Editor: Cheese
Beta: Chin ✿
Hoắc Đình Sâm sắc mặt lại âm trầm thêm một chút.
Anh đóng hộp trang sức lại, mở ngăn kéo ra, trực tiếp ném chiếc vòng như ném một mớ giấy lộn vào trong đó.
Anh nghĩ mãi về chuyện cửa hàng châu báu kia mà Đỗ Tài Nguyên nhắc đến.
Cố Chi, một mạch mua luôn một cửa hàng châu báu.
Anh lạnh lùng xuy một tiếng.
Cố Chi mà có nhiều tiều, đơn giản cũng là tiền từ chỗ anh mà ra, là tiền của anh.
Hoắc Đình Sâm còn nhớ rõ bộ dạng ban đầu của Cố Chi, nghèo đến mức áo lót cũng chắp vá nhiều chỗ, toàn thân trên dưới không lắc ra được một cắc nào hết.
Nhưng mà điều đó cũng bình thường thôi, nếu vẫn còn có thể nương nhờ vào gia đình thì con gái nhà người ta cũng không cần phải ngược xuôi vất vả như thế.
Hoắc Đình Sâm nghĩ đến đây, trong lòng liền trở nên mềm mại.
Anh không thể không thừa nhận, chính mình đối với biểu hiện ba năm trước của Cố Chi vô cùng hài lòng, hài lòng đến mức đã xác định để cô làm vợ hai của mình. Đáng tiếc, bây giờ tình huống lại nằm ngoài dự kiến của anh.
Việc này trong mắt Trần Gia Minh và những người khác chính là bà hai tương lai của Hoắc gia thiếu chút nữa đã được vào cửa rồi, ai dè đến bước cuối lại bị Hoắc gia vứt bỏ. Nhưng chỉ có một mình Hoắc Đình Sâm hiểu rõ, căn bản người bị vứt bỏ không phải là Cố Chi, mà chính là anh, thiếu gia của Hoắc gia. Là anh bị vợ hai tương lai của mình bỏ.
Không chỉ bị đá, mà lúc chia tay còn bị đạp một phát vào chỗ tế nhị nữa.
Đương nhiên, Hoắc Đình Sâm có bị đánh chết cũng tuyệt đối không đem chuyện này nói ra.
Nhưng anh không biết là vì sao Cố Chi đã ở bên cạnh anh ba năm rồi nhưng bây giờ lại không hài lòng điều gì?
Bản thân anh chưa bao giờ thắt chặt chi tiêu của cô, các loại trang sức quý báu đều đem tới chất thành núi ở chỗ cô, thậm chí anh còn đưa cô đi dự tiệc tối. Ít ra, trong ba năm này, mặc kệ người ta nói thế nào, thì cô vẫn là người phụ nữ duy nhất bên cạnh anh.
Hoắc Đình Sâm nghĩ tới một người bạn làm ăn của mình trước đây, vợ hai của anh ta ở bên ngoài có tình nhân, hai người trong đêm đen đã bỏ trốn cùng nhau.
Chẳng lẽ, Cố Chi cũng ngoại tình nên muốn cùng tình nhân bỏ trốn sao?
Hoắc Đình Sâm mặt mày tối sầm lại, lập tức phủ định cái khả năng này.
Nhất cử nhất động của Cố Chi anh đều nắm rõ. Ba năm qua người khác phái duy nhất mà cô tiếp xúc chính là đứa em trai học ở trường phổ thông thánh Johan. Ngoài ra, cả cái Thượng Hải này, có tên nào dám dụ dỗ vợ hai tương lai của Hoắc Đình Sâm này bỏ trốn chứ? Là muốn một lần chạy xuống địa ngục luôn à?
Chẳng lẽ, Hoắc Đình Sâm tay chống bên thái dương, anh nghĩ tới Triệu Hàm Thiến.
Suy nghĩ ra cái gì đó.
Mọi sự khác thường đều có nguyên nhân của nó. Cố Chi lần này vô cùng khác thường, giống như lúc cô biết đến sự tồn tại của Triệu Hàn Thiến vậy.
Hoắc Đình Sâm trong lòng đột nhiên nghĩ, sau đó lại càng thấy có khả năng là thật.
Cố Chi nháo với anh tới mức này, không lẽ vì cô không hài lòng với vị trí vợ hai này, mà muốn lên làm Hoắc phu nhân của anh luôn sao?
