Vợ Mình Mình Nuôi

Chương 60: Chương 60: Chương 58




Chạng vạng tối trên đất tuyết, Lục Lê vừa hùng hổ lột giày vừa nói: “Mẹ nó chơi bóng y chang thằng què chạy bộ mà mi còn mang giày tám ngàn sáu nữa à?”

Tần Lan: “......”

Chân hắn như bị mặt đất đốt cháy, vừa nhảy nhót vừa hùng hổ nói: “Cậu chơi bóng mới giống thằng què chạy bộ thì có!”

Khương Nghi chạy tới ra sức kéo Lục Lê về: “Cậu đừng lột giày người ta nữa——”

“Sang năm tớ cũng mua cho cậu một đôi mà.”

Chung Mậu vọt thẳng tới trước mặt Tần Lan ôm chầm hắn trước ánh mắt cảm động của hắn, sau đó hùng hổ đẩy Tần Lan té vào đống tuyết: “Mẹ nó bị lột giày là đáng lắm......”

“Ở nước ngoài vui quá ha, sướng quá ha?”

Trình Triều bóp trán, đi tới mấy bước còn nghe được Khương Nghi thì thầm với Lục Lê: “Cậu đừng lột giày cậu ấy nữa.”

“Tớ chỉ giả bộ thân với cậu ấy thôi.”

“Với cậu mới là thân thật.”

“Sau này chờ tớ kiếm được tiền sẽ mua cho cậu giày chơi bóng mười tám ngàn nha......” (~62 triệu)

Vẻ mặt Trình Triều vô cảm, đột nhiên rất muốn đạp vali của Tần Lan từ thành phố S sang bên kia bờ Đại Tây Dương.

Nửa tiếng sau.

Đầu cầu thang dẫn tới văn phòng trên lầu hai.

Khương Nghi mờ mịt bị Lục Lê bồng trên tay, phía sau là Ứng Trác Hàn giả bộ đi cà nhắc và Chung Mậu ôm bụng.

Khương Nghi quay đầu nhìn Ứng Trác Hàn rồi lại nhìn Chung Mậu, băn khoăn hỏi: “Sao tớ giả bệnh phải bồng còn hai cậu ấy giả bệnh lại tự đi?”

Lục Lê thản nhiên nói: “Cậu bệnh hơi nặng nên phải bồng mới được chứ.”

Tần Lan vừa xuống máy bay đã chạy thẳng đến trường trung học số 1, cơm tối cũng chưa ăn, Tần tổng cứ mè nheo mãi nên cả đám quyết định chơi liều giả bệnh xin nghỉ tiết tự học buổi tối để tiếp đãi Tần Lan.

Bàn nhau giả bệnh xong, Khương Nghi còn chưa kịp nói mình rất giàu kinh nghiệm ốm đau thì đã bị Lục Lê bồng lên, cậu vô thức ôm cổ Lục Lê, cả người đều ngây ngẩn.

Chung Mậu ôm bụng ngượng ngùng nói với vẻ trông mong: “Lục ca, hay là cậu bồng tớ được không? Tớ thường xuyên xin thầy chủ nhiệm cho nghỉ ốm, chỉ sợ lần này ông ấy không tin, không cho tớ nghỉ nữa đâu. Tớ phải giả bệnh nặng một tí thì may ra thầy chủ nhiệm mới tin được.”

Lục Lê liếc xéo Chung Mậu bảo hắn phắn đi.

Chung Mậu ngậm miệng, nghĩ thầm mình không nên mở mồm ra mới đúng.

Lục Lê hài lòng bồng Khương Nghi đi.

Trình Triều hờ hững đứng dậy phủi tuyết trên người rồi vào văn phòng một mình.

Năm phút sau, Trình Triều cầm một tờ đơn xin nghỉ ra.

Hai mắt Chung Mậu lập tức lóe sáng, hắn biết tờ đơn này dành riêng cho hội học sinh ra ngoài làm việc vặt trong giờ tự học buổi tối, một tờ có thể dùng cho nhiều người.

Nhưng các học sinh xin nghỉ bắt buộc phải ký tên vào đơn.

