheese

Beta: Chin ✿

Thượng Hải thời dân quốc.

Đường Nam Kinh dường như lúc nào cũng phồn hoa náo nhiệt, xe điện chở khách đi qua đi lại không ngừng reo chuông linh leng keng, những phu kéo xe dừng lại lau mồ hôi một chút rồi tiếp tục chạy, cảnh sát giao thổi còi ra hiệu cho một chiếc xe ô tô tạm thời dừng lại, tiếp theo chỉ huy cho một nhóm học sinh mẫu giáo băng qua đường.

Bách hóa Vĩnh An tọa lạc ngay trung tâm đường Nam Kinh, nơi nay là công ty bách hóa lớn nhất cũng như có tiếng nhất Thượng Hại, bên trong bán đủ loại hàng hóa từ nước ngoài, bấy giờ gọi là “Dương hóa”, từ đồng hồ, thuốc lá, đến quần áo, trang sức, cái gì cũng có, thu hút toàn bộ các tiểu thư phu nhân xã hội thượng lưu ở Thượng Hải.

Tầng hai là nơi bán trang sức, người bán hàng mặc tây trang, chân mang giày da, tay mang bao tay bằng nhung màu trắng, đang lấy ra một chiếc vòng cổ trân châu tỏa sáng từ trong tủ ra, sau đó thật cẩn thận mà đặt trước mặt vị khách hàng.

Có một người bán hàng khác đứng cầm gương, Cố Chi mang vòng cổ lên rồi nhìn vào gương.

Trong gương là một cô gái có mái tóc uốn thịnh hành nhất bấy giờ, môi anh đào, mày lá liễu, mắt hạnh sáng ngời, dây chuyền trân châu tỏa sáng trên nền da trắng nõn, nhưng có vẻ so với làn da còn kém hơn mấy phần. Cô gái mặc một bộ sườn xám màu tím nhạt, chất liệu nhìn qua đã thấy xa xỉ, hơn nữa đường cắt may vô cùng chuẩn xác, làm tôn lên đường cong cơ thể.

Người bán hàng cung kính khép tay lại đặt ở trước người, mỉm cười nhìn vị nữ khách hàng này mà giới thiệu: “Đây là món đồ mới nhất trong tiệm của chúng tôi, cả dây chuyền là dùng trân châu Nam Dương nhập khẩu từ Australia để tạo thành, mỗi viên đường kính chỉ chênh lệch 0.1 mm, Cố tiểu thư là người đầu tiên mang chiếc dây chuyền này ở Thượng Hải...”

Người bán hàng nói chưa dứt lời, vị khách đã thu hồi tầm mắt nãy giờ đang ngắm mình trong gương, chỉ nhàn nhạt nói: “Giúp tôi gói lại đi, còn có mấy món vừa nãy đã chọn nữa.”

“Vâng, thưa Cố tiểu thư.” Nụ cười trên khuôn mặt người bán hàng càng ngày càng sâu, hướng về phía cô mà hơi cúi người chào một cái, sau đó xoay người đi đóng gói dây chuyền lại.

Chuyên gia châu báu cũng ra mặt, hướng cô mà cung kính cuời.

Cố Chi nhẹ nhàng sờ sợi dây chuyền. Cô không biết Australia ở đâu, cũng không biết milimet là thứ gì, chỉ là vừa nghe đến cả Thượng Hải cô là người đeo đầu tiên khiến trong lòng cô vô cùng muốn mua chiếc vòng này.

Đồ đang được đóng gói, Cố Chi được giám đốc dẫn đường đến ngồi ở sô pha trong tiệm, nhân viên cửa hàng bưng cà phê đến mời cô.

Ly cà phê được mạ vàng vô cùng tinh xảo, Cố Chi bưng lên uống một ngụm, hậu vị hơi chua của cà phê khiến cô khẽ nhăn mày, nhưng chân mày vừa nhăn đã rất nhanh chóng giãn ra, trên mặt là biểu cảm tựa như vừa lòng, hướng về phía giám đốc mà gật đầu một cái, cũng không nói gì mà buông ly cà phê trong tay, gác chân này lên chân kia, tiếp tục ngắm nhìn những trang sức vừa mới mua xong.

