Vợ Lẽ Thời Dân Quốc Trở Mình

Chương 39: Chương 39




Editor: Cheese

Beta: Chin ✿

Sau khi tin tức bộ phim “Minh Nguyệt Ca” muốn tuyển lại nam chính được tung ra, có không ít nam diễn viên ở Thượng Hải, thậm chí còn có người không phải là diễn viên cũng bắt đầu rục rịch đi đăng ký thử vai. Nhưng mà sau khi tiêu chuẩn tuyển chọn có hơi hà khắc được thông báo xong, có không ít người chỉ đành lắc đầu, thở dài ngao ngán.

Dưới 27 tuổi có không ít người, thân cao trên 1m8 cũng có nhiều, da sáng mũi cao, dung mạo tốt mà còn biết diễn kịch, thế này thì vẫn có, nhưng mà khi đặt tất cả các điều kiện lại với nhau, thì người có đủ các điều kiện này lại chẳng còn bao nhiêu.

Giám đốc mới đem danh sách ứng tuyển mới lấy được đưa cho Cố Chi xem, số lượng người phù hợp tất cả các điều kiện cũng chỉ có một vài người, hơn nữa đều toàn là các gương mặt mới, trong đó còn có sinh viên mới tốt nghiệp trường điện ảnh ra, còn có giảng viên đại học, thậm chí còn có công tử con nhà có tiền nhưng ôm mộng làm diễn viên nữa.

Cố Chi kéo Cổ Dụ Phàm tới điện ảnh Hoa Anh để ngồi làm giám khảo buổi thử vai với cô, Cổ Dụ Phàm nhìn đám diễn viên vừa cao lớn anh tuấn vừa sáng lạn như mặt trời con, sau đó nhìn Cố Chi, đỡ trán mà im lặng quan sát.

Cố Chi thoạt nhìn có vẻ vô cùng nghiêm túc, bình tĩnh, thậm chí còn ngồi ghi chú đánh giá từng người một. Rõ ràng biết có mấy chữ đâu, vậy mà lại ngồi đó ra vẻ viết viết vẽ vẽ cái gì đó.

Cổ Dụ Phàm: “.................”

Vòng tuyển chọn đầu tiên kết thúc, đợi đến lúc nhóm nam diễn viên đi vào hậu trường nghỉ ngơi, Cố Chi thả bút trong tay, dựa lưng vào ghế, cảm thán nói: “Thật khó chọn quá đi.”

Cô xem phim thấy các vị hoàng đế cổ đại một tay quản tam cung lục điện sao nhẹ người quá vậy nhỉ. Cô nãy giờ xem thì thấy ai cũng tốt cả, chọn người này bỏ người kia đều không nỡ, giờ bảo chọn ra người ưng nhất thật sự quá khó khăn.

Cổ Dụ Phàm che miệng ho khan một tiếng, rốt cuộc nhịn không được mà nói: “Cô muốn tuyển là tuyển nam chính đóng phim, điều kiện thì biết rồi đó, giọng hát giọng nói đều đã thử hết rồi, giờ chỉ cần kiểm tra kỹ thuật diễn thôi.”

Cố Chi phồng má, nói: “Nhưng mà tôi đâu có biết cái gì về diễn xuất đâu.” Cho nên có nhìn thì cũng chỉ nhìn khuôn mặt thôi.

Cô trước kia vẫn cảm thấy là Hoắc Đình Sâm tuy tình cách rách nát, chỉ nhìn thuận mắt thôi. Nhưng bây giờ có nhiều người đẹp trai đứng trước mặt thế này, cô mới phát hiện ra tên khốn Hoắc Đình Sâm kia... hình như so với ấn tượng của cô thì còn đẹp hơn nữa.

Cổ Dụ Phàm nghe Cố Chi nói thế xong, đột nhiên cảm thấy bất an cho tương lai của bộ phim thu tiếng đầu tiên của quốc gia.

Cổ Dụ Phàm: “Vậy thì cô chỉ cần chọn ra một người ưng nhất thôi, nam chính cũng chỉ có một thôi mà.”

“Thôi được rồi.” Cố Chi đem ảnh chụp mình đang cầm trong tay ra, mặt mày nghiêm túc.

Đúng lúc Cổ Dụ Phàm cho rằng Cố Chi đang suy nghĩ cặn kẽ để lựa chọn, chỉ thấy cô nhìn đống ảnh chụp, nhắm lại, sau đó...

Bắt đầu thì thầm nói chuyện với ông bà.

Cổ Dụ Phàm giật mình, thiếu chút nữa đã ngã từ trên ghế xuống.

“..... Chỉ trúng ai thì chọn người đó nè!” Cố Chi nói xong cuối cùng còn một chữ, ngón tay vừa vặn dừng lại trên một tấm ảnh.

