Vợ Lẽ Thời Dân Quốc Trở Mình

Chương 31: Chương 31




Editor: Cheese

Beta: Chin ✿

Lời này vừa nói ra, Cao tiểu thư mặc sườn xám màu xanh đứng ngây ngẩn cả người.

Cô ta đối mặt với Cố Chi, tự nhiên trong lòng sinh ra cảm giác sợ hãi, cô ta không tự chủ được mà lùi một bước: “Mày...”

Cố Chi: “Tôi làm sao?”

Cố Chi vòng tay trước ngực: “Tôi không thèm cãi nhau với cô, để tôi nói chút chuyện này cho rõ ràng nè.”

“Bộ làm tiểu thư của đĩa nhạc Cao Vang thì ghê gớm lắm hả? Trên người cô có món nào do cô dùng tiền bản thân kiếm được mà mua không? Cô coi thường ca sĩ? Ca sĩ chỉ cần hát hai ba bài ít ra cũng kiếm được tiền. Nói như cô thì cô so với mấy người hát rong như chúng tôi còn không bằng?”

“Nhà cô có tiền thì sao chứ? Cô có biết cái gọi là nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên không(*)? Ông chủ đĩa nhạc Thắng Lợi còn phải nể mặt tôi, đĩa nhạc Cao Vang có bằng Thắng Lợi chưa? Cha cô mà biết cô đứng đây đắc tội với tôi, cô nghĩ cha cô sẽ quay về cảm ơn cô hả?”

“Thấy cô lớn vậy chắc cũng có đi học rồi mà ha? Sao học vào rồi mà không giữ lại gì trong đầu vậy hả?”

Cao tiểu thư nghe xong mặt đỏ bừng, bị Cố Chi từng câu từng chữ tới tấp không ngừng mà xém chút thở không được: “Mày!”

Vốn là tiểu thư từ nhỏ đã tiếp thu giáo dục tiêu chuẩn, chưa kể đã quen với việc châm biếm, dè bỉu người khác mà không bị phản bác lại, cho nên khi gặp phải chuyện đối phương vậy mà quay ngược lại phản kích bản thân, cô ta liền không biết phải phản ứng thế nào.

Cô ta vươn tay ra chỉ Cố Chi, nhìn có vẻ chuẩn bị xông vào đánh nhau rồi, sau đó lại nghĩ đến việc bị những lời lẽ cùng khí phách của Cố Chi nói đến không thở nổi, liền hiểu ra.

Cãi nhau còn chưa giỏi thì sao đánh lại người ta.

“Hừ!” Cao tiểu thư chưa bao giờ đánh nhau với ai cuối cùng chỉ đành cắn răng dậm chân, vẻ mặt không cam lòng mà bỏ đi.

Cố Chi nhìn qua đồng bọn của cô ta, bọn họ cũng bắt đầu nhìn đi chỗ khác rồi tản ra.

Cố Chi nhìn theo bóng dáng vị Cao tiểu thư kia, khịt mũi một cái.

Khách đến dự tiệc tối cũng đã đến đông đủ, còn một lúc nữa mới đến phiên đấu giá, nên giữa nền nhạc waLê Thăngz du dương, có không ít người bắt cặp với nhau rồi cùng nhau khiêu vũ.

Đa số các tiểu thư đến tham dự yến hội đều có bạn đi kèm, dưới ánh đèn thuỷ tinh long lanh, từng đôi nam nữ trẻ tuổi khiêu vũ vô cùng đẹp mắt.

Cố Chi đi đến một góc, một người phục vụ nhìn thấy cô, liền đưa cho cô một cái túi: “Tiểu thư Cố Chi, đồ của cô đây.”

Cố Chi gật đầu: “Cảm ơn.'

Cô cầm túi giấu trong một góc chậu hoa, sau đó đi đến khu để trà bánh, chọn cho mình hai miếng bánh kem.

Cố Chi nhìn thấy Cao tiểu thư không biết lúc nào đã thay bộ sườn xám màu xanh biển thành màu xanh lá, đang cùng bạn nam đi tiệc cùng to nhỏ cái gì đó, vừa nói còn vừa nhìn về phía cô nữa.

Chắc là đang đi mách lẻo rồi, Cố Chi nghĩ thế liền trừng mắt nhìn lại. Bản thân cô đối với cái loại con gái cãi không lại liền chạy về nhà mách lẻo thì vô cùng coi thường, cho nên cô làm như chẳng có chuyện gì, lại tiếp tục ăn bánh.

Một lát sau, đã có người tiến lại gần.

