Vợ Mình Mình Nuôi

Chương 65: Chương 65: Chương 63




Thấy Khương Nghi ngoan ngoãn gật đầu, khóe môi Lục Lê chợt cong lên.

Hắn bế Khương Nghi khỏi bàn học rồi đặt xuống chiếc ghế trước cây đàn piano cũ kia.

Khương Nghi vô thức nắm tay áo hắn, sau khi ngồi xuống ghế mới ngẩng đầu nhìn Lục Lê.

Lục Lê cũng ngồi trên ghế đàn, cả người như ôm trọn cậu, hai tay bao bọc tay cậu, cầm ngón tay thon dài của Khương Nghi ấn phím đàn.

Lục Lê có hormone áp đảo nguyên thủy nhất hoàn toàn không hợp với piano.

Trong thực tế cũng là như vậy, hắn luôn thích đấm bốc, thích các môn thể thao mạo hiểm, thích nhịp tim kịch liệt, thích khoái cảm như dã thú chờ xé rách cổ con mồi trong trận đấu.

Hắn không thích piano.

Nhưng vì lúc nhỏ Khương Nghi dừng chân trước phòng piano rồi tò mò nhìn người tập đàn trong phòng nên hắn mới đi học.

Hắn không cho phép và cũng không chịu được ánh mắt Khương Nghi dừng lại ở bất kỳ ai cả.

Khương Nghi ngồi trên ghế của cây đàn piano cũ kỹ, tay cậu bị mười ngón tay thon dài nắm lấy, ấn lên phím đàn đã tróc sơn.

Cậu nghiêng đầu nhìn Lục Lê sau lưng.

Lục Lê rũ mắt không nhìn cậu nhưng lại nắm tay cậu chặt hơn, những ngón tay dài mảnh đan vào nhau khít khao như không thể tách rời.

Cây đàn piano cổ xưa phát ra âm thanh trầm buồn từ từ lưu chuyển trong căn phòng trống trải.

Khương Nghi đã từng thấy Lục Lê đàn piano.

Dưới mái vòm vàng son lộng lẫy và ánh đèn pha lê rực rỡ chói lọi, trước cây đàn piano đắt đỏ, Lục Lê mặc vest đánh đàn trước ánh mắt quan khách.

Thiếu niên tóc vàng cao ngạo lạnh lùng đứng dậy với vẻ mặt hờ hững, đón nhận những lời khen chân thành hoặc tâng bốc giả tạo của khách khứa, vẻ ngang tàng ương bướng như đã ăn sâu trong xương tủy.

Nhưng hầu hết thời điểm Lục Lê luôn đàn nhạc phim Little Bo-Peep cho cậu nghe.

Trong phòng đàn, trên lầu hai, trước cửa sổ sát đất, ở nhà họ Lục chỗ nào cũng có piano.

Gió lạnh đêm đông ngoài cửa sổ thổi màn cửa bay phất phơ, trong mưa tuyết lả tả có thể thấy được một góc ánh trăng qua cửa kính, âm thanh trầm buồn trong phòng học dần có tiết tấu hơn, tiếng đàn lúc lên lúc xuống.

Khương Nghi nao nao, cảm thấy tiếng đàn hơi rè rè này khá quen tai.

Hình như cách đây rất lâu, cậu đã từng nghe bản nhạc này khi ngồi xem Arno tập đàn.

Tay Lục Lê đan vào tay cậu, động tác ấn phím dần nhanh hơn, tiếng đàn trong trẻo vang vọng khắp phòng học trống trải.

Hôn lễ trong mộng.

Khương Nghi chợt nhớ ra tên bản nhạc này, ngón tay cậu vô thức cuộn lại, ngón tay dài mảnh trắng nõn bị một bàn tay khác vững vàng nắm chặt.

Không thoát ra được.

Không cho cậu bất kỳ cơ hội nào để thoát ra.

Mãi đến lúc phím đàn cuối cùng dừng lại và nốt trầm cuối cùng rơi xuống.

Khương Nghi nghe thấy người phía sau hơi cúi đầu xuống, giọng nói vui vẻ như đang rất mãn nguyện, trầm thấp kề vào tai cậu nói một câu.

Hắn nói đã hứa thì không được đổi ý.

Ai nói dối phải làm chó con của người kia suốt đời.

———

“Oa, sướng ghê! Được nghỉ ba ngày luôn!”

Sau khi tiệc mừng năm mới kết thúc đã gần chín giờ rưỡi, cổng trường đông nghịt học sinh tan học.

Trên con đường trong gió lạnh, một dãy xe hơi nhá đèn chờ đón con mình tan học.

Ứng Trác Hàn đeo cặp nhẹ tênh, hớn hở khoác vai Chung Mậu hỏi: “Ngày mai online không?”

Chung Mậu rầu rĩ nói: “Thôi đi. Cha tớ nói lần này điểm thi còn hạng nhất từ dưới đếm lên nữa thì sẽ chặt chân tớ đó.”

