Vợ Mình Mình Nuôi

Chương 28: Chương 28: Chương 27




Đương nhiên người cảm thấy Khương Nghi kiếm cớ quá vụng không chỉ một mình Trình Triều.

Lục Lê trong video im lặng một hồi, sau đó điềm tĩnh hỏi: “Cậu nghĩ tớ có tin không?”

Khương Nghi khẩn trương trợn tròn mắt lí nhí: “Cậu tin chút xíu cũng được mà.”

Bạn học của cậu còn đang ở đây đó.

Lục Lê: “......”

“Bớt nói nhảm đi, há miệng ra.”

Khương Nghi bĩu môi rồi há to miệng như lúc nhỏ, nhìn hết sức ngoan.

Trình Triều ngồi trên ghế salon lộ ra vẻ mặt kỳ quái.

Thật ra Trình Triều rất có ấn tượng về Khương Nghi luôn giữ vững hạng nhất ở lớp chọn.

Trong mắt hắn, Khương Nghi chẳng khác nào lớn lên từ khuôn đúc của giáo viên, thành tích xuất sắc, học hành chăm chỉ, tâm hồn trong sáng, hầu như không bao giờ làm thầy cô bận lòng.

Nhưng dù có ấn tượng với Khương Nghi thì cảm giác của Trình Triều đối với cậu, hay nói cách khác là cảm giác của hắn đối với mọi người trong lớp đều rất hờ hững.

Trình Triều biết rõ tính mình cay nghiệt và thậm chí là cực đoan, mặc dù mỗi ngày đều nở nụ cười trên môi, nhìn bề ngoài vô cùng ôn hòa thân thiện nhưng chỉ có Trình Triều mới biết tình cảm mình dành cho đám người trong lớp còn không sâu bằng tình cảm dành cho một cây bút.

Nhưng là con trưởng của nhà họ Trình, từ nhỏ đến lớn Trình Triều buộc phải duy trì vẻ nho nhã lễ độ và giữ cho mọi thứ hoàn hảo.

Hắn đã thay đổi cách nhìn về Khương Nghi từ lúc biết cậu là con riêng của nhà họ Lục, dù sao Khương Nghi và cậu chủ Lục gia cùng ăn cùng ở như hình với bóng, ngay cả đồ xài cũng giống nhau như đúc.

Sau khi nghe được tin đồn này trong giới, Trình Triều cực kỳ ghét Khương Nghi.

Mẹ Trình Triều mất sớm, cha hắn là một gã súc sinh vong ân phụ nghĩa, nhờ có nhà ngoại hắn chống lưng mới ngóc đầu lên nổi, thế mà khi mẹ hắn bệnh nặng hấp hối trong bệnh viện thì cha hắn ăn chơi đàng điếm bên ngoài, còn bao nuôi nhân tình nữa.

Thậm chí mẹ Trình Triều mới qua đời chưa được mấy ngày thì cha Trình đã dẫn một thằng nhóc trạc tuổi hắn về nhà họ Trình, còn nói dối đây là cháu họ.

Cha Trình cứ tưởng Trình Triều còn nhỏ nên không biết gì, nhưng Trình Triều đã tận mắt thấy thằng nhóc kia gọi cha Trình là ba ba.

Chẳng bao lâu sau mẹ ruột thằng nhóc kia cũng được đón về nhà họ Trình rồi danh chính ngôn thuận trở thành phu nhân Trình gia, thằng nhóc kia cũng thành em trai Trình Triều.

Trình Triều bắt đầu mắc bệnh sạch sẽ từ lúc đó, hắn ghê tởm mọi thứ đám người kia chạm vào, ghê tởm vẻ đạo đức giả của bọn họ, đặc biệt là đứa con riêng đầy mưu mô kia, Trình Triều cứ nhìn thấy thì lại buồn nôn.

Vốn dĩ trong giới bọn họ, con riêng không bao giờ được chào đón, trong lòng Trình Triều con riêng càng là ký sinh trùng sống bám trên thân người khác hút máu lột da, lúc nào cũng mang lòng dạ hiểm độc và hay xun xoe nịnh bợ.

Nhưng giờ thấy Khương Nghi ngoan ngoãn há to miệng, Trình Triều nhận ra có gì đó sai sai.

