Vợ Lẽ Thời Dân Quốc Trở Mình

Chương 37: Chương 37




Editor: Cheese

Beta: Chin ✿

Cổ Dụ Phàm không biết Cố Chi đang nghĩ cái gì mà lại nở một nụ cười bí hiểm đến như vậy.

“Nè.” Ông lên tiếng gọi Cố Chi.

“Ơ.” Cố Chi hoàn hồn.

Cổ Dụ Phàm: “Tôi nói biện pháp vậy đó, cô thấy ổn chưa? Được thì đi thử vai đi.”

Cố Chi gật gật đầu: “Được.”

—-

Đoàn phim “Minh Nguyệt Ca” tổ chức thử vai vào cuối tuần ở phim trường Hoa Anh. Lần thử vai này có nhiều ngôi sao ca nhạc đã có tên tuổi trong giới đến tham gia. Bọn họ không đi cùng nhau mà lần lượt từng người một đến, khi Cố Chi đến nơi thì vô tình gặp được một người.

Là ngôi sao ca nhạc của đĩa nhạc Cao Vang, Bạch Oanh.

Lần thử vai này hẳn là đều phát thư mời cho các ngôi sao ca nhạc, Bạch Oanh là ngôi sao nổi nhất ở đĩa nhạc Cao Vang, cùng là trụ cột của công ty, trước khi Cố Chi xuất hiện thì người này cùng với Trần Mỹ Điệp của đĩa nhạc Thắng Lợi cũng kèn cựa nhau mãi. Hai người bọn họ nhìn hao hao nhau, giọng hát cũng giống nhau, lắm khi còn bị nhầm lẫn qua lại. Sau khi Cố Chi ra mắt, thì chỉ còn Trần Mỹ Điệp đủ sức trụ lại, lúc nào Cố Chi không ra đĩa nhạc mới thì cô ta sẽ phát hành bài mới ngay, mà đối thủ cạnh tranh Bạch Oanh gần đây cũng có ra hai bài hát mới, nhưng mà doanh thu lại có hơi quan ngại.

Lần thử vai này, Bạch Oanh vô cùng chú ý, trang điểm sắc sảo, không biết chắc còn tưởng chuẩn bị đi tiệc tối hay gì. Trước đây cô ta có được mời góp vai trong một vài bộ phim điện ảnh, cho nên so với Cố Chi mà nói thì kinh nghiệm diễn xuất có nhỉnh hơn một chút.

Cổ Dụ Phàm nói với cô, đối thủ mạnh nhất của cô bây giờ chính là Bạch Oanh.

Bạch Oanh có vẻ cũng không ngờ sẽ gặp Cố Chi ở đây, ánh mắt chẳng có chút thân thiện nào.

Cố Chi nhún vai. Chuyện này cũng bình thường thôi, có ai gặp đối thủ của mình mà mặt mày vui vẻ đâu chứ.

Ngay lúc này, có một người đàn ông tầm 40 tuổi đi từ trong văn phòng ra, nhìn thấy hai người, liền chạy lại chào hỏi: “Bạch tiểu thư, Cố tiểu thư.”

Người đàn ông trung niên bắt tay với Bạch Oanh trước, Cố Chi còn chưa kịp phản ứng gì, y đã quay qua bắt tay cô: “Tiểu thư Cố Chi.”

Cố Chi không quen với kiểu bắt tay chào hỏi này, hơn nữa bị đàn ông nắm tay thế này cô cũng không thoải mái lắm. Cố Chi không nói không rằng, từ tù rút tay về, nhưng mà y vẫn cứ nắm tay cô cứng ngắc, cô nhất thời không thể rút ra được.

“Tôi họ Lôi, là giám đốc chủ quản của công ty điện ảnh Hoa Anh, cũng là nhà sản xuất của bộ phim này. Tiểu thư Cố Chi gọi tôi là giám đốc Lôi được rồi.”

Vị giám đốc Lôi này vừa nói vừa nhích lại gần, Cố Chi ngửi thấy mùi nước hoa nồng nặc trên người y, thiếu chút đã ngạt thở rồi. Cố Chi hắt hơi mấy cái, sau đó thuận tiện rút tay mình ra khỏi tay giám đốc Lôi, nở một nụ cười khéo léo: “Giám đốc Lôi.”

Giám đốc Lôi cười cười nhìn Cố Chi, sau đó nhìn Bạch Oanh: “Hai người đợi một chút, lát nữa sẽ có người đến đưa hai người đi thử vai.”

