Editor: Cheese
Beta: Chin ✿
Cố Chi quyết định lần này vẫn sẽ áp dụng chiến lược quảng cáo “của càng ít càng đáng giá” như lần trước. Sau khi thấy số lượng đơn hàng kha khá, cô quyết định không nhận thêm đơn mới, hơn nữa ở mỗi chiếc túi xách được bán ra thì đều phải được thêu hình hoa sơn chi.
Cửa hàng trưởng cũng phần nào hiểu vì sao Cố Chi muốn làm vậy, gật gật: “Vâng thưa bà chủ.”
Cố Chi ngẩng đầu, nhìn quanh cửa hàng một chút.
Lúc cô chuẩn bị rời đi, trong tiệm có một vị khách nữ bước vào.
Quần áo do cửa hàng Dệt Dương bán giá toàn trên trời, người có khả năng bước vào trong tiệm tám phần giàu mười phần sang. Vị khách nữ này thoạt nhìn cỡ chừng 40 tuổi, người hơi mũm mĩm, tay mang vàng ngọc lục bảo phỉ thuý, phía sau còn có người hầu đi theo.
Nhân viên trong cửa hàng thấy thế liền đi lên đón khách, hai người nói qua nói lại gì đó, Cố Chi còn loáng thoáng tiếng vị khách thất vọng: “Ơ? Sao lại không nhận hàng nữa?”
“Sườn xám lần trước cũng không nhận đặt thêm, túi xách lần này mới bán ra mà đã không nhận đơn mới nữa là sao? Tôi sẵn sàng trả thêm, là thêm tiền đó có biết không?”
Nhân viên cửa hàng cũng chỉ cung kính dạ vâng, như kiểu 'dạ hàng bên tụi em cũng chỉ có nhiêu đó, bán hết rồi thôi chứ chị đưa thêm tiền cũng không có thêm cái nào cho chị mua hết nữa'.”
Vị khách thất vọng mà hai tay chống hông, nhìn qua nhìn lại trong tiệm, sau đó dừng lại nhìn Cố Chi.
Bà ta ngạc nhiên nhìn Cố Chi, vẻ mặt vui vẻ mà đi tới: “Cô, cô chính là ngôi sao ca nhạc Cố Chi đúng không?”
Cố Chi không ngờ ngồi ở đây vậy mà cũng bị nhận ra, ngượng ngùng gật đầu: “Đúng rồi, là tôi.”
Bà ta liền tỏ ra vô cùng quen thuộc, đi lên bắt tay Cố Chi, giọng điệu vô cùng kích động: “Trời ơi tôi thiệt sự vô cùng vô cùng thích mấy bài hát của cô luôn đó, không ngờ có ngày được gặp người thật! Trời ơi quả nhiên người đẹp nhìn bên ngoài còn đẹp hơn trên báo!”
Cố Chi lần đầu tiên gặp phải người hâm mộ cuồng nhiệt cỡ này, gượng gạo cười: “Cảm ơn.”
Bà ta hiếu kỳ hỏi: “Ủa, mà sao cô cũng ở đây, bộ định tới mua túi xách hả? Trời ơi, tôi đi chậm có xíu mà hết hàng mất tiêu, cô có đặt được không?”
Cố Chi không định nói rằng cô là bà chủ ở đây, nhưng thấy vị khách này thích nghe nhạc của mình đến vậy, lại còn nhiệt tình, chỉ cười cười nói: “Tôi mới đặt được hai cái đó, nếu chị thích thì tôi nhường lại cho chị một cái.”
Vị khách nghe xong vui mừng hết lớn: “Thật, thật hả? Ui giời ơi ngượng ghê á, bao nhiêu tiền nè, hay không để tôi đưa tiền gấp đôi cho cô ha.”
“Thôi, không cần đâu, chị cứ nhận đi.” Cố Chi gật gật đầu cười, sau đó nhìn cửa hàng trưởng một cái, ý bảo làm thêm một đơn hàng.
Cửa hàng trưởng ngầm hiểu nên liền cho nhân viên đưa khách đi đăng ký thông tin.
Cố Chi nhìn vị khách kia cười cười, đang định nói tạm biệt, thì vị khách đó sau khi mua được túi xách vô cùng vui vẻ, còn muốn mời Cố Chi đi ăn cơm.