Con trong giá thú nào lại kiểm tra xem con ngoài giá thú có ăn vụng kem không chứ?

Con trong giá thú nào lại gọi điện cho con ngoài giá thú để hỏi han tình hình hàng ngày như kiểm tra vậy chứ?

Con trong giá thú nào lại biết rõ bệnh tình lúc nhỏ của con ngoài giá thú như vậy?

Những nhà khác chưa chắc đã quan tâm anh em ruột của mình đến mức đó.

Trình Triều nhíu mày nhìn Khương Nghi im lặng thành thật gật đầu.

Người trong video nói may mà hôm nay hắn gọi điện nên mới phát hiện có điều bất ổn, nếu không Khương Nghi ăn bậy nửa đêm phát sốt cũng chẳng ai hay.

Trình Triều khựng lại, không hiểu sao nghe xong cảm thấy hơi khó chịu.

Chẳng phải hắn đang ở trong phòng sao? Cậu chủ Lục gia kia dựa vào cái gì mà quả quyết Khương Nghi nửa đêm phát sốt không ai biết?

Tốt xấu gì hắn cũng là bạn học chung lớp với Khương Nghi, nếu nửa đêm cậu phát sốt thật, chẳng lẽ hắn không biết chăm sóc bạn học của mình hay sao?

Trình Triều có chút bất mãn rũ mắt xuống.

Khương Nghi vừa định mở miệng nói gì đó với Lục Lê trong video thì thấy Lục Lê nghiêm mặt nhìn mình chằm chằm, thế là lập tức ngoan ngoãn ngậm miệng lại.

Dù sao đây cũng là Lục Lê năm ngày rồi chưa gặp, không giống Lục Lê trước đây ngày nào cũng gặp.

Khương Nghi e dè tự nhủ tốt nhất là đừng nên khiêu khích hắn.

Bởi vì dù Lục Lê đang ở trong video nhưng vẫn có thể nhìn ra vẻ bực bội cố kìm nén của hắn vì mấy ngày nay không được gặp mặt.

Khương Nghi lí nhí: “Lần sau tớ sẽ không ăn nữa đâu.”

Cậu nói rất nhỏ, nghe mềm mềm như hồi bé bị bệnh.

Qua tai Trình Triều lại thấy hơi tội nghiệp.

Hắn tự hỏi sao cùng là con riêng mà Khương Nghi lại đáng thương thế chứ, chỉ ăn một miếng kem cũng phải nhận lỗi sao?

Đứa con riêng cha Trình dẫn về kia đừng nói là ăn kem, dù có ăn kem thay cơm thì cha Trình cũng chẳng nói gì mà còn khen con mình ăn khỏe nữa.

Hồi lâu sau Khương Nghi mới tắt video, cậu xoa mũi đứng dậy mở hộc tủ giấu kem ra, nhìn có vẻ hơi khó xử.

Trình Triều: “......”

Người này ngay cả lá mặt lá trái cũng không biết à?

Đã tắt video thì muốn ăn cứ ăn thôi, chẳng lẽ cậu chủ Lục gia kia có thể chui qua dây điện thoại giật cây kem khỏi miệng cậu hay sao?

Một lúc lâu sau Khương Nghi mới quyết định xong, cậu lấy kem ra rồi quay người nhìn hắn.

Trình Triều nghĩ thầm cho mình ăn cũng được, mặc dù trên bao đựng kem đọng đầy nước, có thể túi nhựa đã bị nhiều người chạm vào, có thể trên đường về bụi trong không khí đã bám vào nước đọng......

Khương Nghi cầm kem nghĩ ngợi rồi bảo hắn: “Tớ đi đưa đồ cho Thái Phương. Tớ sẽ về ngay thôi. Lúc về phiền cậu mở cửa cho tớ được không?”

Trình Triều đang định đưa tay cầm kem: “......”

Nụ cười trên môi hắn cứng đờ, im lặng mấy giây.

Thấy Trình Triều không nói gì, Khương Nghi tưởng hắn vốn không ưa mình nên cảm thấy phiền phức, thế là nói tiếp: “Để tớ gọi Thái Phương tới lấy vậy.”

Một cây kem tám tệ.

Không ăn thì phí lắm.

Khương Nghi nhắn tin cho Thái Phương, chỉ chốc lát sau hắn đã gõ cửa, Khương Nghi xuống giường xỏ dép đi nhanh ra đưa kem cho hắn.