——
Cố Chi vốn còn tưởng việc kinh doanh một cửa hàng châu báu chỉ đơn giản là mua lại, sau đó đợi kiếm tiền là được rồi. Ai dè đợi đến lúc cô bắt tay vào làm mới phát hiện bản thân mình ngây thơ quá rồi.
Trong văn phòng cửa hàng châu báu Vĩnh Mỹ, Cố Chi theo thường lệ mà tới giám sát cửa hàng, sau đó trừng mắt nhìn báo cáo mà giám đốc cửa hàng mới đưa lên.
Cô đọc không hiểu cái báo cáo này nói cái gì.
Cố Chi không xem nữa mà ném báo cáo cho giám đốc, “Đọc tôi nghe thử xem.”
“Vâng, bà chủ Cố.” Giám đốc thong thả ung dung mà đọc báo cáo, Cố Chi vừa nghe đã không nhịn được mà ngáp lên ngáp xuống, đợi đến lúc cô sắp ngủ lăn ra, giám đốc cũng đọc báo cáo xong.
Cố Chi đang buồn ngủ nửa chừng liền hoàn hồn, chớp mắt: “Ờ, không tồi, khá tốt.”
Giám đốc khom lưng đi ra ngoài.
Cố Chi suy nghĩ.
Cô cảm thấy mình thiếu một người thư ký.
Giống như Hoắc Đình Sâm có Trần Gia Minh vậy đó, cô bây giờ cũng là phú bà rồi, giàu rồi, bên cạnh cũng phải có một thư ký, vừa nho nhã lễ độ lại vừa cáo già xảo quyệt để còn giúp cô giải quyết công chuyện nữa.
Hoặc đại khái như giúp cô giải quyết mấy cái chuyện sổ sách này nè.
Tên Tạ Dư kia cũng không tệ, người cũng nhanh nhẹn. Nhưng mà bây giờ gã đang làm tài xế rồi, mà đặc biệt là làm tài xế đó, tuy là trải đời nhiều, nhưng mà cũng đâu có gì khác cô, cũng không biết quá nhiều chữ.
Bây giờ tuy người tìm việc ở Thượng Hải nhiều, nhưng mà nhân tài thì lại thiếu. Cô trước đây để tìm được Tạ Dư làm tài xế cũng không dễ dàng gì. Thế mới biết, nếu muốn tìm người thư ký đắc lực như Trần Gia Minh quả rất khó.
Ai ~
Cố Chi lắc đầu, đứng dậy, đi đến máy phát trong văn phòng.
Cố Chi sờ vào đĩa than trên máy phát, sau đó gọi Tạ Dư.
Tạ Dư đẩy cửa bước vào.
Cố Chi thở một hơi, thôi cái cửa hàng châu báu này cứ kệ nó vậy, dù sao cô cũng không quá trông cậy rằng chỗ này sẽ giúp cô kiếm được nhiều tiền, không cần phải quá dụng tâm cho nó làm gì. Bây giờ, sau khi đã đá tên nam nhân thối Hoắc Đình Sâm kia rồi, hưởng thụ cuộc sống mới là quan trọng nhất.
Tạ Dư: “Bà chủ, bây giờ muốn đi công ty đĩa nhạc Thắng Lợi sao?”
Cố Chi gật đầu: “Đúng thế.”
Xe ô tô màu đen lại chạy về hướng công ty đĩa nhạc Thắng Lợi.
Tạ Dư nhìn qua kính chiếu hậu, thấy Cố Chi ngồi phía sau, vẻ mặt chờ mong, gã cảm khái, người có tiền quả sống cuộc sống sung sướng đến không ngờ.
Bà chủ Cố của gã thích ca hát, lại nghe nói công ty đĩa nhạc Thắng Lợi có thể bỏ tiền ra để thu âm bài hát, liền đến chỗ công ty này, muốn thu âm giọng hát của mình vào đĩa nhạc, xong đem về nhà tự nghe.
Tạ Dư lại nhớ tới bộ dạng ghét bỏ ngôi sao ca nhạc Trần Mỹ Điệp của Cố Chi hôm trước.
Trần Mỹ Điệp là ai chứ, là ca sĩ nổi danh nhất Thượng Hải bấy giờ. Bao nhiêu người thích nghe cô ta hát, đĩa nhạc của cô ta mỗi lần phát hành đều bị tranh giành mua đến không còn một cái, người lại xinh đẹp, trên vỏ hộp kem dưỡng da đều toàn để hình cô ta.