Quả nhiên lần thử vai này hơi khác biệt, cách thức thử vai tuy đơn giản nhưng lại đặc biệt, chính là xem biểu hiện và giọng hát.

“Minh Nguyệt Ca” là một bộ phim về tình viên, bối cảnh là nữ sinh viên khoa âm nhạc đem lòng yêu một nam sinh viên cá biệt, cha mẹ cô lại vì lợi ích mà muốn gả cô cho một gia đình giàu có, Minh Nguyệt vì tình yêu mà dũng cảm vùng ra khỏi gông xiềng phong kiến, cùng người yêu viết nên một mối tình đẹp.

Trang phục diễn là đồng phục đại học, áo sơ mi màu xanh cùng váy dài, tất chân thấp cổ cùng với giày da đen. Cố Chi thay bộ đồng phục xong, chuyên viên trang điểm tết mái tóc xoăn của cô lại thành hai bím tóc, nhìn vào gương liền thấy, người trong gương không khác các nữ sinh đại học là bao.

Cố Chi sau khi hoá trang xong thì có chụp lại mấy tấm hình, sau đó lại được đưa đến phòng thử vai, ngồi ở vị trí chính giữa ở bàn giám khảo chính là giám đốc Lôi ban nãy.

Y nhìn thấy Cố Chi bước vào, ánh mắt không kiêng kị mà quét từ trên xuống dưới một vòng, lập tức híp mắt nở nụ cười.

“Tiểu thư Cố Chi hoá trang rất đẹp.” Giám đốc Lôi gật gật đầu, nói.

Cố Chi cười cười: “Cảm ơn.” Không hiểu vì sao, cô luôn cảm thấy ánh mắt của vị giám đốc Lôi này nhìn mình vô cùng kỳ quái, nhưng kỳ chỗ nào thì cô không thể nói ra.

Buổi thử vai bắt đầu, Cố Chi hát hai bài, thấy bàn giám khảo một người thì ngồi nghe, một người thì gật đầu, coi như là hài lòng với màn biểu diễn của cô.

Giám đốc Lôi nãy giờ ngồi viết gì đó, Cố Chi hát xong, y cười tủm tỉm mà ngẩng đầu: “Cảm ơn tiểu thư Cố Chi, cô ghi số điện thoại ở đây, khi nào có kết quả thử vai rồi chúng tôi sẽ gọi điện báo cho cô.”

Cố Chi thở dài nhẹ nhõm: “Được.”

Cô thử vai xong liền quay về công ty Thắng Lợi. Cổ Dụ Phàm nãy giờ nôn nóng không biết cô đi thử vai ra sao rồi, Cố Chi nghĩ nghĩ lại, thấy mình biểu hiện không tồi, làm Cổ Dụ Phàm cũng yên tâm không ít.

Cố Chi sau khi báo tin với Cổ Dụ Phàm xong thì liền đi đến cửa hàng trang sức Vĩnh Mỹ bàn chuyện mở chi nhánh mới, cô đã chọn được địa điểm rồi, cửa hàng mới vẫn còn đang sửa sang lại.

Cố Chi ở cửa hàng mới cả một ngày, lúc về nhà thì nhận được điện thoại, là công ty điện ảnh Hoa Anh cho người gọi đến, nói là ngoài lần thử vai lần trước, còn có hai bộ trang phục muốn Cố tiểu thư ghé qua công ty thử một chút, để xem hiệu quả hình ảnh tới đâu.

Cố Chi gọi điện hỏi Cổ Dụ Phàm mới biết là thử vai đều không dừng lại ở một lần thử. Khi thì xem biểu hiện, khi thì lại xem hình tượng có phù hợp không, hoặc có khi là hai diễn viên đối diễn với nhau để xem thử có đem lại cảm giác như mong đợi không. Thử đi thử lại xong mới chọn ra người phù hợp nhất.

Cố Chi lại đi đến điện ảnh Hoa Anh một chuyến, lần này vẫn gặp vị giám đốc Lôi kia.

Giám đốc Lôi có vẻ là đang đợi cô, lúc nhìn thấy cô đến còn không hối cô đi thử trang phục mà nói là muốn bàn về kịch bản với Cố Chi.

Cố Chi nhíu mày ngạc nhiên, nhưng vẫn gật đầu, kêu Tạ Dư đứng bên ngoài đợi cô.

