Vợ Lẽ Thời Dân Quốc Trở Mình

Chương 50: Chương 50




Edit: Cheese

Beta: Chin ✿

Cùng lúc đó, tại văn phòng tổng giám đốc Hoắc thị, Hoắc Đình Sâm vừa mới ký xong một bản hợp đồng nữa.

Anh đóng nắp bút lại, sau đó xoa xoa giữa hai chân mày.

Cố Chi bận không học, cho nên anh ở lại công ty tăng ca.

Hoắc Đình Sâm nghĩ đến Cố Chi liền bất giác cười, sau đó cầm lấy quyển sách giáo khoa lớp ba trên bàn.

Lớp ba cũng tính là một lớp khó, Cố Chi mấy bữa trước đã học xong quyển này, chuẩn bị sang lớp bốn rồi.

Hoắc Đình Sâm lật lật quyển sách trong tay.

Mỗi một tờ đều có chữ Cố Chi làm nháp trong đó, cô cứ như một đứa nhỏ, chữ viết xiêu vẹo nhìn vô cùng đáng yêu.

Hoắc Đình Sâm đột nhiên cảm thấy hơi hối hận vì ba năm trời không dạy cô chữ nào, nhưng mà thôi thà muộn còn hơn không.

Bởi vì lúc đó anh cũng không có nhận ra trái tim này của anh lỡ cột chặt vào một người như thế này.

Hoắc Đình Sâm lật đến trang đầu tiên của quyển sách, thấy Cố Chi viết tên cô.

Hoắc Đình Sâm thấy cô cũng viết tên anh nữa.

Mà bên dưới, cô viết cái gì “Hoắc Đình Sâm,XX“.

Hoắc Đình Sâm cảm thấy rất vui vì cô đã biết viết tên của anh rồi, nhưng mà vô cùng tò mò là “xx” nghĩa là gì.

Là “cảm ơn” hả? Cảm ơn anh đã dạy cô hả?

Nghĩ thế Hoắc Đình Sâm cười.

——

“Minh Nguyệt, em có nguyện ý gả cho anh không?”

Tại phim trường 'Minh Nguyệt Ca', máy quay phim đang từ từ chuyển động, Dương Trạch quỳ một gối xuống đất, tay giơ cao nhẫn, bày ra một màn cầu hôn kiểu Tây đúng nghĩa.

Cố Chi đứng đối diện Dương Trạch, hai mắt rưng rưng gật đầu: “Em đồng ý.”

“Cắt!” Đạo diện hô to, “Đóng máy!”

Lời này vừa dứt, mọi người liền vỗ tay hoan hô.

Bộ phim thu thanh đầu tiên trong nước đã đóng máy như thế.

Cố Chi cười cười chụp ảnh cùng với nhân viên công tác, những diễn viên khác sau khi chụp xong cũng đã lui về nghỉ ngơi, nhưng cô thì không được thế.

Bởi vì cô là bà chủ đầu tư, phim quay xong thì còn phải làm hậu kỳ rồi lo lợi nhuận phòng vé các kiểu.

“Minh Nguyệt Ca” được đầu tư không ít, sau khi kết thúc quay phim thì còn có tổ chức liên hoan, nhưng mà Cố Chi không tham dự vì bận chuyện khác.

Cố Dương mấy ngày nữa được nghỉ học, Cố Chi muốn đi đón cậu.

Nghĩ tới Cố Dương, tâm tình Cố Chi nhẹ nhàng đi nhiều.

Tại cổng trường trung học thánh Johan, Cố Dương theo thói quen đi về phía ô tô của Cố Chi, mở cửa ngồi lên.

“Chị!” Quả nhiên thiếu niên tuổi này ai cũng phấn chấn vui vẻ như thế.

Cố Chi cười cười, vô cùng vui vẻ vì Cố Dương không bị chuyện lần trước làm ảnh hưởng.

Ô tô lăn bánh, hai chị em lâu ngày không gặp, nhưng ở trong trường Cố Dương cũng có đọc báo, nên hễ là chuyện liên quan đến Cố Chi mà được đăng báo thì cậu đều nắm được hết.

Cố Dương cũng là một trong số ít người biết Cố Chi chính là Phú bà thần bí của Thượng Hải.

Không hiểu vì sao, thiếu niên ban nãy còn vui vẻ chào hỏi, bây giờ nghĩ chuyện gì mà đột nhiên ngồi im lặng.

Cố Chi hỏi cậu: “Sao không nói nữa? Tối nay em muốn ăn cái gì?”

Cố Dương cẩn thận nhìn Cố Chi, nhớ tới chuyện lần trước thấy trên báo, “Phú bà thần bí của Thượng Hải dạy dỗ năm chàng thanh niên ngon trai“.