Cố Chi nhìn ly cà phê đen như mực, thật sự nghĩ không ra tại sao mọi người lại thích uống cái này. Nhưng bản thân cô cũng chưa từng nói với ai là cô không thích uống cà phê, thậm chí còn có thể trước mặt người ngoài ra vẻ vẫn thích uống, làm bộ làm tịch. Dù sao đây cũng là đồ uống mà các phu nhân tiểu thư trong xã hội thượng lưu ở Thượng Hải đều uống, một mình cô không yêu thích, không chịu uống có được không?

Bên kia, trang sức Cố Chi mua đã được đóng gói xong.

Trần Gia Minh tiếp nhận những túi đồ từ tay vị giám đốc đang tươi cười, thanh toán tiền, sau đó đi đến bên người Cố Chi, hơi khom người: “Cố tiểu thư, đồ đã được gói lại rồi.”

Cố Chi nhìn hộp trang sức trong tay Trần Gia Minh: “Tốt.”

Cô vịn tay ghế rồi ưu nhã đứng dậy, giám đốc cùng nhân viên trong cửa tiệm khom lưng tiễn khách.

Trần Gia Minh đi phía sau, xách theo đồ mà hôm nay Cố Chi đã mua.

Cố Chi nhìn trên tay Trần Gia Minh toàn là chiến lợi phẩm hôm nay mình gom được, vô cùng hài lòng. Mua sắm quả nhiên có thể khiến nữ nhân cảm thấy sung sướng, cô thở ra một hơi, lại nghĩ đến bộ sườn xám lần trước đặt may chắc bây giờ đã xong rồi, hôm nay vừa vặn có thể ghé qua lấy đồ, liền nói: “Đi tới tiệm quần áo Thịnh Mỹ.”

Trần Gia Minh gật đầu: “Vâng.”

Trần Gia Minh là người của Hoắc Đình Sâm, mỗi lần Cố Chi ra cửa mua sắm thì Trần Gia Minh đều sẽ đi theo. Lúc đầu, Cố Chi cũng không quen có người luôn đi sau mình, nhưng cô phát hiện Hoắc Đình Sâm đưa người này đến là để anh ta đi theo cô trả tiền cũng như xách giỏ cho cô, thái độ cũng vô cùng cung kính, nên cuối cùng cô mới tiếp nhận.

Tiệm quần áo Thịnh Mỹ cách bách hóa Vĩnh An không xa, đi vài phút là tới, nhưng Cố Chi vẫn chọn ngồi xe.

Mỹ nữ mặc sườn xám chân mang giày cao gót, đi về phía một chiếc xe ô tô màu đen sáng loáng dưới ánh mặt trời, một nam nhân mặc tây trang trong tay cầm túi lớn túi nhỏ, xông về phía trước cung kính mở cửa xe cho mỹ nữ, chờ cô ngồi vào rồi mới vòng qua ngồi vào ghế lái xe.

Cảnh tượng như vậy tuy là ngày nào cũng xảy ra trên đường Nam Kinh này, nhưng vẫn khiến một số người qua đường dừng lại nhìn. Cố Chi ngồi ô tô, cảm nhận được những ánh mắt hâm mộ hướng về phía mình, trong lòng vô cùng hưởng thụ.

Xe khởi động, chạy tốc độ cũng không quá nhanh, Cố Chi nhìn ra ngoài cửa sổ xe.

Con đường Nam Kinh vẫn luôn phồn hoa náo nhiệt, trong đó chỉ có duy nhất một cửa hàng tuy cửa chính đóng chặt nhưng bên ngoài có rất nhiên người chen chúc xô đẩy mà vây quanh.

Cố Chi nhìn thoáng qua bảng hiệu, có bốn chữ nhưng cô chỉ nhận ra hai chữ phía trước, “Hối Phong”, hai chữ phía sau có hơi phức tạp nên cô nhìn không ra.

“Hối Phong.” Cố Chi trong miệng lặp lại hai chữ này, đột nhiên nhớ tới trước đây Cố Dương có kể với cô về việc gần đây Thượng Hải đang thịnh hành một loại đồ vật, là “vé số Hối Phong“.

Loại đồ vật mang tên vé số này từ những năm cuối đời Thanh đã có, nhưng ngày trước chỉ thưởng mấy giải nhỏ nhỏ, cho đến gần đây, khi chính phủ bắt đầu nhúng tay vào sản xuất vé số, giải thưởng cũng từ đó mà tăng lên, giải thưởng thậm chí lên đến hàng vạn, cho nên vé số mới trở nên thịnh hành như vậy ở Thượng Hải.