Là một cậu ấm nhà giàu, mặc một bộ tây trang còn vuốt tóc theo kiểu tây, đang muốn mời Cố Chi khiêu vũ một đoạn.

Cố Chi trước kia có cùng Hoắc Đình Sâm đi dự mấy buổi tiệc từ thiện thế này, đương nhiên đã từng khiêu vũ rồi, cô biết bản thân khiêu vũ không tệ cho nên mới gật đầu: “Được.”

Cậu ấm nọ nắm lấy tay Cố Chi, hai người tiến vào sàn khiêu vũ.

“Tôi họ Lê, gọi là Lê Thăng.” Cậu ấm tự giới thiệu, “Hôm nay đi cùng em gái đến dự tiệc đêm nay.”

Cố Chi gật gật đầu, vô cùng ngắn gọn mà tự giới thiệu: “Cố Chi.”

Lê Thăng: “Tôi đã từng nghe qua đĩa nhạc của cô, vô cùng thích. Hôm nay vô cùng vinh hạnh có thể nhìn thấy người thật, so với trên báo cô trông còn xinh đẹp hơn nhiều.”

Cố Chi cười cười: “Cảm ơn.”

Cố Chi cảm thấy người này nói chuyện ngọt muốn chảy nước, so với tên chó Hoắc Đình Sâm kia thì còn ngọt hơn nhiều, đã vậy y còn nói thêm: “Lúc trước tôi đi du học ở Pháp, mới về nước cách đây không lâu.”

Hèn chi, Cố Chi thầm cảm thán. Cố Dương nói cho cô biết trai nước Pháp nước Ý toàn nói lời hay tiếng ngọt không à.

Hơn nữa, còn vô cùng ga lăng, lúc nào cũng đặt tay hờ ở eo con gái hết đó.

Hai người khiêu vũ xong một bài, ấn tượng của Cố Chi đối với người này không tồi. Hai người đứng nói chuyện một lát, Lê công tử hỏi thăm cô khi nào sẽ đi hát ở nhà hát nữa, lần trước y không mua vé kịp nên bị lỡ mất. Cố Chi nghe thế liền đồng ý lần tới nhất định sẽ đưa hẳn vé khách mời cho y.

“Được thế thì cảm ơn Cố tiểu thư nhiều lắm.” Lê Thăng cười nói, “Có thể tận tai nghe cô hát chính là niềm vinh hạnh của tôi.”

Hai người đang nói chuyện, Cố Chi ở khoé mắt thấy Cao tiểu thư đang cùng bạn tiệc đi đến chỗ hai người bọn họ. Bây giờ có người khác ở đây, Cố Chi thấy vẻ mặt Cao tiểu thư kia treo nụ cười thần bí.

Cố Chi nhìn thấy bọn họ liền nhíu mày.

Lê Thăng cũng nhìn theo hướng tầm mắt của cô.

“Lê Thăng!” Bạn tiệc của Cao tiểu thư nhìn về người bên cạnh Cố Chi mà vẫy tay chào hỏi.

Lê Thăng nhìn qua, có vẻ là biết bạn tiệc của Cao tiểu thư là ai, liền đáp: “Tử Kỳ?”

“Về nước hồi nào thế? Sao về không nói tiếng nào, lâu rồi chúng ta chưa gặp nhau mà.” Cái người tên Tử Kỳ kia bắt tay với Lê Thăng.

Lê Thăng đáp: “Mới về tháng trước thôi.” Y cho rằng Cố Chi không biết hai người này, nên liền xoay người giới thiệu với Cố Chi: “Đây là một người bạn của tôi, là công tử của công ty Vương thị, người bên cạnh là vị hôn thê của cậu ấy, là thiên kim của công ty đĩa nhạc Cao Vang, Cao Doanh tiểu thư.”

Hoá ra đều là người quen cả, Cố Chi cũng thấy quen cảnh các tiểu thư công tử nhà giàu quen qua quen lại rồi nên cũng khẽ gật đầu.

Cô trực tiếp nhìn về phía Cao Doanh, Cao Doanh cũng cười với cô một cái, trong ánh mắt không còn chút kiêng kỵ gì lúc nãy, bây giờ còn nhìn cô chẳng kiêng nể gì.

“Cố Chi tiểu thư.” Vương Tử Kỳ đưa tay ra bắt tay Cố Chi.

“Xin chào.” Cố Chi cũng bắt tay lại, không biết là hai người này đang định giở trò gì.