Cố Chi mở to mắt ra, nhìn người trong tấm ảnh, gật gật đầu.

Người được chọn có tên là Dương Trạch, ngoại hình cũng không tồi, phù hợp làm sinh viên nhất, nhưng mà y không phải sinh viên học viện điện ảnh, cũng không phải giảng viên đại học, mà chỉ là một thiếu gia nhà có tiền, tuy nhà có tiền nhưng không muốn làm ông chủ, chỉ muốn đi đóng phim trở thành ngôi sao. Y trước kia hồi đi học có đóng kịch mấy lần, cho nên coi như cũng có chút kinh nghiệm diễn xuất.

“Chọn người này đi.” Cố Chi chỉ vào ảnh chụp nói.

Cổ Dụ Phàm nhìn qua một cái, gật gật đầu: “Cũng được.”

Cố Chi chọn nam chính xong, đưa cho giám đốc kết quả để thông báo ra bên ngoài.

Không ngờ rằng, ngoại trừ Dương Trạch được lựa chọn, những người còn lại nhìn thảm vô cùng. Có người thì ủ rũ cụp đuôi mà rời đi, có người lại không cam lòng, ngồi nãy giờ còn chưa chịu về.

Sau khi chọn người xong, Cố Chi muốn tranh thủ đi vệ sinh, ai ngờ lúc mới bước ra, đã nhìn thấy một thanh niên trẻ tuổi đứng trước cửa toilet, cúi đầu. Người này chính là người được đề cử nhiều nhất cho vai nam chính.

Cố Chi lập tức giật mình, lui lại một bước, sau đó quay đầu lại nhìn lên biển hiệu trên cửa, còn tưởng mình đi nhầm nhà vệ sinh nữa.

“Bà chủ Cố.” Cậu trai trẻ thấp giọng nói.

Cố Chi: “Có, có chuyện gì?”

Cậu trai trẻ ngẩng đầu, khuôn mặt tuấn tú, chỉ là biểu cảm ngập tràn bi thương: “Xin hỏi bà chủ Cố có thể nói cho tôi biết, tôi có chỗ nào không tốt không?”

Cố Chi: “Hả?”

Cậu trai trẻ: “Tôi rốt cuộc là thua ở đâu mà không được chọn vào vai nam chính.”

“Cái này...” Cố Chi không biết phải trả lời thế nào, cũng đâu thể nói là tôi tuỳ tiện chỉ đại, cậu không có chỗ nào kém hết, chỉ có kém may mắn thôi.

Cậu trai trẻ đợi mãi không thấy Cố Chi trả lời, liền tiến lên một bước: “Bà chủ Cố, tôi là sinh viên tốt nghiệp trường điện ảnh, hiện tại ngành điện ảnh đang đình trệ, phận diễn viên chúng tôi tìm việc thật sự rất khó khăn. bà chủ Cố, tôi thực sự rất cần cơ hội nào.”

Y nói, mắt nhắm chặt, siết chặt tay, như thể hạ quyết tâm, dùng hết dũng khí để nói: “Mong bà chủ Cố suy xét lại một chút, nếu cô chịu cân nhắc lại, cô muốn tôi làm cái gì... Tôi đều có thể.”

Cố Chi nghe thế liền hơi ngẩn người.

Cái gì cũng có thể làm.

Rồi giờ cô phải hiểu câu này thế nào đây?

Sau đó, cậu trai trẻ đứng đó, môi hơi run run, có chút thê lương mà bổ sung: “Kể cả loại chuyện này, tôi cũng có thể làm được.”

Cố Chi: “..................”

Quả nhiên là đúng theo ý cô đã hiểu.

Cô cười gượng hai tiếng: “Cái này, chuyện này, khoan đã....”

Cậu trai mở mắt ra, ánh mắt vô cùng đáng thương.

Cố Chi thật sự không chịu nổi ánh mắt này, nhưng kêu cô trực tiếp từ chối thì cô lại không nỡ: “Cậu để tôi cân nhắc chút đi!”

Cố Chi nói xong liền bỏ chạy, ai dè trên hành lang về văn phòng, lại bị một chàng trai khác cũng bị từ chối chặn đường.

Lần này còn trực tiếp nắm lấy góc áo của cô, cắn môi dưới, trong ánh mắt vừa hồn nhiên lại có chút uỷ khuất, run run rẩy rẩy nói: “Bà chủ Cố, tôi, tôi đêm nay đi đến phòng của cô, cô có thể hay không, có thể...”

Cố Chi nghe xong muốn nổ banh đầu, chỉ bỏ xuống một câu “Cậu đợi tôi suy nghĩ một chút đã” rồi chạy nhanh về văn phòng.