“Chị.” Cậu do dự.

Cố Chi: “Sao đó?”

Cố Dương: “Lần trước em đọc báo, nói chị dạy dỗ, ờ, năm thanh niên gì đó, là thật hả?”

Cố Chi: “...........................” Hình như cô quên luôn chuyện này rồi.

Cô bao nuôi bao nhiêu trai trẻ cũng được, nhưng tuyệt đối không thể để Cố Dương biết.

Cố Chi cười gượng hai tiếng, vội giải thích: “Đương nhiên là giả rồi! Ba tờ báo tạp nham viết tào lao đó, năm người kia là nhân viên công ty của chị, chị mới mua lại công ty điện ảnh, công ty Hoa Anh đó.”

“Ra vậy.” Cố Dương gật gật đầu, cậu không có suy nghĩ phức tạp như Cổ Dụ Phàm nên nói một cái liền tin.

Sau đó Cố Dương lại hỏi: “Rồi anh rể đâu? Chị với anh rể sao rồi?”

Cậu phát hiện kể từ lúc chị gái mình trúng thưởng xong, hình như không còn nhắc đến người anh rể này.

Cố Chi nghĩ đến “anh rể” Hoắc Đình Sâm, so với năm tên tình phu kia thì càng do dự hơn nữa.

Giờ cô đào đâu ra một ông anh rể cho Cố Dương được chứ? Cô cũng đâu thể nói là giờ cô không có anh rể cho cậu nhưng bồ nhí thì nhiều lắm được.

Mà, cô cũng đâu thể nói Hoắc Đình Sâm là anh rể của cậu được. Cố Dương tuy rằng đơn thuần, có thể tin là năm tên nhóc kia là nhân viên của cô, nhưng mà đơn thuần không có nghĩ là bị ngốc, cậu tuyệt đối sẽ không tin chuyện với thân phận, địa vị của chị mình hồi đó, Hoắc Đình Sâm có thể chấp nhận làm bạn trai của cô. Sau đó, kiểu gì cậu cũng sẽ phát hiện ra là trước giờ cô toàn lừa mình, cô cũng không phải làm bạn gái đứng đắn của Hoắc Đình Sâm gì mà chính là tình nhân.

Mà mọi chuyện rắc rối này đều là do cô ra chứ đâu, Cố Dương biết chuyện chắc chắn sẽ không chịu nổi, sẽ tự trách mình mất.

Thấy Cố Chi do dự, Cố Dương đột nhiên hỏi: “Chị, chị với anh rể chia tay rồi hả?”

Cố Chi nghĩ thầm, quả nhiên không hổ là em trai của cô, chuyện thế mà cũng đoán được, liền thừa nhận luôn, để về sau khỏi rối rắm chuyện “anh rể” này nữa, vì thế nói: “Đúng vậy, đã chia tay một thời gian rồi.”

Cố Dương hình như không có chấp nhận chuyện này lắm: “Chị, sao hồi trước khị không mau kết hôn với anh rể đi, tự nhiên giờ lại chia tay, có phải do trúng thưởng rồi chị không cần người ta nữa không?”

Cố Dương ngồi một chỗ, rầu rĩ: “Chị, làm người như vậy không ổn đâu.”

Cố Dương chưa từng gặp qua anh rể mà Cố Chi nhắc đến, chỉ biết là chị mình có bạn trai. Năm đó cậu bệnh xém chết, là nhờ anh rể cứu giúp, sau này cậu có thể đi học ở trường thánh Johan, cũng ít nhiều nhờ vào vị anh rể này.

Tuy là chưa có gặp mặt, nhưng mà cậu có thể cảm nhận được, ba năm qua anh rể đối xử với chị mình rất tốt, hồi trước còn bàn đến chuyện kết hôn nữa, nhưng giờ tự nhiên chị cậu trúng thưởng xong thì vị anh rể này cũng biến mất luôn. Nếu là vì trúng thưởng rồi xong chị cậu đá anh rể, đương nhiên cậu không thể chấp nhận chuyện đó rồi.

Cố Chi đoán được suy nghĩ của Cố Dương, dùng ngón tay dí vào trán cậu: “Em cảm thấy chị gái em là loại người như thế à?”

Cố Dương nhìn nhìn Cố Chi, tuy không nói gì, nhưng rõ ràng dòng chữ “Em nghĩ chị là người như vậy” in rõ trên trán.

Cố Chi: “................”

Cố Chi nói bâng quơ: “Là tại không hợp tính cách nữa nên chia tay thôi.”

Cố Dương: “Thật không đó?”