Ai ai cũng ôm giấc mộng đổi đời sau một đêm, thời gian quay số hôm nay còn mấy tiếng nữa mới đến, vậy mà giờ đã có nhiều người đợi không nổi đến đứng canh rồi.

Lúc Cố Dương kể cho cô nghe về “vé số Hối Phong” này, trên mặt cậu còn có vẻ khinh thường. Cậu nói đây là âm mưu của chính phủ, mấy lời quảng cáo phất lên sau một đêm chẳng qua là lời dụ dỗ nhắm vào những kẻ hay mơ mộng, thực chất là không ngừng thu hút bọn họ, người trước ngã xuống, người sau tiến lên, không ngừng moi túi ra mà mua. Cậu còn nói, bọn họ là thanh niên thời đại mới, phải kiên định, không được trầm mê với những thứ không thực tế như vậy, muốn cuộc sống tốt đẹp thì phải tự tay gây dựng nên.

Lúc Cố Chi nghe Cố Dương nói chuyện này cũng gật đầu, cô nghĩ Cố Dương là dân tri thức, những gì cậu nói ra hẳn là đạo lý, nhưng cô cũng không có mặt mũi dám nói trước mặt Cố Dương là cô cảm thấy muốn mua thì cứ mua thôi, rốt cuộc cũng không tốn bao nhiêu tiền, lỡ đâu trúng thì sao?

Cố Chi ngồi bần thần một lát, xe đã dừng lại trước cửa tiệm quần áo Thịnh Mỹ, Trần Gia Minh mở cửa cho cô.

Tiệm quần áo Thịnh Mỹ chuyên bán quần áo nữ xa hoa, ngoại trừ sườn xám là phải đặt làm ra còn bán những bộ quần áo Tây Dương, âu phục lễ phục gì đó. Cố Chi lần trước đã đặt may sườn xám, nên liền đi lên lầu hai xem quần áo Tây Dương có gì.

Ở Thượng Hải lúc bấy giờ, phần lớn các tiểu thư nhà giàu chia làm hai loại, một loại thích mặc sườn xám, một loại thích mặc âu phục.

Cố Chi chính là loại thích mặc sườn xám, cho dù cô cũng không phải tiểu thư nhà giàu gì.

Cô không có hứng thú với mấy kiểu âu phục phối ren kia, Cố Chi đi dạo hai vòng chẳng thấy có gì thú vị, đến cuối cùng lại đi vào quầy bán tất chân cùng nội y thì mới thấy vui trở lại.

Cố Chi đưa tay sờ chiếc tất chân màu đen có quai đeo nilon, cảm giác lạnh lẽo của tơ lụa truyền vào tay vô cùng thoải mái, nếu cô mà mặc cái này chắc hẳn Hoắc Đình Sâm sẽ rất thích.

Lần trước cô mua hai bộ đều bị xé rách cả hai bộ, Cố Chi nói nhân viên gói lại cho cô hai bộ mới.

Trần Gia Minh đi theo Cố Chi vào chỗ bán đồ nội y cảm thấy có chút không tự nhiên, bất quá Cố Chi không nói gì, một bên nói nhân viên gói tất chân lại cho cô, một bên hỏi Hoắc Đình Sâm có nói với anh ta khi nào sẽ đi Nam Tĩnh công quán không.

Trần Gia Minh nghe xong che miệng ho nhẹ: “Tạm thời thì không có, Hoắc tiên sinh nói nếu rảnh sẽ đến gặp tiểu thư.”

Cố Chi nghe xong lông mày không khỏi nhăn lại.

Đã gần một tháng rồi, lần này anh cũng không đến sao?

Nam Tĩnh công quán là chỗ cô đang ở, Hoắc Đình Sâm đã dàn xếp cho cô ở nơi đó. Cô đi theo Hoắc Đình Sâm đã ba năm rồi, nhưng mãi vẫn chưa được bước chân vào nhà họ Hoắc.

Hiện tại tuy rằng đang có phong trào một vợ một chồng, nhưng mà những gia đình giàu có vẫn nạp thêm vợ lẽ, chuyện này ở Thượng Hải cũng không hiếm lạ gì. Mà theo quy củ của Hoắc gia, nam nhân cưới vợ cả xong mới được nạp vợ lẽ, cho nên Cố Chi bây giờ trong mắt mọi người là vợ lẽ tương lai của Hoắc Đình Sâm.