Thái Phương đứng ở cửa thuận lợi nhận kem cậu đưa.

Trình Triều nghe Khương Nghi mừng rỡ nói: “May mà cậu tới nhanh, nếu không kem sẽ tan mất......”

Thái Phương: “Oa, vị sôcôla trắng tớ thích nè! À mà lớp phó đâu rồi?”

Khương Nghi: “Lớp phó đang đọc sách trong phòng.”

Thái Phương nổi lòng tôn kính: “Bảo sao tớ không vào được chung kết, phàm nhân tụi mình đâu thể sánh với học thần được, ăn kem lãng phí thời gian như vậy chắc chỉ có phàm nhân tụi mình mới làm thôi.”

Trình Triều nghe thấy loáng thoáng: “......”

Mười phút sau.

Trình Triều đi siêu thị mua một bọc kem về ăn ngay trước mặt Khương Nghi, chén hết sạch bốn cây.

Kết quả là ban đêm bị đau bụng.

Khi Trình Triều đi vệ sinh đến lần thứ năm, hắn hoàn toàn không biết mình đã xài hết giấy trong toilet, lúc phát hiện ra chuyện này thì đã cởi quần ngồi trên bồn cầu, hắn rơi vào im lặng.

Năm phút sau, Trình Triều nhắm mắt lại, bắt đầu tự hỏi bồn cầu có thể cuốn mình đi luôn không.

Khương Nghi ngồi ở bàn xem lại mấy lỗi sai khi làm bài, đợi ôn tập xong vặn eo xoay cổ mới phát hiện Trình Triều đã ở lì trong toilet cả tiếng đồng hồ.

Cậu nghĩ ngợi, cảm thấy có thể vì bệnh sạch sẽ của Trình Triều nặng thêm khiến thời gian tắm rửa dài ra, hình như cũng chẳng có gì không ổn cả.

Thế là Khương Nghi nằm bò ra bàn vui vẻ chơi, chờ Trình Triều ra khỏi toilet để mình vào tắm.

Trong phòng vệ sinh, Trình Triều từ đầu đến cuối không sao mở miệng được ngồi trên bồn cầu cúi đầu đếm hoa văn dưới sàn nhà, chờ Khương Nghi phát hiện tình hình bất ổn trong này.

Đợi hết một tiếng rưỡi, rốt cuộc Khương Nghi phát hiện có gì đó là lạ nên đi tới trước cửa toilet hỏi dò: “Trình Triều, cậu còn trong đó không?”

Trình Triều bình tĩnh đáp: “Còn.”

Khương Nghi thở phào nhẹ nhõm, đang định quay đi thì nghe Trình Triều bình tĩnh nói tiếp: “Phiền cậu lấy giùm tớ một gói khăn giấy ném qua cửa được không?”

Khương Nghi ngẩn người, sau đó định thần lại nói: “Được chứ.”

Năm phút sau, Trình Triều ra khỏi phòng vệ sinh rồi đờ đẫn ngồi xuống ghế, lần đầu tiên trên mặt không nở nụ cười.

Khương Nghi cảm thấy hiện giờ Trình Triều giống hệt một pho tượng lung lay sắp đổ, chỉ cần đụng nhẹ một cái sẽ lập tức vỡ vụn rồi rơi xuống rào rào.

Lục Lê nhắn tin hỏi cậu sao chưa tắm rửa đi ngủ.

Khương Nghi nói với Lục Lê tâm trạng bạn cùng phòng của mình hiện giờ hết sức tồi tệ, có thể phải cần mình an ủi.

Lục Lê hỏi cậu sao bạn cùng phòng lại suy sụp tinh thần.

Khương Nghi nghĩ ngợi rồi đáp hình như là vì đi ị.

Lục Lê gửi cho cậu sáu dấu chấm.

Khương Nghi tắt điện thoại rồi ho khan nói: “Trình Triều.”

Mặt Trình Triều xám xịt, chỉ ước cả thế giới đột nhiên nổ tung rồi mọi người cùng biến mất với mình, nghe Khương Nghi gọi cũng chẳng buồn trả lời.

Khương Nghi nghĩ ngợi, cuối cùng vẫn không nghĩ ra được lời an ủi nào.