Cố Chi gật đầu.

Cố Dương trước giờ Cố Chi nói gì cũng nghe, giờ thấy lý do không còn hợp tính nhau nữa cũng hợp lý, nên cũng gật gật đầu: “Thế thôi.”

Cố Dương không thể nào ngờ rằng, người “anh rể” mà cậu gọi suốt ba năm trời, đến tận lúc hai người chia tay cậu cũng chưa được nhìn thấy mặt.

Cảm thấy hơi tiếc một chút.

Cậu vẫn luôn mong sẽ có một người anh rể ở bên cạnh chăm sóc, bảo vệ chị gái mình trong khi cậu đang trưởng thành.

Cố Chi không đưa Cố Dương về nhà ngay mà đưa cậu tới nhà hàng Cẩm Giang.

Lần trước cô với Cổ Dụ Phàm ăn cơm ở đây xong, cảm thấy trừ mấy món cay ra thì những món còn lại ăn khá được, cho nên lần này muốn đưa Cố Dương tới đây ăn thử.

Hai người không định ngồi trong phòng, muốn ngồi ở phía ngoài, ghế dài dựa gần cửa sổ, có thể trực tiếp nhìn ra sông Hoàng Phố.

Cố Chi đưa thực đơn cho Cố Dương: “Em coi thích gì thì gọi nè.”

Cố Dương cúi đầu chọn món.

Vì vẫn còn sớm nên trong nhà hàng cũng vắng, Cố Chi ngẩng đầu nhìn quanh tiệm một vòng, đột nhiên thấy một người khá quen.

Hà Thừa Ngạn?

Từ sau lần chơi mạt chược, Hà phu nhân có hẹn cô đi chơi mấy lần, nhưng Cố Chi đều dùng cớ bận đóng phim nên không đi, không ngờ lại gặp gã ở đây.

Hà Thừa Ngạn cũng nhìn thấy Cố Chi, lập tức đi tới: “Cố tiểu thư.”

Cố Chi đứng dậy chào Hà Thừa Ngạn, sau đó giới thiệu Cố Dương với gã: “Đây là em trai của tôi, Cố Dương. Cố Dương, người này là Hà tiên sinh.”

Cố Dương nghe gọi tên mình cũng đứng lên, gật đầu chào với Hà Thừa Ngạn: “Hà tiên sinh.”

Hà Thừa Ngạn: “Hai chị em giống nhau ghê, hôm nay hai người dùng cơm ở đây à?”

Cố Chi cười cười: “Đúng thế, Hà công tử đi một mình à? Không có ai đi cùng sao?”

Hà Thừa Ngạn: “Đừng suốt ngày gọi Hà công tử mãi thế, cứ gọi tôi là Thừa Ngạn được rồi.”

Cố Chi chỉ “Ừ” một tiếng.

Hà Thừa Ngạn: “Ba tôi định đêm nay đãi một người bạn dùng cơm ở đây, hẹn lúc 6 rưỡi tối, tôi đến đây đặt chỗ đợi bọn họ.”

Cố Chi: “À ra thế, thế anh đặt chỗ được chưa?”

Hà Thừa Ngạn: “Đặt được rồi.”

Cố Chi gật gật đầu: “À, thế thì tốt.” Cô đột nhiên cảm thấy đứng nói chuyện thế này có hơi kỳ, nên lịch sự hỏi một câu: “Ba của anh với bạn của ông còn chưa tới thì thôi anh ngồi tạm đây chờ cũng được nè.”

Hà Thừa Ngạn: “Cảm ơn Cố tiểu thư, tôi đây cung kính không bằng tuân mệnh.”

Cố Chi: “....................”

Cố Dương nãy giờ ngồi quan sát Hà Thừa Ngạn, lúc Hà Thừa Ngạn ngồi xuống cùng nhìn Cố Dương, nhìn thấy cậu còn đang mặc đồng phục trường thánh Johan: “Cố Dương đi học ở trường trung học thánh Johan sao?”

Cố Dương gật gật đầu: “Vâng.”

Hà Thừa Ngạn: “Đây là một trường tốt, cậu bao nhiêu tuổi rồi, chắc là hai ba năm nữa thi đại học rồi đúng không? Đã xác định muốn học cái gì chưa?”

Cố Dương: “Em năm nay mười lăm tuổi, em muốn sau này học kiến trúc để làm kiến trúc sư.”

Hà Thừa Ngạn cười cười: “Ồ, tôi cũng học kiến trúc đây.'

Cố Dương nghe xong hai mắt sáng rực: “Thật sao ạ? Vậy anh học trường đại học nào thế?”

Hà Thừa Ngạn: “Tôi đi học ở Anh Quốc, trường đại học Cambridge.”