Thấy sự nhiệt tình này hơi quá mức một chút, Cố Chi từ chối cũng không tiện, đành bị người ta kéo đến nhà hàng Hoà Bình dùng cơm.
Bọn họ gọi cả một bàn nào là bào ngư, tổ yến gì đó, đầy ắp.
“Trời ơi thiệt sự tôi thích nghe Cố tiểu thư hát lắm luôn á, hôm nay vì được gặp cô mà mừng dễ sợ mừng!”, bà ta vừa ăn vừa không ngừng gắp đồ ăn vào bát của Cố Chi, “Bữa này tôi mời, cô cứ ăn nhiệt tình nha.”
Cố Chi yên lặng nhìn vòng tay và dây chuyền phỉ thuý của bà ta.
Cô theo Hoắc Đình Sâm ba năm cũng có không ít trang sức, hiện tại còn có cửa hàng trang sức, cho nên cũng có chút kiến thức đánh giá sản phẩm, lại còn thích nghiên cứu trang sức, nên khi nhìn thấy dây chuyền và vòng tay của vị khách này, cô đã biết đây là hàng quí cỡ nào.
Nhưng mà cả cái Thượng Hải này thiếu gì mấy vị phu nhân giàu nứt đổ vách, người nhiệt tình như thế này mới hiếm thôi.
Tuy rằng địa vị của ngôi sao ca nhạc đã khác với trước kia, nhưng Cố Chi biết rằng trong mắt mấy vị phu nhân nhà giàu này thì ngôi sao ca nhạc cũng chẳng khác gì con hát rong ngoài chợ, mà tiêu chuẩn của bọn họ cũng khắc nghiệt vô cùng, có làm bạn qua lại thì cũng chỉ chơi với những người gia cảnh ngang hàng hoặc hơn, giống như mẹ của Hoắc Đình Sâm đó. Cô đi theo Hoắc Đình Sâm ba năm, thân là mợ hai đã định trước của anh, nhưng mà bà cũng chưa một lần muốn nhìn thấy cô, có thấy trên đường cũng toàn ngó lơ.
Cố Chi cười cười: “Ngại ghê, không biết giờ tôi nên gọi phu nhân như thế nào nhỉ?”
Vị khách: “Chồng tôi họ Hà, cô cứ gọi tôi là Hà phu nhân được rồi.”
Cố Chi liền hỏi: “Chắc Hà phu nhân không phải người ở đây đúng không?”
“Cô nhận ra hả?” Hà phu nhân vui vẻ, “Quê chúng tôi ở Sơn Tây có khai được mấy mỏ than, chúng tôi mới dọn đến Thượng Hải trong năm nay thôi.”
Cố Chi gật gật đầu. Trong nhà có mỏ than, kinh doanh than đá, bây giờ chuyển đến ở Thượng Hải, hèn chi phong thái không có giống với mấy vị phu nhân ở đây.
Hà thái thái là một người quảng giao, có hứng thì nói mãi không ngừng, còn ngẫu nhiên hát một đoạn bài “Hoa nhài chi dạ” nữa, sau đó hỏi: “Cố tiểu thư thấy tôi hát thế nào?”
Cố Chi cười nói: “Hà phu nhân hát không tồi chút nào, chị mà ra đĩa nhạc chắc chẳng thua gì tôi đâu.”
“Ai ui cảm ơn nhiều nha, tôi sao hát hay bằng cô được.” Hà phu nhân được chính chủ khen, cười không ngớt, hai mắt híp lại thành hai vầng trăng, “Hôm nay được gặp Cố tiểu thư tôi rất là vui mừng, tôi thật sự rất rất thích cô luôn. Lần sau nếu rảnh thì ghé nhà tôi chơi nha, tôi ở nhà một mình cũng chán, mới chuyển đến Thuợng Hải chẳng được bao lâu cho nên cũng chưa có quen nhiều người ở đây.”
Cố Chi khẽ gật đầu. Thấy bà nhiệt tình mà còn thẳng thắn, người như bà ở Thượng Hải chắc chắn sẽ không được những vị phu nhân như mẹ của Hoắc Đình Sâm ưng bụng chút nào.