Tạ Dư rất thích nhạc của Trần Mỹ Điệp, nhưng khi nghe Cố Chi chê giọng hát của Trần Mỹ Điệp khó nghe, tuy gã không dám phản bác nhưng gã ngồi tưởng tượng đến khi bà chủ Cố thu âm giọng hát thành đĩa nhạc rồi, lại về nhà bỏ vào máy phát ngnhe, cô chắc chắn sẽ biết việc mình cười nhạo giọng ca của Trần Mỹ Điệp là một hành động ấu trĩ tới cỡ nào.
Mỹ Điệp tôi yêu em!
Tạ Dư trong lòng âm thầm cổ vũ cho Trần Mỹ Điệp.
Xe dừng lại trước cửa công ty đĩa nhạc Thắng Lợi. Trước cửa có treo hình vài ngôi sao ca nhạc đang nổi của công ty, Trần Mỹ Điệp ở ngay chính giữa.
Cố Chi xuống xe, có người từ trong công ty ra đón.
Bọn họ được dẫn đến phòng thu âm, còn nhìn thấy người thu âm nữa.
Bỏ tiền ra làm đĩa nhạc cá nhân, cũng giống như thiếu phu nhân cùng tiểu thư kia, hát đến quỷ khóc sói gào nhưng vẫn muốn thu thành đĩa nhạc xong về nhà tự mở lên nghe, cũng không sợ đem về nhà dọa người trong nhà bỏ chạy.
Người ghi âm tự động liệt Cố Chi vào hàng ngũ những cô tiểu thư quỷ khóc sói gào kia, đến cả thiết bị cũng không buồn chỉnh.
Đến sau khi chỉnh thiết bị xong, người ghi âm chỉ cho Cố Chi một cái microphone, nói cô hát vào đó, sau đó lại ra dấu nói cô bắt đầu.
Tạ Dư đứng bên cạnh người ghi âm để đợi Cố Chi.
Cố Chi nhìn thấy người ghi âm ra dấu, gật đầu.
Cô hát bài “Hoa nhài chi dạ”, là bài hát mà cô thích nhất. Bài này vốn dĩ là bài hát nước ngoài, Cố Dương được thầy trên trường dạy, sau đó về dạy lại cho cô. Cố Dương ở trong trường vốn học bằng tiếng Anh, cho nên để dạy cho Cố Chi, cậu đã đem lời bài hát dịch lại thành tiếng Trung.
Nhạc đệm nhẹ nhàng như suối chảy, Cố Chi nhịp nhịp, chậm rãi hát.
“Màu trắng hoa nhài kia, làm em nhớ đến người yêu...”
Lúc cô vừa bắt đầu hát, người thu âm vốn đang không để ý gì liền ngồi thẳng dậy.
Tạ Dư đứng bên cạnh cũng ra sức lấy ngón tay móc lỗ tai.
Hai người nghe thấy giọng hát của Cố Chi, vẻ mặt khiếp sợ mà nhìn nhau.
......
Cố Chi thu âm xong, tâm trạng cũng không tệ, đĩa nhạc mấy ngày nữa sẽ được xuất ra và đưa qua nhà cô, cô ở nhà đợi là được rồi.
Cố Chi vô cùng chờ mong có thể mở nghe bài mình hát bằng máy phát ở nhà.
Lúc Cố Chi ra khỏi phòng thu, cô thấy Tạ Dư nhìn cô, mặt đỏ bừng.
“Cậu đỏ mặt cái gì?”
“Không, không có.” Tạ Dư liền phủ nhận, gã vẫn còn cảm thấy thật khiếp sợ.
Ai mà ngờ được, bà chủ của hắn, giọng hát quả thật còn hay hơn so với Trần Mỹ Điệp nữa.
Tạ Dư đối với cái suy nghĩ lúc trước của mình mà hổ thẹn.
Hai người này mà đặt bên cạnh nhau, sợ rằng người xấu hổ sẽ là Trần Mỹ Điệp.
Tạ Dư lần đầu tiên cảm thấy, con tim hâm mộ dành cho Trần Mỹ Điệp của gã có chút dao động rồi.
Lúc hai người chuẩn bị rời đi, đột nhiên có một người vội vã chạy từ phía sau đến.
“Cố tiểu thư, Cố tiểu thư.” Là người thu âm mới nãy.
Cố Chi không biết vì sao hắn lại hối hả như thế: “Sao thế?”
Người thu âm vẻ mặt kích động: “Cố tiểu thư, vừa rồi cô hát quả thật không tồi, xin hỏi cô có hứng thú gia nhập công ty chúng tôi, làm ngôi sao ca nhạc không?”
Cố Chi: “Làm ngôi sao ca nhạc?”