Cũng đâu thể nói với Trình Triều mông cậu lợi hại thật đấy, có thể ngồi lì trong toilet một tiếng rưỡi luôn.

Khương Nghi đành phải gượng gạo nói: “Ngày mai chung kết cố lên nha.”

Trình Triều không nói gì mà ngồi im ru trong góc.

Một lát sau, Khương Nghi ôm quần áo vào phòng tắm, trước khi đi còn để một hộp thuốc tiêu chảy trên bàn đầu giường Trình Triều.

Trình Triều ngồi thừ ra hơn nửa tiếng mới hoàn hồn lại.

Hắn thề cả đời sẽ không bao giờ đến khách sạn này nữa, đồng thời sau khi về sẽ viết một bài đánh giá ẩn danh, dùng ngòi bút sắc bén nhất để lên án toilet tệ hại của khách sạn này.

Trình Triều thở hắt một hơi rồi sầm mặt đi lấy điện thoại trên bàn đầu giường, sau đó nhìn thấy một hộp thuốc tiêu chảy.

Hắn nhìn chằm chằm hộp thuốc kia, tự nhủ Khương Nghi thật quá ngây thơ.

Ngày mai là trận chung kết, vắng một người sẽ bớt đi một đối thủ cạnh tranh và có thêm hy vọng đoạt giải quán quân.

Đưa cho hắn thứ này quả thực là tự đào hố chôn mình.

Nhưng nhìn hộp thuốc kia, Trình Triều lại cảm thấy đây đúng là điều Khương Nghi có thể làm.

Hắn mở hộp thuốc ra rồi lấy nước uống.

Mười giờ tắt đèn, Khương Nghi nằm trên giường nghĩ ngợi rồi hỏi khẽ trong bóng tối: “Trình Triều, cậu ngủ chưa?”

Trình Triều trở mình đáp lại Khương Nghi: “Chưa.”

Khương Nghi ôm chăn trầm tư: “Chuyện của cậu hôm nay tớ sẽ không nói ra đâu.”

Trình Triều lặng thinh.

Cuối cùng hắn đã hiểu tại sao cậu chủ nhà họ Lục là con trong giá thú mà ngày nào cũng gọi điện cho con riêng Khương Nghi này rồi.

Hắn phải thừa nhận Khương Nghi quả thực rất giỏi dỗ dành khiến người ta cảm thấy nhẹ nhõm.

Một lát sau, Trình Triều thấp giọng nói: “Cảm ơn.”

Hai mắt Khương Nghi sáng lên: “Không cần cảm ơn đâu. Vậy tớ có thể nhờ cậu một việc được không?”

Trình Triều: “Việc gì?”

Khương Nghi ngại ngùng nói: “Nếu có ai hỏi cậu mấy ngày nay tớ ngủ lúc mấy giờ thì cậu nói chín giờ tối được không?”

Trình Triều: “...... Chỉ có vậy thôi à?”

Khương Nghi: “Ừ.”

Trình Triều: “...... Được thôi.”

Hắn cứ tưởng chuyện gì to tát lắm chứ.

Kết quả lại là chuyện này.

Hắn mở mắt ra trong bóng đêm, đột nhiên nói: “Thời gian thủy triều rút của biển Hồng Hải ở thành phố A thường là năm giờ sáng.”

Khương Nghi mở to mắt, dường như vẫn chưa kịp phản ứng.

Trình Triều thản nhiên nói tiếp: “Vỏ sò nổi trên bãi biển sau khi thủy triều rút sẽ đẹp hơn nhiều.”

Giờ Khương Nghi mới vỡ lẽ mấy ngày trước Trình Triều nghe cậu đứng ngoài hành lang trò chuyện với Lục Lê qua điện thoại, nói sẽ tự tay nhặt mấy cái vỏ sò cho Lục Lê làm kỷ niệm.

Khương Nghi vừa định cảm ơn thì nghe thấy Trình Triều nói: “Đến lúc đó nhớ gọi tớ dậy nhé. Dẫn cậu đến bãi biển vắng người mà nhặt.”

Khương Nghi sững sờ, sau khi nhận ra Trình Triều không phải đang nói đùa mới trả lời: “Ừ.”

Ngày hôm sau, trận chung kết thuận lợi kết thúc, một hai tháng nữa sẽ công bố kết quả thi.