Lúc bước vào văn phòng, còn thu được hai tờ giấy nhỏ.

Cố Chi chà chà cánh tay nổi đầy da gà, đem tờ giấy ném cho Cổ Dụ Phàm, để ông coi thử trên đó viết cái gì.

Cổ Dụ Phàm mở tờ giấy ra coi, sau đó mặt mày liền trở nên cổ quái, phức tạp.

Cố Chi: “Viết gì thế?”

Cổ Dụ Phàm: “Nói đơn giản một chút, người ta muốn hỏi công ty của cô có loại quy tắc này không?”

Cố Chi: “Loại quy tắc gì?”

Cổ Dụ Phàm đưa cho Cố Chi ánh mắt kiểu “Chắc cô cũng hiểu mà”: “Bọn họ đều đẹp trai, trẻ tuổi, mà cô thì có tiền, là cái loại quy tắc đó đó.”

Sau đó Cố Chi liền hiểu.

“A.” Cô đau đầu kéo tóc, “Hiện tại ngành điện ảnh kinh doanh tệ vậy hả? Có nhiều người không có vai diễn đến vậy ư?”

Cổ Dụ Phàm: “Đúng, mà cũng không đúng.”

Ông nói: “Thật ra thì ngành sản xuất vẫn làm ăn được, nhân vật cũng có rất nhiều, nhưng mà nói thế nào nhỉ, đa số các nhân vật đều bị các diễn viên có kinh nghiệm giành lấy hết, còn bọn họ phần lớn là người chưa xuất đạo hoặc là mới xuất đạo thôi, cơ hội rất ít, muốn có cơ hội lộ diện cũng không dễ dàng gì.”

“Còn như thế nữa sao?” Cố Chi nghe xong ngẩng đầu hỏi.

Cổ Dụ Phàm nhún nhún vai: “Đương nhiên, lừa cô làm gì.”

Cố Chi tựa hồ như nghĩ cái gì đó, ngồi suy tư.

Vừa rồi những người đó đến thử vai, xác thật là ai cũng vô cùng ưu tú, nói cô chọn một bỏ hết cô cũng có chút luyến tiếc, huống chi cô cũng đã đáp ứng người ta sẽ cân nhắc lại chuyện này.

Cố Chi đột nhiên nói: “Không thì tôi đều ký hợp đồng với bọn họ hết vậy.”

Cổ Dụ Phàm: “Cái gì cơ?”

Cố Chi: “Thì đều ký hợp đồng với bọn họ hết, như đĩa nhạc Thắng Lợi ký hợp đồng với ca sĩ vậy đó, điện ảnh Hoa Anh vì sao không thể ký với diễn viên.”

Điện ảnh Hoa Anh chính là công ty điện ảnh nổi tiếng vì các nhà sản xuất, chủ yếu là kinh doanh dịch vụ quay phim cùng với chế tác, không có quản lý diễn viên, cho nên, mỗi lần có phim phải quay thì đều là tuyển diễn viên ở bên ngoài.

Cố Chi cảm thấy về sau vẫn còn phim để đóng, so với cứ đi tuyển từ bên ngoài, còn không bằng bản thân tự ký với một đám trước, cũng có thể tính chút phí quản lý nữa, sau này bọn họ kiếm lời rồi, thì kiểu gì tiền cũng chảy về túi công ty.

“Ông cảm thấy sao?” Cố Chi hỏi Cổ Dụ Phàm/

Cổ Dụ Phàm: “Tôi cảm thấy.... như thế cũng được.”

Cố Chi khẽ cười, gọi giám đốc đến, dặn dò: “Ông đi nói với mấy người còn ở lại, nói là tôi đồng ý cho bọn họ một cơ hội nữa, muốn ký hợp đồng với bọn họ, về sau nếu có phim mới thì sẽ liền sử dụng diễn viên đã ký với công ty trước. Điều lệ hợp đồng ra sao, ông cứ tham khảo hợp đồng ký với ca sĩ mới của đĩa nhạc Thắng Lợi là được.”

Giám đốc gật đầu, khom lưng: “Vâng thưa bà chủ, tôi liền đi làm ngay.”

Cuối cùng thì công ty ký hợp đồng với tổng cộng năm người, ấn tượng của bọn họ chính là Cố Chi có vẻ cũng áp dụng loại quy tắc này.

Ngày hôm sau, Cố Chi ngồi ở ghế bà chủ, vừa lòng nhìn hợp đồng mới ký với các nam diễn viên, vừa quan sát bọn họ.

Tổng cộng có năm người, mỗi người điều kiện ngoại hình đều vô cùng tốt, cao lớn, sáng sủa, nhìn rất có khí chất, tuy rằng còn kém hơn Hoắc Đình Sâm nhiều, nhưng mà đem ra ngoài thì cũng nổi bật hơn khối người.