“Cố tiểu thư.” Trong văn phòng, giám đốc Lôi cười cười vươn tay với Cố Chi.

Cố Chi không muốn bắt tay với y lắm, chỉ gật gật đầu như đang chào hỏi.

Giám đốc Lôi cũng không giận, nói: “Cổ tiểu thư cũng biết, bộ phim 'Minh Nguyệt Ca' lần này chính là bộ phim đầu tiên được quay bằng máy móc kỹ thuật tân tiến nhất cả nước, có rất nhiều người mong chờ bộ phim này.”

Cố Chi: “Vâng.”

Giám đốc Lôi: “Không lừa Cố tiểu thư làm gì, lần thử vai vừa rồi, có rất nhiều người đến thử vai cho vai nữ chính, nhưng mà người thích hợp nhất thì chỉ có hai người là Cố tiểu thư và Bạch tiểu thư thôi. Nhưng mà Cố tiểu thư yên tâm, chỉ cần cô tin tưởng tôi, có tôi ở đây, vai nữ chính này nhất định sẽ thuộc về Cố tiểu thư.”

Cố Chi nghe thế hơi nhíu mày. Lẽ ra cô phải vui vẻ mới phải chứ, nhưng mà tự nhiên giám đốc Lôi đối xử với cô tốt như vậy, trong lòng cô sinh ra cảm giác nghi ngờ.

Quả nhiên, giám đốc Lôi nhìn vẻ mặt của Cố Chi như vậy, biết cô có thắc mắc, vì thế liền ngồi dựa vào lưng ghế, gác chân lên, cười nói: “Đương nhiên, Cố tiểu thư chắc là không biết, trong giới này có chút quy tắc cần phải chú ý ở trong nội bộ. Hôm nay tôi cho người gọi cô đến đây, là muốn cho cô một chỗ dựa tốt, nhưng đương nhiên không thể cho không. Tôi thật sự vô cùng thích Cố tiểu thư, Cố tiểu thư là người thông minh, nói như thế hẳn là cô đã hiểu rồi đúng không?”

Giám đốc Lôi nói xong, ánh mắt cũng trở nên to gan hơn, to gan đến mức trần trụi, ánh mắt nhìn cô đầy thèm muốn, như thể muốn lột trần cô ngay tại chỗ. Người trước mặt đẹp thì đẹp thật, nhưng mà trong một thời gian ngắn như vậy có thể phất nhanh như thế, ai mà tin được là sau lưng không có kẻ chống lưng cho.

Cố Chi nghe thế, liền hiểu rõ ý của giám đốc Lôi là gì.

Cô đột nhiên cười một tiếng, chớp mắt, hỏi: “Giám đốc Lôi, ngài đây là muốn theo đuổi tôi sao?”

Giám đốc Lôi nghe thấy hai chữ “theo đuổi”, sắc mặt hơi nhăn: “Tôi đã kết hôn rồi, còn theo đuổi cái gì. Cố tiểu thư thật biết nói đùa.”

Y đá nhẹ chân: “Nhưng mà, không cần nói chắc Cố tiểu thư cũng hiểu, người được người khác mong đợi trở thành nữ chính nhiều nhất là ai. Bạch tiểu thư của đĩa nhạc Cao Vang tôi thấy cũng không tệ, chẳng qua nếu lần này Cố tiểu thư từ chối hợp tác với hãng phim Hoa Anh của chúng tôi, tôi chỉ e là sau này Cố tiểu thư nếu muốn đi vào con đường diễn xuất thì sẽ không dễ dàng gì.” Những lời y nói ra đều mang hàm ý uy hiếp, ý tứ vô cùng rõ ràng.

Đây chính là vai nữ chính trong bộ phim điện ảnh có tiếng đầu tiên, cả Thượng Hải có không ít ca sĩ, diễn viên muốn đoạt lấy vai này. Cô không nhận thì cũng có nhiều người khác muốn nhận, nhưng là hôm nay vì tôi coi trọng cô, muốn đưa vai này cho cô, nếu cô cự tuyệt yêu cầu của tôi, mà Hoa Anh lại là công ty điện ảnh lớn nhất hiện nay, nếu cô không cân nhắc đến Hoa Anh nữa, chỉ cần y nói một câu, cả giới điện ảnh Thượng Hải về sau nhất định sẽ phong sát cô.