Người thu âm tiếp tục kích động: “Đúng vậy, Trần Mỹ Điệp, Lý Bách Hợp, những người này chắc là cô biết nhỉ. Bọn họ đều là ngôi sao ca nhạc của công ty chúng tôi. Cô đừng xem thường những ngôi sao ca nhạc này, bây giờ không còn giống với xã hội cũ nữa, địa vị của ngôi sao ca nhạc bây giờ khác rồi. Đến lúc toàn Thượng Hải có nhiều người thích nghe cô hát, mua đĩa nhạc của cô, đến lúc đó cô sẽ kiếm được rất nhiều tiền!”
Người thu âm cho rằng có thể lấy điều kiện kiếm được nhiều tiền để mà hấp dẫn loại tiểu thư như Cố Chi. Bọn họ tuy rằng rất mạnh tay chi tiền, nhưng mà đời này tiêu tiền của đàn ông, sống trong cái xã hội đề cao phụ nữ hiện đại, độc lập, tự chủ thì trong lòng còn ai không muốn vừa đựoc người khác theo đuổi mà bản thân còn có thể tự kiếm tiền được chứ?
Nhưng mà hắn lại không ngờ rằng, Cố Chi ban đầu vốn còn nghiêm túc lắng nghe, đang nghe đến đoạn có thể kiếm được nhiều tiền thì liền từ chối ngay: “Không cần.”
Cô nói: “Tôi cũng không thiếu tiền.”
Người thu âm: “...............”
Cố Chi cứ thế rời đi trong ánh mắt lưu luyến của người thu âm.
Cô thích ca hát, muốn có thể mở nhạc do chính mình hát mà nghe ở nhà, nhưng đối với việc làm nghệ sĩ, làm ngôi sao ca nhạc thì đã sinh ra ý kháng cự từ trong tiềm thức.
Cố Chi mơ hồ nhớ rõ, lúc còn nhỏ, khi đó Cố Dương còn chưa ra đời, ở bên sông Tấn Hoài, gần Nam Kinh, mẹ cô ôm đàn tì bà hát, hát sai một chữ liền bị khách nhân lại tát cho một cái, miệng chảy đầy máu. Cô trốn ở dưới gầm giường, sợ tới mức không dám khóc.
Cố Chi bước ra khỏi công ty đĩa nhạc, nhưng vừa ra tới cửa, đột nhiên nhìn thấy một người quen đang đứng ở cửa chờ.
Trần Gia Minh?
Cố Chi nhíu mày, anh ta ở đây làm gì, chẳng lẽ là Hoắc Đình Sâm cũng có đam mê tự thu đĩa nhạc do mình hát à?
Trần Gia Minh thấy Cố Chi bước ra, giống như đang đợi cô nãy giờ, liền tuơi cười mà bước tới.
“Cố tiểu thư.” Anh ta liền nhanh chóng chào hỏi Cố Chi, sau đó nhìn thấy Tạ Dư ở phía sau lưng cô.
Gương mặt tuơi cười của Trần Gia Minh lúc này có hơi cứng đờ.
Chẳng lẽ Hoắc tổng tính sai thật rồi, đây có phải là tiểu tình lang của Cố Chi không?
Gu thẩm mỹ của Cố Chi bị gì rồi mà đã gặp được Hoắc Đình Sâm rồi mà còn chơi cái thể loại này nữa...
Cố Chi vừa thấy cái biểu cảm kia của Trần Gia Minh là liền biết anh ta nghĩ cái gì, liếc mắt về phía Tạ Dư: “Đây là tài xế của tôi.”
Trần Gia Minh lúc này mới nhẹ nhàng thở hắt ra. Anh ta cũng không thấy việc này quá lạ, dù sao Cố Chi cũng đã mua hẳn một cửa hàng châu báu, có thêm một người tài xế thì cũng chẳng lạ gì.
Trần Gia Minh nghĩ thầm: Chi tiền hào phóng như thế, còn không phải là tiền của Hoắc tiên sinh sao.
Hôm nay, anh ta có nhiệm vụ phải đến gặp Cố Chi, cho nên Trần Gia Minh nói chuyện nho nhã, tuơi cười: “Cố tiểu thư, có thể tìm một nơi ngồi nói chuyện được không?”