Vương Tử Kỳ cười một cái nhìn Lê Thăng và Cố Chi: “Đêm nay hai người đi cùng nhau à?”

Lê Thăng: “Không, tớ đi cùng em gái đến. Em gái mới nãy đã đi với bạn rồi nên tớ mời Cố tiểu thư đây nhảy một điệu, sau đó nói chuyện một chút lại thấy khá ăn ý với Cố tiểu thư.”

“Ra là thế.” Vương Tử Kỳ nhìn về phía sau Cố Chi như tìm kiếm cái gì, “Vậy Cố Chi tiểu thư hôm nay đi cùng ai vậy?”

Cố Chi đang định nói là cô đi một mình đến, Vương Tử Kỳ đột nhiên hỏi cô: “Hoắc tiên sinh đâu rồi?”

Cố Chi sửng sốt.

Vương Tử Kỳ cười ôn tồn: “Hoắc tiên sinh không đi cùng cô đến đây sao?”

Nói đến đây, Cao Doanh nãy giờ vẫn ôm tay Vương Tử Kỳ liền nở nụ cười vô cùng hả dạ.

Lê Thăng mới về nước, có vẻ chưa theo kịp lắm: “Hoắc tiên sinh nào?”

Vương Tử Kỳ: “Hoắc Đình Sâm.”

Lê Thăng nghe thấy tên của Hoắc Đình Sâm, trong nháy mắt nhớ tới đại thiếu gia nhà họ Hoắc mà cả cái Thượng Hải này chẳng ai dám chọc.

Rõ ràng là không quá cách biệt tuổi tác với bọn họ, có lớn hơn thì cũng chỉ lớn hơn vài tuổi, nhưng trong khi các thiếu gia cùng lứa còn mải mê đi du học nước ngoài rồi ăn chơi nhảy múa, cầm tiền đi nuôi gái các kiểu thì vị Hoắc đại thiếu gia này đã tiếp quản công ty, làm tổng giám đốc kiêm người thừa kế của Hoắc thị rồi.

Vương Tử Kỳ tiếp tục nói: “Lúc trước tôi có tham gia một buổi tiệc tốt, may sao gặp được Hoắc tiên sinh và Cố tiểu thư, hai người trông vô cùng xứng đôi. Sao hôm nay Hoắc tiên sinh không đi cùng Cố tiểu thư vậy?”

Cố Chi nghe được liền siết chặt tay. Cô cuối cùng cũng hiểu hai người này muốn bày trò gì rồi, bảo sao, mặt mày Cao Doanh cười rạng rỡ như vậy.

Đúng là ngày trước Hoắc Đình Sâm có dắt cô đi một vài bữa tiệc tối, nhưng lúc ấy mọi người đều nghĩ cô là tình nhân của Hoắc Đình Sâm, chỉ cần Hoắc Đình Sâm chính thức kết hôn thì sẽ liền nạp cô vào cửa làm vợ nhỏ. Mấy tiểu thư muốn bước vào nhà họ Hoắc, ai cũng xem cô như kẻ thù. Nhưng bây giờ Hoắc gia cùng với Triệu gia ở Nam Kinh liên hôn, còn cô không đợi làm bà hai nữa mà đã đi làm ngôi sao ca nhạc rồi.

Không cần suy nghĩ cũng biết, Hoắc gia liên hôn, sợ Triệu tiểu thư kia không vui, nên đã vứt bỏ vợ nhỏ rồi.

Cho nên bây giờ, trong mắt cái đám ăn chơi phá của này, cô chẳng khác nào một bà vợ hai bị thất sủng, đành phải đi làm ngôi sao ca nhạc để kiếm sống qua ngày.

Đám Cao Doanh và đồng bọn vốn không tham gia mấy bữa tiệc kia, cho nên không biết về mối quan hệ giữa cô và Hoắc Đình Sâm, nhưng mà vị hôn phu này của cô ta thì khác, rõ ràng đã nhìn thấy cô và Hoắc Đình Sâm, còn 'tiện mồm' mà nói hết ra nữa.

Cao Doanh cười nói: “Hoắc đại thiếu gia là người có thân phận thế này chứ, cho dù có muốn đến thì cũng phải đi cùng Triệu tiểu thư mới phải. Đáng tiếc, Triệu tiểu thư xuất thân ở Nam Kinh danh giá, sao có thể đến dự mấy buổi tiệc bình dân như thế này chứ.” . Xin hãy đọc truyện tại — Tru mTruyen.N E T —

Lần này Thịnh Tinh có gửi thiệp mời cho Triệu Hàm Thiến, về sau nếu đã gả đến Thượng Hải rồi thì coi như đây là lần ra mắt với giới thượng lưu ở Thượng Hải. Có không ít tiểu thư nhà giàu vì nghe tin mà đứng ngóng trông cả buổi, muốn đến xem người sắp ngồi vào ghế Hoắc thiếu phu nhân kia ra sao, có khiến bọn họ tâm phục khẩu phục không. Nhưng tiếc làm sao, Triệu Hàm Thiến đã uyển chuyển từ chối lời mời của Thịnh Tinh.