Khương Nghi nhảy xuống khỏi ngực Lục Lê rồi cầm bút ký tên vào đơn xin phép.

Lục Lê: “......”

Mười phút sau.

Cả nhóm thuận lợi đi qua phòng bảo vệ ở cổng trường rồi gọi mấy chiếc taxi, vui vẻ ùa ra ngoài.

Nơi Tần Lan chọn là một quán ăn ven đường, hắn nói ở nước ngoài thèm mấy món này đến phát điên rồi.

“Thật tình ở nước ngoài chẳng sung sướng gì cả, các cậu không biết tớ ở đó nhức đầu cỡ nào đâu......”

Vừa ngồi xuống, Tần Lan đã bắt đầu huyên thuyên lải nhải: “Tới chỗ rách nát kia chưa đầy nửa tháng mà ông đây sụt hết ký rưỡi rồi.”

Bà chủ cầm thực đơn và cuốn sổ tới cười hỏi: “Mấy em ăn gì đây?”

Chung Mậu và Tần Lan nhanh nhẹn gọi một đống món nướng, sau đó đưa menu cho Trình Triều thì phát hiện hắn đang cắm cúi lau bàn.

Tần Lan đưa menu cho Khương Nghi hỏi cậu muốn ăn gì.

Khương Nghi gọi mấy món có vẻ không cay lắm.

Lục Lê cầm menu rồi ngẩng đầu nói: “Cho thêm cháo hải sản nữa, trong cháo nhớ bỏ ít gừng, đừng bỏ hành ngò.”

Bà chủ nhanh nhẹn ghi tên món, sau đó hăng hái đi tới chỗ ông chủ đang nướng đồ ăn.

Chẳng bao lâu sau, đồ nướng và xiên que được bưng lên bày đầy khắp bàn, mùi thì là và tiêu đen thơm nức mũi, cả đám vừa ăn vừa nói chuyện.

Tần Lan quay đầu sang, phát hiện Lục Lê vừa tán gẫu với bọn họ vừa thổi cháo hải sản, đợi nguội bớt mới múc cho Khương Nghi.

Khương Nghi ngồi cạnh Lục Lê huých đầu gối vào chân hắn, hỏi mình có ăn cà tím nướng được không.

Lục Lê thấp giọng nói: “Không được, dầu mỡ lắm, dạ dày cậu yếu ban đêm sẽ nôn cho xem.”

Khương Nghi thở dài một hơi rồi nói: “Ừm.”

Từ nhỏ đến lớn Lục Lê luôn ước gì Khương Nghi ăn thêm mấy miếng, chỉ cần Khương Nghi đòi ăn gì đó thì Lục Lê sẽ đổi cách chế biến làm cho cậu ăn mấy ngày liền.

Nếu Lục Lê nói không được ăn món gì thì tám chín phần mười là Khương Nghi ăn vào sẽ gặp vấn đề.

Khương Nghi đành phải cúi đầu húp cháo hải sản, khi ngẩng đầu lên thì phát hiện trước mặt mình có một chiếc đĩa dùng một lần đựng cà tím nướng đã trụng qua nước.

Cà nướng được xé bằng đũa thành từng miếng dài, dầu mỡ đều bị rửa sạch.

Lục Lê nghiêng đầu nói: “Mùi vị hơi nhạt chút xíu. Nhưng ban đêm chắc sẽ không gây buồn nôn đâu. Lần sau tớ sẽ làm cho cậu món ít dầu hơn.”

Khương Nghi ngoan ngoãn gật đầu.

Tần Lan cảm thấy hơi kỳ quái.

Hắn quay đầu nhìn Lục Lê rồi lại nhìn Khương Nghi, không hiểu sao chợt nhớ đến hai học sinh quốc tế khi mình ở nước ngoài.

Hai nam sinh kia ngày nào cũng đi học chung, có khi còn ôm nhau hôn môi, nghe mấy bạn học khác nói họ đang yêu nhau.

Ban đầu Tần Lan còn thấy kinh ngạc, nhưng ở nước ngoài riết rồi cũng dần quen thuộc.