Cố Chi nghe là đã biết vị giám đốc này nói nghe thì hay nhưng chỉ toàn uy hiếp, sắc mặt liền trầm xuống. Cô ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông trước mặt mình, nghĩ đến câu nói y đã kết hôn, liền chán ghét mà cười nhạo một tiếng.

Cô đương nhiên biết vị giám đốc Lôi này đang ám chỉ điều gì, chỉ là không ngờ cô còn chưa kịp tìm tiểu tình phu tiếp theo để bao dưỡng thì đã có người tới đòi bao nuôi cô rồi.

Không cần giải thích cũng hiểu, vai nữ chính được nhiều người để ý đến thế, nhưng nghe ý thì có vẻ là y vừa muốn cô nhận vai này, vừa muốn chơi quy tắc ngầm với cô, là người ngoại trừ tiền tài, dung mạo ra thì chỉ có hai bàn tay trắng, là phú bà thần bí nhất Thượng Hải.

Nhìn bộ dáng nước chảy mây trôi thế này, chắc là đã có không ít nữ minh tinh bị y chơi đểu rồi.

Cái gì mà sau này muốn đóng phim hẳn là sẽ khó khăn? Bộ phú bà này thèm lắm đóng một phim điện ảnh à?

Cố Chi thầm phỉ nhổ trong lòng, vốn đang định đứng dậy rời đi, nhưng lại cảm thấy nhiêu đó chưa đủ hả giận, vì thế biểu cảm trở nên vô cùng đáng thương, lấy ra bao nhiêu chiêu làm nũng ngày trước với Hoắc Đình Sâm để đòi anh mua trang sức cho: “Giám đốc Lôi, tôi thật sự vô cùng vô cùng muốn diễn nhân vật này, ông không cần đưa nó cho người khác đâu.”

Giám đốc Lôi liếc thấy bộ dạng làm nũng của Cố Chi, liền cảm thấy nãy giờ bản thân mình lo xa rồi. Người trước mặt đây tuy rất xinh đẹp nhưng cuối cùng cũng chỉ là loại bình hoa di động, chẳng có đầu óc gì, vì thế y liền duỗi tay áp lên bàn tay của Cố Chi: “Nếu tiểu thư Cố Chi đã nói vậy, tôi không thể nào mà đối xử bất công với cô được.”

Cố Chi rút tay mình ra, giám đốc Lôi thấy thế liền nhíu mày. Cố Chi lập tức nói: “Giám đốc Lôi, ông định cho tôi bao nhiêu tiền đây?”

Giám đốc Lôi: “Tiền?”

Cố Chi gật đầu: “Ông chủ công ty đĩa nhạc của tôi một tháng cho tôi 3000 tệ đó.”

Giám đốc Lôi nghe thấy con số 3000 tệ này liền hít một hơi, nghĩ thầm trong lòng rằng ông chủ công ty đĩa nhạc này cũng thật hào phóng, cười gượng một tiếng: “Cố tiểu thư lại nói đùa rồi, giữa chúng ta mà tiền bạc gì nữa.”

Nhưng rồi y lại lập tức bổ sung: “Tôi biết điều kiện của Cố tiểu thư tốt như thế, chỉ một vai nữ chính thôi thì đâu có được. Tôi đồng ý với Cố tiểu thư, về sau chỉ cần là phim của điện ảnh Hoa Anh, vai nữ chính sẽ luôn cân nhắc Cố tiểu thư trước, cô thấy sao?” Chỉ là một lời hứa hẹn sau này sẽ cân nhắc cô trước thôi, nếu không đưa cho cô thì cô cũng đâu làm gì được.

Cố Chi liền trợn mắt nhìn người đàn ông keo kiệt trước mặt. Cô cảm thấy Hoắc Đình Sâm hồi xưa chó thật đó nhưng mà ít ra vẫn trượng nghĩa hơn người này nhiều, đòi bao nuôi gái mà không muốn tiêu tiền á, chỉ biết mở miệng hứa hẹn mấy lời trống rỗng, tên này mà biết hồi xưa Hoắc Đình Sâm bao dưỡng cô đã chi bao nhiêu tiền chắc là bị doạ sợ ngất xỉu luôn đó.

Cố Chi tuy là trong lòng trợn muốn trắng mắt rồi nhưng trên mặt lại tươi cười: “Được nha, cảm ơn giám đốc Lôi. Sau này nhất định phải ưu tiên cân nhắc tôi trước đó.”