Vì thế, có tờ báo còn suy đoán nói vị Triệu tiểu thư từ Nam Kinh này chỉ biết lo thân mình, căn bản chẳng để nhóm tiểu thư nhà giàu ở Thượng Hải vào mắt.

Lê Thăng nghe qua cũng đã hiểu một chút. Hoắc gia và Triệu gia liên hôn, người ở Nam Kinh và Thượng Hải không ai không biết. Người này đang là ngôi sao ca nhạc vậy mà lại có quan hệ với Hoắc Đình Sâm, thân phận đơn giản là tình nhân, hoặc cũng có thể nói là vợ nhỏ bị thất sủng, là tình nhân bị vứt bỏ.

Ánh mắt Lê Thăng dành cho Cố Chi liền thay đổi, những lời ngon tiếng ngọt lúc này đều thu về hết.

Không thể ngờ được ngôi sao ca nhạc đang nổi vậy mà trước đây còn có cái loại quan hệ như thế với Hoắc đại thiếu gia, nếu không phải có chút kiêng kị Hoắc gia, bây giờ còn có thêm Triệu gia nữa, mọi người mới không bàn tán nhiều. Tin này mà lọt ra, bị đám phóng viên như ruồi bọ kia bắt được, khẳng định sẽ gây ra cả một chấn động.

Cố Chi đanh mặt lại, không nói tiếng nào, nắm tay càng lúc siết càng chặt. Cao Doanh kéo tay Vương Tử Kỳ, nụ cười trên mặt càng lúc càng đắc ý.

Cố Chi nheo mắt lại.

Hai người này vậy mà nắm được điểm yếu của cô.

Bất kể bây giờ thế nào, bất kể là ai bỏ ai, trong mắt người khác, cô chính là kiểu tình nhân muốn thượng vị mà không được, bị Hoắc Đình Sâm vứt bỏ.

Nhưng mà Cao Doanh và Vương Tử Kỳ đắc ý chưa được bao lâu, đột nhiên có một người ông xuất hiện từ phía sau Cố Chi, khiến cho nụ cười của hai người kia liền cứng lại.

Cố Chi nghe thấy có người gọi tên cô, giọng nói này cũng rất quen thuộc: “Cố Chi.”

Cô xoay người, thấy Hoắc Đình Sâm đang đứng phía sau.

Hoắc Đình Sâm nhận ra bầu không khí giữa Cố Chi cùng hai người kia có vẻ giương cung bạt kiếm, anh lạnh lùng nhìn qua bên đối diện, khí chất toát ra áp đảo người khác, Cao Doanh sợ hãi mà ôm chặt tay vị hôn phu, nụ cười trên mặt Vương Tử Kỳ nhanh chóng tan rã, có hơi lùi về phía sau một chút.

Vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo tới. Ai mà biết được Hoắc Đình Sâm sẽ xuất hiện ngay lập tức chứ.

Cố Chi mím môi, cô nhớ đến những ngày tháng trước khi trúng số, cô phải dùng thân thể để níu giữ Hoắc Đình Sâm vậy mà vẫn bị anh vứt bỏ, sau đó, cô đến trước cửa Hoắc thị đợi ba ngày, vậy mà lại thấy Trần Gia Minh đi theo Triệu Hàm Thiến đi vào cửa lớn Hoắc thị.

Cố Chi ngẩng đầu liếc Hoắc Đình Sâm một cái, ánh mắt khiến anh vô cùng khó hiểu, sau đó xoay người lại, bỏ đi.

Hoắc Đình Sâm nhíu mày, liền đuổi theo.

Còn lại người đứng đó, nhìn thấy Hoắc Đình Sâm đang đuổi theo người đẹp, đứng một chỗ nhìn nhau không biết nói gì.

~ Hoàn chương 31 ~

Chú thích:

(*) nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên: bên ngoài bầu trời này có bầu trời khác, người có tài ắt sẽ có có người tài giỏi hơn, ý nói làm người nên khiêm tối và luôn cầu tiến.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.