Mọi người đều biết bên cạnh Hoắc Đình Sâm có phụ nữ, còn thỉnh thoảng mang người này tham dự mấy lần gặp mặt, nhưng do ngại quy củ trong nhà nên mới nuôi dưỡng bên ngoài, chỉ chờ đến tương lai rước một cô dâu môn đăng hộ đối về làm vợ cả xong thì sẽ liền đưa vợ lẽ ở bên ngoài về nhà.

Cố Chi vẫn luôn đợi ngày Hoắc Đình Sâm kết hôn, sau đó cô liền có thể dùng thân phận vợ lẽ để tiến vào Hoắc gia, không phải như hiện tại nữa, chỉ là một người bạn gái dưỡng bên ngoài, không danh không phận.

Trước kia Hoắc Đình Sâm ít nhất nửa tháng sẽ ghé chỗ cô một lần, thậm chí có lúc còn cứ một tuần ghé một lần, còn mang cô đi gặp người khác nữa. Nhưng gần đây, Hoắc Đình Sâm ghé chỗ cô không nhiều nữa, đã hơn một tháng rồi chẳng thấy người đâu.

Nghe Trần Gia Minh nói Hoắc Đình Sâm không có nói rõ khi nào lại ghé Nam Tĩnh công quán, Cố Chi trong người cảm giác có chuyện chẳng lành.

Cô không phải chưa nghĩ đến chuyện Hoắc Đình Sâm sẽ có lúc chán ghét cô, nhưng mà cô vẫn muốn anh đợi đến lúc cô trở thành vợ lẽ của anh rồi mới được nói!

Khi đó cô đã chính thức trở thành vợ lẽ, cho dù Hoắc Đình Sâm có chán ghét cô thì cô cũng đã là người của Hoắc gia, không phải lo cơm ăn áo mặc nữa, sẽ không giống như bây giờ, nếu Hoắc Đình Sâm nói chán ghét cô, không để cô lên làm vợ lẽ, một chân đạp cô ra cửa, cô chỉ sợ rằng những gì mình đang có đều sẽ mất đi.

Đến lúc đó cô biết tìm ai mà đòi lý lẽ đây?

Nghĩ đến đấy, Cố Chi cả người rùng mình một cái.

Không thể, không thể, Hoắc Đình Sâm không thể không cho cô lên làm vợ lẽ.

Cố Chi giương mắt, nhìn những bộ nội y ngoại quốc rực rỡ muôn màu, chạy nhanh lại chỉ vào hai bộ mà cô cho là Hoắc Đình Sâm sẽ thích, rồi bảo nhân viên cửa hàng gói lại cho cô.

Trần Gia Minh xách lại xách theo túi lớn túi bé cùng cô bước ra khỏi tiệm quần áo Thịnh Mỹ.

Cố Chi lần này không còn tâm tư hưởng thụ ánh mắt hâm mộ của người quan đường khi cô ngồi lên xe ô tô nữa, Trần Gia Minh lái xe đến dừng ven đường, cùng lúc đó cũng có một chiếc xe ô tô màu đen đi vào. Đều là xe ô tô màu đen, cả Thượng Hải cũng không có bao nhiêu chiếc, cho nên Cố Chi nhịn không được cũng nhìn theo.

Có hai nữ nhân bước xuống từ trên xe.

Cố Chi nhìn thấy một trong hai người đó thì lập tức sửng sốt.

Từ trên xe xuống chính là...

Một người phụ nữ gần 40 tuổi, mang vòng tay cùng dây chuyền phỉ thủy, mặc sườn xám vô cùng ưu nhã, trên cổ còn khoác một chiếc khăn lụa hợp thời, trên mặt không có dấu vết của thời gian, có thể thấy người này bảo dưỡng nhan sắc có bao nhiêu phần thỏa đáng.

Người này Cố Chi biết, chính là mẹ của Hoắc Đình Sâm.

Còn người kia...

Mặc âu phục màu trắng, tuổi thoạt nhìn cũng trạc tuổi Cố Chi, đeo khuyên tai kim cương, dưới ánh mặt trời chiếu ra nhiều tia sáng. Dù cách rất xa Cố Chi cũng có thể cảm nhận được khí chất hồn nhiên thiên thanh của vị tiểu thư này, mỗi cái giơ tay nhấc chân đều là khí phái đúng chuẩn đại tiểu thư trong giới thượng lưu, người này vừa đi vừa cười nói với mẹ của Hoắc Đình Sâm.

Cố Chi vẫn không ngừng nhìn theo vị tiểu thư trẻ tuổi kia.

~ Hoàn chương 1 ~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.