Cố Chi khẳng định là tên cẩu nam nhân Hoắc Đình Sâm có chuyện muốn tìm cô, cô đối với việc này chẳng buồn nói. Đều đã chia tay chia chân cả rồi, tại sao anh lại giống như đàn bà mà cứ dây dưa dài dòng như thế chứ. Cô đang chuẩn bị từ chối, kết quả lại thấy Trần Gia Minh trang phục chỉnh tề, cáo giày xảo quyệt, lại nghĩ đến việc mình đang tìm thư ký, liền thay đổi chủ ý.
Cố Chi: “Được.”
Hai người tìm một nhà hàng Tây vô cùng sang trọng.
Trần Gia Minh gọi cho Cố Chi một ly cà phê, Cố Chi đổ vào cà phê không ít đường và sữa, sau đó dùng muỗng khuấy.
Trần Gia Minh lấy trong túi ra một cái hợp đồng.
Là do tự tay Hoắc tiên sinh đưa, mục đích là muốn nói rõ với Cố Chi để cô ký vào hợp đồng này.
Hợp đồng này, chính là lời hứa hẹn của Hoắc Đình Sâm dành cho Cố Chi.
Trần Gia Minh nhìn thấy hợp đồng này, lại cảm thấy Hoắc Đình Sâm đối với vợ hai tuơng lai cũng quá sủng ái rồi. Ngoại trừ làm cho cô từ bỏ cái vị trí Hoắc phu nhân kia, còn đề cập đến rằng trong tuơng lai sẽ đưa cho cô bao nhiêu tiền sinh hoạt phí, chia cho cô một ít bất động sản, thậm chí mỗi tháng sẽ ở chỗ cô bao nhiêu ngày, tuơng lai có thể cùng cô sinh mấy đứa con, tất cả đều được liệt kê trong đó.
Trên cơ bản, ngoại trừ vị trí Hoắc phu nhân ra, cô muốn gì anh cũng có thể cho.
Trần Gia Minh nhìn Cố Chi ngồi đối diện đang cúi đầu uống cà phê, nhớ đến việc cô đã chia tay Hoắc tiên sinh, cho dù trước đó có dùng tiền của tiên sinh để mua cửa hàng châu báu đi nữa, thì đến cuối cùng cô cũng chỉ là một nữ nhân nông cạn yêu tiền. Bây giờ nháo thành thế này, đơn giản chỉ là muốn tranh thủ một chút tiền tài, địa vị từ chỗ Hoắc Đình Sâm thôi, hiện tại Hoắc tiên sinh đã nhượng bộ rồi, mục đích của cô cũng đạt được rồi.
Còn chưa được mấy ngày, lại còn có chút thủ đoạn, ăn sạch sẽ Hoắc thiếu gia. Trần Gia Minh đối với Cố Chi có chút bội phục.
Anh ta hắng giọng, đang chuẩn bị mở miệng ra nói chuyện hợp đồng với Cố Chi, Cố Chi nãy giờ vẫn luôn cúi đầu uống cà phê, đột nhiên ngẩng đầu.
Cô nhìn vào mắt Trần Gia Minh, như chuẩn bị đưa ra một quyết định lớn, biểu cảm vô cùng nghiêm túc.
Trong ánh mắt cô mang theo kỳ vọng, nói: “Trần Gia Minh, hay là anh qua đây làm thư ký cho tôi có được không?”
“..........”
????
Trần Gia Minh cả người giật mình đến thiếu chút nữa té xuống đất. Những gì đang chuẩn bị nói ra, bây giờ nghẹn lại trong cổ họng.
Cái gì chứ?
Anh ta nghe lầm hả?
Bà hai đang chạy loạn mới nói cái gì thế này?
Cố Chi nãy giờ vẫn cứ nghĩ, thư ký mà giỏi như Trần Gia Minh quả thật rất khó tìm. Cô nếu đã tìm không thấy, chi bằng đào góc tường luôn cho rồi.
Dù sao cũng đâu có phạm pháp.
Cố Chi nhìn khuôn mặt cáo già xảo quyệt của Trần Gia Minh vậy mà giờ đây lại vô cùng khiếp sợ, vì thế mới nhìn anh ta bằng ánh mắt kiên định,
“Hoắc Đình Sâm trả cho anh bao nhiêu, tôi có thể trả gấp ba, không, gấp mười lần! Anh qua làm thư ký cho tôi đi!”
Thư ký tốt thấy là phải hốt liền!
Trần Gia Minh nghe xong, há miệng thở dốc, đôi mắt mở thật to.
Thế nhưng, trong lòng lại cảm thấy có chút dao động rồi đó.
~ Hoàn chuơng 8 ~
Cố Chi: Nghĩ cũng đừng nghĩ nữa, qua làm đi