Vợ Lên Bảng Cho Thầy

Chương 22: Chương 22: NGƯỜI LẠ TỪNG QUEN.




Nhập viện trong tình trạng kiệt sức, dẫn đến Oanh mai bị động thai , đứa nhỏ may mắn giữ lại được .Tuy nhiên oanh mai phải chăm sóc tốt hơn cho bản thân dưới chỉ dẫn của bác sĩ ….

Về phần bố mẹ cô, ngay khi biết mình được lên chức ông bà ngoại liền ngay lập tức thông báo cho ông bà xui gia ……

Cũng bởi vậy mà sau đó 2 ông bà nội tương lai kia ,cũng nhanh chóng đặt vé trở về nước ….

Nhưng dù họ có trở về cũng không kịp nhìn thấy con dâu cùng cháu nội mình…

******

Một ngày sau khi nhập viện, bà hoa nhanh chóng nhận ra sự bất thường ….

Ngoài Nhi và một số người bạn của cô ra thì ….Hoàng Nam hoàn toàn không xuất hiện ….

******

Khi màn đêm buông xuống , tại phòng vip bệnh viện chỉ còn lại hai người …

Lúc này bà Hoa mới quay sangg hỏi con gái…

– Mai , .. con và Nam có chuyện gì đúng không ? Tại sao con lại hành hạ mình đến mức ngất ở ngoài đường … rồi gặp mẹ còn khóc lớn tiếng như vậy nữa ..

Còn nữa, mẹ cũng không liên lạc được với chồng con…

Như vậy là sao.?con nói cho mẹ biết đi ?

-……. con….

Oanh mai ngập ngừng ….

Có lẽ cô nên nói hết mọi chuyện với mẹ , bà sẽ cho cô lời khuyên lúc này …..

– mọi chuyện là…………..

Abcxyz……

Oanh mai kể lại toàn bộ mọi chuyện với mẹ cô, cuối cùng cô không kìm nổi mà bật lên thành tiếng khóc ..

– mẹ, giờ con phải làm sao đây….

Bà hoa vỗ về con gái , ai đó tưởng rằng bà là người điềm tĩnh ,hiền lành, nhưng chuyện liên quan đến con gái bà thì khác ,…..

Con rể ….hồ li…. tất cả đều phải trả giá….

*****-

Sáng hôm sau .

Khi thức dậy , oanh mai cảm thấy trong người khỏe hơn rất nhiều, trong phòng lại không có ai , bởi thế mà cô bước xuống giường … hướng phía phòng khoa sản đi tới .. …

Từ xa cô đã nhìn thấy một bóng dáng mệt mỏi phía hành lang ……có lẽ anh đã thức cả đêm ….

Liệu con người phía trong phòng bệnh kia có sao hay không …. cô thực muốn biết….đó không phải là lỗi của cô, nhưng cô cũng có chút tò mò …..

Ai đó có thể nghĩ cô độc ác hay vô cảm , nhưng cô thực sự không thể thương xót nổi ,con người độc ác kia..

Bỗng nhiên người đàn ông phía cuối hành lang kia quay lại phía cô đang đứng , khiến cô giật mình quay người lại ,cơ thể mất thăng bằng bổ nhào về phía trước ….nhưng thật may mắn, một bàn tay quen thuộc đỡ lấy cô….

Đó là Đăng khôi.

Cùng lúc khi cô ngẩng mặt lến bắt gặp cả 2 người đàn ông đang nhìn mình ,chỉ là mỗi ánh nhìn lại mang theo một cảm xúc khác nhau…

Phía bên kia trong giây phút đáy mắt hoàng nam hiện lên tia kinh ngạc , một chút đau thương. Nhưng rồi lại trở nên lạnh băng ném ánh nhìn xa lạ về phía cô…

Còn người đàn ông trc mặt cô đây thì tràn đầy thương xót cùng yêu thương …

Hướng về phía con người lạnh lùng kia… chưa bao giờ cô cảm thấy họ xa lạ đến thế … anh nhìn cô như không hề quen biết …

Oanh mai quay người nước đi cùng đăng khôi.

Cô cũng rất ngạc nhiên khi anh có mặt ở đây , thậm chí còn giúp đỡ cô nữa

*****

Tại khuôn viên bệnh viện.

– sao anh ở đây…

Oanh mai lên tiếng hỏi đăng khôi.

-……

Sau một hồi im lặng cuối cùng Đăng khôi cũng trả lời.

– anh đưa bà vào viện khám định kì ,

Vô tình thấy em bước ra từ phòng phục hồi sức khỏe nên đi theo ….

– vâng ,

Oanh mai cúi đầu , cô không biết nói gì với anh sau tất cả mọi chuyện.

– CHUYện hôm trước, anh xin lỗi … là do anh hiếu thắng ,không nghĩ đến cảm nhận của em, anh đã suy nghĩ rất nhiều, ….. và anh chợt nhận ra chính mình đã yêu e quá nhiều …..

Nhưng anh cũng biết rằng tình yêu không phải nói có là có được

Chuyện hôm trướcc nếu em muốn , anh có thể tới nói rõ với Hoàng Nam.

– không cần đâu ,…

….

-À , bà thế nào rồi anh?

Oanh mai nhanh chóng chuyển chủ đề ,cô không muốn tiếp tục nói về vấn đề đó nữa…

Hiểu suy nghĩ của cô. Đăng khôi cũng không tiếp tục nói về chuyện đó nữa .

– uhm, tình trạng của bà không được tốt lắm .sắp tới anh và bà sẽ chuyển qua mĩ sống cùng bà mẹ anh đồng thời để chữa bệnh cho bà .

Nói đến đây sắc mặt anh chùng xuống, anh cố gắng tìm kiếm một biểu hiện khác lạ của cô … nhưng là không hề có …

Cô chỉ im lặng ….

**********

Lát sau họ cùng đến chỗ bà kiểm tra, dù cô và đăng khôi có sảy rachuyện gì cô cũng đều tha thứ vì bà , cô thực sự coi bà như người thân của mình vậy.

*****

Khi oanh mai từ ngoài trở về phòng đã thấy mẹ cô lo lắng tìm cô ….

– mẹ …, mẹ đi đâu vậy ?

Bà hoa quay lại thấy con gái liền không thương tiếc mắng cô.

– con có biết lo cho sức khỏe của mình không vậy , đã như vậy rồi còn chạy lung tung, hừ …

Con chuẩn bị đồ đi ,chúng ta trở về nhà….

Sau khi mắng cô, bà vội dục cô chuẩn bị đồ.

– nhưng về đâu ạ ?

Oanh mai ngạc nhiên nhìn mẹ …mình.

– đương nhiên là về nhà mẹ của con , không lẽ con còn muốn về căn nhà kia.

– da không….

Sau đó cô liền ngoan ngoãn xếp đồ trở về nhà ….

Cô không hề biết rằng ,sau đó cục diện mọi chuyện sẽ hoàn toàn thay đổi …… mà tất cả đều do một tay người mẹ đa tài của cô sắp xếp.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.