Hai người ngồi nói chuyện một chút, thì người hầu của Hà phu nhân đi lên, nói là thiếu gia lát nữa sẽ ghé qua đón bà về.
Cố Chi không có nghe Hà phu nhân và người hầu nói chuyện, hai người nói qua nói lại xong người hầu liền rời đi.
Hà phu nhân nói chuyện xong, quay qua nhìn Cố Chi đang ngồi đó an tĩnh ăn cơm, đột nhiên nói: “Cố tiểu thư.”
“Vâng?” Cố Chi ngẩng đầu.
Hà phu nhân tự nhiên tỏ ra ngượng ngùng: “Cố tiểu thư chắc chưa kết hôn nhỉ?”
“Hả?” Cố Chi không biết sao đột nhiên bà hỏi chuyện này, có chút mờ mịt mà lắc đầu, “À chưa đâu.”
“Có chuyện gì sao ạ?” Cố Chi hỏi.
“Không có gì hết, tôi chỉ tuỳ tiện hỏi chút thôi.” Hà phu nhân nghe thấy Cố Chi bảo chưa có kết hôn liền sáng mắt lên, sau đó xua tay, “Chắc tiểu thư còn trẻ lắm nhỉ, đã được hai mươi chưa?”
Cố Chi thành thật đáp: “Cũng sắp rồi.”
“Ô thế thì tốt.” Hà phu nhân liền cười không ngớt, “Vẫn còn trẻ lắm.”
Cố Chi cười gượng hai tiếng.
Ăn xong bữa cơm, Hà phu nhân đòi đổi số điện thoại với Cố Chi, nói là về sau có thể rủ nhau chơi mạt chược.
Cố Chi nghe thấy hẹn chơi mạt chược, liền vội vàng đưa số ngay,
Thấy cũng không còn sớm, cô cùng Hà phu nhân tạm biệt rồi đi về biệt thự.
Chị Lý bảo Hoắc tiên sinh đã tới để dạy, đang đợi ở thư phòng.
Cố Chi nghe thấy Hoắc Đình Sâm tới, gãi gãi má.
Mấy hôm trước cô mới bảo anh lả lơi ong bướm nên đuổi ra chuồng gà, cho nên bữa giờ anh không có tới. Hôm nay sau khi mọi chuyện đã bị phanh phui, anh liền xuất hiện.
Cố Chi đi vào thư phòng, thấy Hoắc Đình Sâm đang cúi đầu soạn giáo án.
Anh nghe thấy tiếng động, ngẩng đầu lên thì thấy cô đang đi vào, liền lên tiếng: “Sao trễ vậy mới về?” Rõ ràng hôm nay cô quay phim xong từ sớm rồi.
“Bộ anh quản được chắc?” Cố Chi không thích cái tính này của Hoắc Đình Sâm, biểu tình hung hăng, sau đó nhíu mày, “Rồi anh tới đây làm gì? Ai cho tới?”
Hoắc Đình Sâm đứng lên, “Tới dạy học chứ chi.”
Anh liền giải thích: “Lần trước chuyện lễ trao giải, vốn dĩ là tôi đến để chúc mừng em, ai biết đâu gặp phải chuyện như thế kia. Bằng chứng đút lót tôi đã đưa cho cảnh sát rồi.”
“Tôi biết.” Cố Chi lẩm bẩm, “Cũng đâu phải báo chí không có đăng tin đâu.”
Cô thật ra cũng đoán được, Hoắc Đình Sâm là bị người ta lừa rồi.
Hoắc Đình Sâm sắp xếp lại từ ngữ, thật cẩn thận hỏi: “Cho nên....chúng ta tiếp tục có được không?”
Cố Chi nhìn anh một hồi, sau đó ngồi xuống: “Bắt đầu đi.”
Cô dù sao cũng là người biết phải trái, Hoắc Đình Sâm lần này bị người ta lợi dụng oan uổng, sau đó còn giúp cô vạch trần việc Cao Vang hối lộ mua giải, cho nên cô cũng có thể tha thứ cho anh.
Hôm nay Hoắc Đình Sâm không có giảng bài trong sách giáo khoa cho cô, mà là dạy thành ngữ, dùng thành ngữ để dạy cô từ mới.