Những nam diễn viên bị bà chủ nhìn kỹ như vậy, không hẹn mà cùng cúi thấp đầu, mặt ai cũng hồng hồng hai rạng mây đỏ.

Cố Chi nhìn một hồi, lại nhớ tới chuyện lần trước mình gây hấn với Hoắc Đình Sâm nói muốn tìm tiểu tình phu.

Cho nên cái này... có được tính là tình nhân đoàn không?

Cố Chi tưởng tượng đến đó thôi cũng tự đỏ mặt, dùng mu bàn tay lành lạnh áp lên mặt mình, sau đó vội phất tay kêu bọn họ đi ra.

Bọn họ lui đi rồi, Cố Chi ép bản thân không được nghĩ đến chuyện tình nhân đoàn nữa, sau đó bắt đầu lật giở báo chí trên bàn.

Cô dùng trình độ học sinh cấp 3 tiểu học của mình để đọc báo.

Mặt trên viết tin bộ phim thu tiếng đầu tay “Minh Nguyệt Ca” của điện ảnh Hoa Anh đã tuyển chọn xong diễn viên. Có không ít báo chí trên Thượng Hải đưa tin này, nữ chính là ngôi sao ca nhạc Cố Chi, nam chính là một người mới vào nghề. Người ngoài đối với bộ phim này vô cùng chờ mong, đặc biệt là ngôi sao ca nhạc Cố Chi, có không ít người muốn nhìn thấy khả năng của cô trên màn ảnh.

Nhưng cũng có một số người, đối với việc cô đóng nữ chính, giống như không có gì để nói, lại đi nói là sao Thượng Hải có nhiều diễn viên như vậy, vì sao lại chọn ngôi sao ca nhạc Cố Chi đi đóng phim.

Cố Chi đối với mấy cái suy đoán lung tung này cũng chẳng có phản ứng gì, dù sao công ty của cô, vai diễn cũng là của cô. Sau đó, cô lại lật một tờ báo khác, lật đến số mới nhất của “Nghệ thuật Thượng Hải“.

Cố Chi nhìn vào đầu đề trên báo, cả một đống chữ cô cũng chỉ không biết hai từ, Cố Chi cảm thấy bản thân thật tiến bộ, kết quả càng xem, mày càng nhíu chặt.

“Chỉ người trong nghề mới hiểu: Ngôi sao ca nhạc Cố Chi chọn dùng thủ đoạn không ngay thẳng để đoạt vai nữ chính.”

Phía dưới còn có một bức ảnh chụp, là giám đốc Lôi của công ty điện ảnh Hoa Anh, một tay ôm nữ nhân mặc sườn xám, nữ nhân như đang làm nũng, mặt vùi vào trong ngực của y.

Cố Chi đoán mò một chút, bài báo viết hay như thật, nói có người trong cuộc thổ lộ với bọn họ rằng, ngôi sao ca nhạc Cố Chi được đóng vai nữ chính là vì dùng để thủ đoạn không chính đáng, mà thủ đoạn loại nào thì phải đi hỏi giám đốc Lôi của điện ảnh Hoa Anh.

Từng câu từng chữ đều vô cùng mập mờ, làm cho người ta nhịn không được mà suy diễn lung tung. Không chính đáng là không chính đáng sao? Thì chính là cái loại chuyện chỉ có thể làm trong tối không thể làm ngoài sáng chứ gì nữa.

Cố Chi đọc báo thôi cũng đủ biết được người đọc khi đọc được tin tức thế này, chắc chắn sẽ nghĩ là cô cùng với cái tên giám đốc Lôi kia, người con gái trong ảnh tuy không bị chụp mặt, lên báo cũng không có chỉ mặt điểm tên là cô, nhưng mà ai đọc được cái tin này, nhìn thấy bức ảnh đáng ghê tởm này, kiểu gì cũng sẽ cho rằng đó là cô, chứ còn ai vào đây nữa?

Cố Chi xem xong nổi giận đùng đùng, cầm lấy đống báo trên bàn, sau đó trực tiếp mở danh bạ, tìm số điện thoại của ban biên tập báo “Nghệ thuật Thượng Hải“.

Cố Chi gọi điện qua bên đó.

“A lô? Đây là báo Nghệ thuật Thượng Hải.” Người bên kia bắt máy.

Cố Chi cũng không thèm khách sáo, cả giận nói: “Thủ đoạn không chính đáng là không chính đáng thế nào, các người ăn ngay nói thật cho tôi nghe thử coi!”

Coi thử trực tiếp mua luôn công ty điện ảnh có được tính là thủ đoạn cạnh tranh không chính đáng không.

~ Hoàn chương 39 ~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.