Các học sinh lớp chọn dự thi đều thở phào nhẹ nhõm.

Buổi tối, thầy cô tìm nơi chiêu đãi các học sinh một bữa, Khương Nghi vừa ngồi xuống thì Trình Triều thản nhiên đi tới ngồi cạnh cậu.

Ăn xong đoàn người về khách sạn thu xếp hành lý, buổi sáng nghỉ ngơi, buổi chiều lên đường về lại thành phố S.

Sáng ngày thứ sáu, Khương Nghi thức dậy từ sớm, phát hiện Trình Triều đã vũ trang đầy đủ, cả người bọc kín mít như không muốn dính cát trên bãi biển.

Hai người đón xe đến một vùng biển khá vắng vẻ của Hồng Hải.

Khương Nghi mang dép khom người nhặt vỏ sò trong ánh sáng lờ mờ, dường như cậu chọn lựa rất cẩn thận, trên bờ cát vừa đi vừa nghỉ, thỉnh thoảng lại giơ vỏ sò lên so sánh.

Trình Triều đội mũ đeo khẩu trang đứng trên một tảng đá ở bãi cát, hai tay đút túi, nghĩ thầm Khương Nghi làm con riêng thật chẳng dễ dàng gì.

Thi xong còn phải dậy sớm tới đây nhặt vỏ sò lấy lòng cậu chủ Lục gia nữa.

Cả buổi sáng Khương Nghi tỉ mẩn chọn mấy vỏ sò mình thấy đẹp nhất, đem về khách sạn rửa sạch mới phát hiện có một cái vỏ sò bị mẻ.

Khương Nghi hết sức khó chịu, đang định ném vào thùng rác thì thấy Trình Triều mặc đồ kín mít nhìn mình không nói gì.

Khương Nghi thoáng do dự rồi rụt rè hỏi: “Có cái vỏ sò bị mẻ một góc nhưng tớ rửa sạch lắm rồi, cậu lấy không?”

Trình Triều chìa tay ra, Khương Nghi cầm khăn lau sạch nước trên vỏ sò rồi đưa cho hắn.

Sau đó Trình Triều quay đi thu dọn hành lý.

Mười hai giờ trưa, xe buýt đến như đã hẹn, Thái Phương cất hành lý xong lại thấy Trình Triều khoanh tay ngồi cạnh Khương Nghi như đang chợp mắt.

Khương Nghi cũng nhắm mắt ngủ bù, hai người có vẻ ngủ rất say.

Thái Phương gãi đầu sang chỗ khác ngồi.

Khi chỉ còn nửa tiếng nữa là đến thành phố S, Khương Nghi và Trình Triều đều tỉnh dậy, Khương Nghi dụi mắt, phát hiện Lục Lê nhắn cho mình mấy tin, còn có tin nhắn của cha Khương nữa.

Khương Nghi trả lời Lục Lê, thấy tin nhắn của cha Khương thì hai mắt sáng rực, nhắn lại một chữ “dạ“.

Trình Triều nhìn thoáng qua Khương Nghi đang hồ hởi phấn khởi, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.

Hắn đoán chừng Khương Nghi về nhà thể nào cũng bị cậu chủ Lục gia mặc sức sai khiến, chỉ cần cậu chủ Lục gia cho chút ngon ngọt là có thể dụ dỗ Khương Nghi không phân biệt được đâu là Nam Bắc.

Theo ánh mắt tinh đời của hắn thì học sinh giỏi nhất khối Khương Nghi không hề ngốc, chỉ là không được nhanh nhạy cho lắm mà quá ngây thơ.

Nửa tiếng sau, xe buýt từ từ dừng bánh ở trường trung học thực nghiệm, học sinh lục tục xuống xe.

Trình Triều chờ mọi người lấy hết hành lý mới cầm khăn ướt khử trùng lau tay kéo vali của của mình rồi đem hành lý xuống.

Khương Nghi kéo vali vẫy tay với hắn: “Trình Triều, tạm biệt.”

Trình Triều khẽ gật đầu, trên môi treo nụ cười như thường lệ, nhưng một giây sau nụ cười của hắn đông cứng, ngẩn ngơ nhìn tới phía trước.

Cách đó không xa, một người đàn ông trung niên có gương mặt giống Khương Nghi năm phần vừa tươi cười vẫy tay với cậu vừa đi tới nói: “Bé ngoan! Ba ba ở đây nè!”