Cố Chi gật gật đầu, ráng tiếp thu cách học mới này. Cô lúc đầu còn chăm chú, càng nghe Hoắc Đình Sâm giảng bài cô càng cảm thấy không đúng.
Hoắc Đình Sâm nói xong, thả bút, nhìn vào mấy thành ngữ mình mới giảng, nói với Cố Chi: “Em viết lại mấy cái thành ngữ này đi.”
Cố Chi nhìn đống chữ trên giấy, mặt mày nặng nề. Trời ơi cái gì mà “yêu sâu sắc”, “toàn tâm toàn ý, “nhất vãng tình thâm”, “kiên trinh không du”, rồi cái gì mà “một dạ đến già“.
Cô cầm bút lên, định viết rồi lại thả bút, tức giận hỏi Hoắc Đình Sâm: “Anh có ý gì?”
Hoắc Đình Sâm giả bộ lãng tai không nghe thấy Cố Chi hỏi: “Hả?”
Cố Chi tức phồng má: “Anh dạy tôi mấy cái thành ngữ này là có ý gì?” Cô càng nghĩ càng thấy sai: “Có phải anh đang châm chọc tôi sớm ba chiều bốn lả lơi ong bướm, một tay bao dưỡng nhiều tình phu không?”
Hoắc Đình Sâm vội giải thích: “Không có đâu, em đừng nghĩ nhiều thế.”
Anh thật sự là cũng hơi lấn cấn sự tồn tài của năm tên nhóc kia, nhưng mà do ngại Cố Chi nên chưa có động thủ, nếu không, năm người bọn họ đã sớm không còn hộ khẩu ở Thượng Hải rồi.
Cố Chi quơ quào: “Chớ sao hôm nay không dạy trong sách mà dạy mấy cái này?”
“Là do anh còn lấn cấn chuyện tôi nuôi trai trẻ đúng không, cho nên mới tư tâm làm mấy trò này đúng không?”
“Cố Chi.” Hoắc Đình Sâm đồng ý là mình dạy cô mấy cái này là có dụng ý thật, nhưng mà nhìn thấy cô phản ứng kiểu này, anh liền thấy đau đầu ghê.
Đau đầu thì đau đầu nhưng mà vẫn thấy buồn cười.
Cố Chi nhìn Hoắc Đình Sâm cười, càng tức: “Cười, anh còn cười hả? Cười cười cái gì?”
“Anh đi đi, tôi cũng không cần anh làm tình nhân nữa, đi lẹ lẹ đi.” Cố Chi liền đẩy Hoắc Đình Sâm ra ngoài.
Hoắc Đình Sâm cũng không bị cô xê dịch nhiều, anh nắm tay Cố Chi, nói: “Mấy cái này, đều là viết cho em hết.”
Cố Chi liền không biết nói sao: “Là sao?”
Hoắc Đình Sâm hít một hơi, sau đó chỉ tay vào mấy chữ kia, nói: “Đây đều là những điều tôi muốn nói với em, bây giờ đã hiểu chưa?”
Cố Chi nhìn Hoắc Đình Sâm đưa tay chỉ từng cụm từ một, sau đó nghĩ nghĩ một hồi, tự nhiên hai má đỏ ửng lên.
Hoắc Đình Sâm duỗi tay, ôm Cố Chi vào lòng: “Cho nên, chuyện lần trước em tự nhiên bảo tôi đi chúc mừng người khác, không nghe điện thoại của tôi, bây giờ chuyện đã rõ ràng rồi, em đã nguôi giận chưa?”
Anh còn nghiến răng: “Còn nữa, sau này không được phép nói tôi lả lơi ong bướm nữa.”
Lúc này trong lòng Cố Chi như có tám trăm con ngựa chạy qua chạy lại.
Cô tuy rằng bao nuôi không ít tình phu, từ Trần Chiêu, Lâm Tư Bác rồi đến năm tên diễn viên ở công ty, nhưng mà tình nhân số sau này mới là người đầu tiên nói những điều này với cô.
Cố Chi xấu hổ một lúc lâu, sau đó mới nói: “Hoắc Đình Sâm.”
Hoắc Đình Sâm: “Sao?”
Cố Chi nhịn không được, cảm thán: “Anh cũng giỏi tranh sủng ghê ha.”
Hoắc Đình Sâm: “..................”