“Ồ!” Cố Dương hai mắt sáng lấp lánh.

Cố Chi cũng biết sơ sơ là đại học Cambridge là một trường đại học tốt, hiện tại thấy phản ứng của Cố Dương, có vẻ như trường này còn lợi hại hơn những gì cô nghĩ.

Cố Dương kích động, hỏi Hà Thừa Ngạn đủ thứ chuyện mà Cố Chi nghe chẳng hiểu gì cả, nhưng Hà Thừa Ngạn vẫn rất kiên nhẫn trả lời, hai người nói nửa chừng còn ngồi nói tiếng Anh với nhau nữa.

Cố Chi thấy bọn họ nói chuyện hăng say nên cũng không quấy rầy làm gì, lúc nhân viên dọn đồ ăn lên chỉ nói họ dọn thêm một bộ bát đũa.

Hai người nói chuyện một hồi, đến lúc Hà Thừa Ngạn nhìn đồng hồ thì đã sắp 6 rưỡi rồi.

Gã kéo ghế đứng dậy: “Ba tôi và bạn của ông chắc cũng sắp đến rồi, lần sau chúng ta lại nói chuyện tiếp nhé Cố tiểu thư, Cố Dương.”

Cố Chi gật đầu.

Cố Dương cũng kéo ghế đứng dậy: “Chị, em đi nhà vệ sinh một chút.”

Cố Chi: “Ờ đi đi.”

——

Tại cửa nhà hàng Cẩm Giang.

Hai chiếc xe ô tô màu đen cùng dừng lại trước cửa.

Hoắc Đình Sâm từ trong xe đi ra, phía sau còn có Trần Gia Minh.

Cố Chi nói đêm nay cô muốn gặp em trai, không học, cho nên anh mới qua đây bàn chút chuyện làm ăn.

Ở chiếc xe còn lại, một người đàn ông ngoài 40 bước ra, đi đến trước mặt Hoắc Đình Sâm, vươn tay: “Hoắc tiên sinh, mời.”

Hoắc Đình Sâm gật gật đầu: “Mời Hà tiên sinh.”

Bọn họ đặt một phòng riêng, Hoắc Đình Sâm tranh thủ đi nhà vệ sinh trước, thấy bên ngoài hành lang đang có người đứng nói chuyện.

Hoắc Đình Sâm liếc mắt một cái, đột nhiên cảm thấy cậu thanh niên thấp hơn nhìn có nét giống Cố Chi.

Vì thế Hoắc Đình Sâm cũng tự nhiên để ý xem hai người bọn họ nói cái gì.

Người đàn ông đối diện thừa nhận là gã đang theo đuổi chị gái của cậu thiếu niên kia, thiếu niên thì ngại ngùng bảo chị gái bây giờ chưa có bạn trai, nếu gã muốn theo đuổi thì phải cố gắng thật nhiều vô, chị gái chịu là được, nhưng mà cậu nhất định sẽ ủng hộ gã, bởi vì cậu cảm thấy hai người xứng đôi, nếu được thì cũng chịu để gã làm anh rể của mình.

Hoắc Đình Sâm nghe thế liền muốn chửi trong lòng.

Con cái nhà ai mới mấy tuổi đầu mà đã đòi nhận anh rể này nọ rồi.

Hoắc Đình Sâm vẫn duy trì tâm trạng như thế, cho đến khi đi về phòng thì lại thấy cái người đàn ông mới nãy được thiếu niên kia nhận làm “anh rể“.

Ông chủ Hà liền giới thiệu: “Hoắc tiên sinh, đây là con trai tôi, Hà Thừa Ngạn.”

Hà Thừa Ngạn vươn tay với Hoắc Đình Sâm: “Vừa rồi chúng ta có chạm mặt ở hành lang, không ngờ lại là Hoắc tiên sinh, xin chào anh.”

Hoắc Đình Sâm cười: “Vậy cậu nhóc kia đâu rồi?” Cái thằng nhóc mà đi nhận bừa anh rể đó.

Hà Thừa Ngạn hiểu ra Hoắc Đình Sâm đang hỏi chính là hỏi cái người đứng nói chuyện với gã ban nãy ở hành lang, nói: “Đã cùng chị gái của cậu ấy rời đi rồi.”

“Chị gái của cậu ấy chắc Hoắc tiên sinh cũng biết.” Hà Thừa Ngạn lại nói.

Hoắc Đình Sâm nhướng mày: “Tôi có quen ư?”

Hà Thừa Ngạn: “Là ngôi sao ca nhạc đang nổi, Cố Chi.”

~ Hoàn chương 50 ~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.