Khương Nghi nghe thấy giọng nói thì hết sức mừng rỡ, lúm đồng tiền trên má lõm sâu, cậu kéo vali muốn đi nhanh tới chỗ người đàn ông trung niên nhưng ông bảo cậu cứ đứng tại chỗ được rồi.

Khương Nghi đứng tại chỗ vui vẻ nhảy cẫng lên nói: “Ba ba về lúc nào thế ạ? Ba ba chờ lâu lắm rồi đúng không?”

Cha Khương xoa đầu Khương Nghi cười nói: “Ba ba mới tới thôi, đâu có đợi lâu. Bé ngoan lại cao lên rồi này.”

Cha Khương vừa ngước mắt lên thì thấy một nam sinh sau lưng Khương Nghi đang sững sờ nhìn hai cha con họ.

Khương Nghi cũng nhận ra, cậu quay đầu vui vẻ nói: “Ba ba, đây là lớp phó của tụi con, lần này đi thi con ở chung phòng với bạn ấy đó ạ.”

Cha Khương cười nói: “Thì ra là bạn học của bé ngoan, lần đầu gặp mặt chú không đem theo quà gì cả, cháu có muốn tới nhà chú ăn bữa cơm không?”

Trình Triều vô thức mỉm cười rồi gượng gạo nói: “Không cần đâu ạ, cảm ơn chú.”

Mặc dù có thể nói năng trôi chảy với người đàn ông này nhưng Trình Triều vẫn chưa hết sốc.

Rõ ràng người đàn ông trung niên trước mặt có quan hệ máu mủ với Khương Nghi, mặc dù không tuấn tú bằng Khương Nghi nhưng nét mặt rất giống cậu.

Đây chính là cha ruột.

Trong đầu Trình Triều đột nhiên hiện lên câu này, hắn đờ đẫn nhìn Khương Nghi vẫy tay chào mình rồi vừa đi vừa nói chuyện với người đàn ông trung niên, có vẻ hết sức thân thiết.

Bà mẹ nó ai bảo hắn cha Khương Nghi là Lục tổng hả?

Ai đồn Khương Nghi là con riêng nhà họ Lục hả?

Trình Triều thở hắt một hơi rồi bình tĩnh lấy điện thoại ra block đứa bạn từng quả quyết với hắn thân thế Khương Nghi không hề đơn giản.

Khương Nghi ngồi trên xe cha Khương nhắn tin cho Lục Lê, bảo hắn hôm nay mình muốn ngủ ở nhà, ngày mai sẽ đem vỏ sò cho hắn.

Mặc dù Lục Lê luôn ngang ngược bá đạo nhưng vẫn hết lòng tôn trọng cha Khương Nghi, biết cha Khương về thì không nói gì thêm mà chỉ dặn cậu ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe.

Buổi tối cha Khương nấu một bàn đồ ăn thịnh soạn, còn mở TV cho Khương Nghi xem, ông cứ tưởng cậu vẫn thích xem phim hoạt hình như hồi nhỏ, tìm mấy phút trong đống kênh chi chít mới thấy kênh phim hoạt hình trước kia.

Lúc ăn cơm, cha Khương hỏi Khương Nghi đi học có vất vả không, có mệt không, nếu ở lớp chọn áp lực quá thì có thể chuyển lớp.

Khương Nghi nói không áp lực, mình vẫn theo kịp, chỉ có điều bây giờ Lục Lê học khác lớp không theo kịp chương trình lắm.

Cha Khương bật cười, vui mừng cảm thấy Khương Nghi và Lục Lê vẫn như lúc còn bé, không vì thân phận mà sinh ra ngăn cách.

Chín giờ tối.

Tắm xong Khương Nghi nằm sấp trên giường chơi xếp hình, chợt nghe thấy cửa sổ bằng kính lạch cạch mấy tiếng.

Cậu ngồi dậy mang dép ra mở cửa sổ, phát hiện Lục Lê mặc đồ ngủ trèo tường vào, phóc qua cửa sổ dễ như trở bàn tay rồi nhanh nhẹn lộn mèo vào phòng cậu.

Lúc vào còn tiện tay quơ theo quần sịp của Khương Nghi đang phơi ngoài cửa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.