Tần Lan vỗ đầu, cảm thấy mình bị gió lạnh thổi choáng, đầu óc cũng bị gió thổi mụ mẫm rồi.

Từ nhỏ Lục Lê đã luôn chăm sóc Khương Nghi như vậy.

Chẳng có gì lạ hết.

Biết đâu hắn xem Khương Nghi như em trai thì sao.

Nếu hắn có bạn thân từ nhỏ như Khương Nghi, chắc hắn cũng sẽ chăm sóc cậu như em trai thôi.

Tần Lan lắc mạnh đầu.

Hắn xuất ngoại một chuyến chưa nắm giữ được mấy mạch máu kinh tế mà khi về nước lại học được cách nhìn ra sự khác thường của hai đứa bạn mình.

Mấy tiếng sau, quán ăn thưa khách hẳn đi, người trên đường cũng vắng vẻ hơn.

Bầu trời tối tăm mù mịt, tuyết bay lả tả trong ánh đèn đường mờ ảo.

Chung Mậu và Ứng Trác Hàn ăn no cành hông đi tìm nhà vệ sinh gần đó, Trình Triều cảm thấy toàn thân ám đầy mùi dầu mỡ nên cũng đứng dậy đi theo bọn họ tìm chỗ rửa tay.

Thừa dịp cả đám đi tìm nhà vệ sinh, Tần Lan nói mình cũng đi toilet nhưng thật ra là tìm chủ quán tính tiền.

Khương Nghi ngồi trên ghế nhựa của quán ăn nhìn Lục Lê rồi mềm giọng gọi: “Arno.”

Lục Lê vừa đứng dậy định đi tính tiền dừng lại nhìn cậu hỏi: “Sao?”

Khương Nghi thốt ra một câu không đầu không đuôi: “Tớ vui lắm.”

Mọi người vẫn như xưa.

Tần Lan về rồi.

Chung Mậu sẽ không còn lủi thủi một mình nữa.

Họ đã quen nhau từ nhỏ đến lớn, giờ lại được ở cạnh nhau rồi.

Tựa như từ nơi sâu xa có ai đó nói cho Khương Nghi biết cậu và Arno cũng sẽ không xa nhau.

Lục Lê nhìn cậu rồi ngồi xổm xuống tháo khăn quàng trên cổ mình, từng vòng từng vòng quấn lên cổ Khương Nghi.

Hắn nhìn Khương Nghi trước mặt, tóc đen lấm tấm mấy bông tuyết, đôi mắt đen long lanh như nước, ngũ quan xinh đẹp tỏa sáng dưới ánh đèn đường lúc chạng vạng, đôi môi mỏng đỏ hồng trên gương mặt trắng như men sứ.

Chẳng khác nào một đám mây sáng rực trên trời.

Vừa bồng bềnh vừa mềm mại, theo mưa tuyết lất phất đêm đông lấp đầy trái tim Lục Lê.

Lục Lê ngẩng đầu lên, nửa ngồi trước mặt Khương Nghi thấp giọng nói: “Tớ cũng vui nữa.”

Hắn vươn tay ôm gáy Khương Nghi rồi gọi thầm: “Bé ngoan.”

Khương Nghi nao nao.

Lục Lê khẽ khàng lặp lại: “Tớ vui lắm.”

Tính tiền xong, Tần Lan vừa cầm ví vừa vẫy tay với chủ quán rồi đi về chỗ ngồi cách đó không xa.

Chưa đi được hai bước, hắn vô thức dừng lại.

Chỉ còn lác đác vài người khách đang ăn cơm, dưới ánh đèn lờ mờ, tuyết bay lả tả, trước bàn ăn chưa thu dọn bát đũa, Khương Nghi ngồi trên ghế nhựa, trước mặt là Lục Lê ngồi xổm dưới đất.

Đèn đường tĩnh mịch, Khương Nghi hơi cúi đầu, Lục Lê ngửa mặt lên, một tay ôm cổ Khương Nghi, ẩn dưới một chiếc khăn quàng cổ màu đen.

Hình như hai người đang hôn nhau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.