“Đó là đương nhiên rồi.” Giám đốc Lôi cảm thấy chắc là chuyện đã rồi, liền đứng dậy, gấp không chờ nổi: “Chỗ này là văn phòng, sẽ có người ra vào thường xuyên. Cố tiểu thư, chi bằng chúng ta tìm một chỗ yên tĩnh nói chuyện nhé?”

Cố Chi cũng đứng dậy đi theo, giám đốc Lôi liền trực tiếp đặt tay lên eo của cô.

Thấy mới nói chuyện chút mà đã nhanh thế có thể “tìm nơi vắng vẻ nói chuyện”, y cảm thấy bản thân hình như cũng có hơi keo kiệt, vì thế nói: “Hay là, một tháng tôi đưa cho em 800, à không, 500 tệ để mua ít đồ lặt vặt nhé.”

Cố Chi cảm nhận được cái tay trên eo, đã cố nhịn xuống rồi, nhưng mà không thể nhịn nổi nữa, liền cười lạnh” “Giám đốc Lôi, 500 tệ có chút xíu hà, một tháng tôi cho ông 5000 tệ thì sao?”

Cái tay kia của giám đốc Lôi càng lúc càng đi xuống, hưng phấn cực kỳ, nên không hiểu lắm ý cô nói: “Là sao?”

Cố Chi hít một hơi sâu, cầm túi xách của mình: “Một tháng tôi cho ông 5000 tệ...”

Đến khi bàn tay kia đã chạm đến mông của cô rồi, Cố Chi xoay người một cái, dùng đầu gối, đá một cú tuyệt đường con cháu: “Để! Ông! Cút! Khỏi! Mắt! Tôi!”

“A!”

Y hét lên một tiếng.

Y liền dùng tay che lại chỗ bị thương, ngồi xổm xuống, Cố Chi còn chưa hết giận, lại dùng chân không ngừng đạp lên người y.

Cố Chi cảm thấy đầu gối của mình bị bẩn rồi, liền xì một tiếng khinh miệt: “Chỉ bằng một mình ông mà cũng dám dở ba cái trò đê tiện đó với tôi đây hả? Thứ không biết xấu hổ! Tôi đây vậy mà chỉ đáng chút tiền cỏn con thế thôi á, chỉ có 500 tệ thôi á! Chắc tôi thèm ha! Cả người tôi đây từ trên xuống dưới quần áo thôi là đã hơn 1000 tệ rồi, ông có đem cả gia sản ra sợ cũng chỉ bằng một cái móng tay so với tôi đây thôi nhé, đồ thứ nghèo kiết xác!”

“Cô, cô cô....” Giám đốc Lôi vừa tức vừa đau đến đỏ mặt, ngồi xổm dưới đất nghe những lời đó, vươn một tay ra chỉ vào Cố Chi.

Cố Chi: “Bộ ông tưởng tôi thèm diễn phim của ông hả? Ông có biết tôi là ai không mà đòi lấy phim điện ảnh ra dụ dỗ tôi, còn đòi phong sát tôi nữa ư?! Trời ơi, sợ quá ha, sợ quá sợ luôn á!”

Hai người vật lộn qua lại đương nhiên tạo tiếng động không nhỏ, thư ký và nhân viên ở bên ngoài nghe tiếng lớn nên liền chạy vào xem, nhìn thấy giám đốc Lôi đang ngồi xổm dưới đất, tay che lại hạ bộ, vẻ mặt vô cùng đau đớn, còn ngôi sao ca nhạc Cố Chi thì đứng một chỗ không bị tổn thương gì.

Giám đốc Lôi được hai thư ký nâng dậy, duỗi tay lên mái đầu chẳng còn mấy cọng tóc, chỉ vào Cố Chi, mặt mũi tức hồng hộc: “Mày, mày cứ chờ đấy đi! Mày dám đá tao cú này, ông đây sẽ không để mày yên!”

Cố Chi nhìn thấy Tạ Dư cùng bảo vệ cũng chạy vào, trong lòng cũng tự tin hơn, đối với vị giám đốc Lôi đang thẹn quá hoá giận, cười lạnh một tiếng: “Được, tôi chờ.”

“Bà đây đến cả Hoắc Đình Sâm cũng đã đá rồi, đá ông thì sợ gì chứ?”

Hoắc Đình Sâm đang ở Nam Kinh: Hình như có ai mới nói xấu mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.