Ứng Trác Hàn: “Ê, cậu nhờ Khương Nghi đoán đề giùm đi. Từ nhỏ đến lớn cậu ấy đoán đề giùm tớ mấy lần rồi.”

Hắn tự hào nói: “Điểm thi của tớ toàn là hạng ba hạng tư từ dưới đếm lên nên chưa bị cha tớ đánh lần nào hết.”

Khương Nghi đi cuối đám người khoác áo bông dày cầm một khúc khoai nướng, trên mặt vẫn còn lớp trang điểm, vì vụng trộm chạy đến phòng tập đàn với Lục Lê, lúc về buổi diễn đã kết thúc.

Khương Nghi cũng không muốn phiền nữ sinh trong lớp tẩy trang giùm mình nên đành để nguyên về nhà tẩy.

Nghe có người nhắc tên mình, Khương Nghi ngẩng đầu liếm môi, liếm cả son vào miệng.

Lục Lê tặc lưỡi đưa ngón tay xoa môi Khương Nghi, thấp giọng nói: “Đừng liếm nữa. Ăn cả son rồi kìa. Về nhà tẩy trang rồi hãy liếm.”

Từ nhỏ đến lớn Khương Nghi dị ứng với rất nhiều thứ, không chỉ có thuốc mà hóa chất cũng rất dễ gây dị ứng.

Khương Nghi ừ một tiếng.

Chung Mậu quay đầu vọt tới bên cạnh Khương Nghi năn nỉ cậu đoán đề giùm mình, sau khi Khương Nghi nhận lời thì mừng rỡ đến nỗi muốn bế Khương Nghi lên xoay vài vòng.

Tần Lan ho mạnh một tiếng nhắc nhở Chung Mậu nhưng hắn kích động như khỉ, hoàn toàn không hiểu ý tứ trong tiếng ho của Tần Lan.

Thấy Chung Mậu hớn hở muốn bế Khương Nghi lên xoay mấy vòng, Tần Lan lanh tay lẹ mắt túm Chung Mậu lại.

Chung Mậu còn ngơ ngác hỏi hắn làm gì.

Tần Lan cáu kỉnh nói thầm: “Làm gì à? Ông đang cứu mạng nhỏ của mi đấy.”

Lục Lê liếc xéo Chung Mậu một cái, không nói năng gì.

Sau khi về nhà họ Lục, Khương Nghi đứng trước gương trong phòng tắm cầm khăn giấy lau miệng.

Nhưng chẳng biết nữ sinh trang điểm cho cậu dùng loại son gì mà chà xát bao nhiêu lần vẫn còn màu.

Thế là Lục Lê đi tìm mẹ Lục lấy dầu tẩy trang rồi đứng trước gương trong phòng tắm cúi đầu lau cho Khương Nghi.

Mẹ Lục nói dầu tẩy trang không cần khăn giấy mà đổ ra tay xoa xoa, cuối cùng nhũ hóa bằng nước là được rồi.

Lục Lê nghe không hiểu lắm, chỉ biết dùng ngón tay xoa môi Khương Nghi bóng loáng, ngay cả mi mắt cũng trơn láng, hai mắt mở to nhìn hắn.

Lục Lê nghịch hồi lâu mới rửa mặt cho Khương Nghi.

Ngày hôm sau, đêm giao thừa 30 tháng Chạp, vì nhiệt độ hạ thấp đột ngột nên Khương Nghi lại ngã bệnh như trước kia.

Buổi chiều sốt nhẹ, cậu không ăn gì mà nằm trên giường cả ngày, buổi tối sốt cao hơn nhưng vẫn chưa đến mức phải nhập viện.

Lục Lê đến nhà Khương Nghi ở với cậu cả ngày, rạng sáng Khương Nghi tỉnh lại một hồi, khàn giọng đòi ăn mì.

Lục Lê tìm khắp nhà nhưng không thấy loại mì Khương Nghi thích ăn, thế là cầm điện thoại và chìa khoá bảo Khương Nghi mình đi ra ngoài một chút.

Khương Nghi nằm trong chăn đờ đẫn gật đầu.

Chẳng bao lâu sau, nghe thấy tiếng động ngoài cửa, Khương Nghi nằm trên giường nghĩ ngợi, cuối cùng xuống giường khoác áo mở cửa ra.

Người cậu nhìn thấy không phải là Lục Lê.

“Ba?”

Trên trán Khương Nghi dán miếng hạ sốt, mặc áo khoác đứng ở cửa ngạc nhiên nhìn cha Khương trong phòng khách.

Toàn thân cha Khương còn mang theo khí lạnh, ông vội vàng thả chìa khoá trong tay xuống, thấy sắc mặt Khương Nghi tái nhợt thì khó giấu lo lắng hỏi: “Sao vậy con? Bé ngoan bị sốt à? Có nặng không? Nặng thì ba dẫn con tới bệnh viện nhé?”

Khương Nghi lắc đầu cười nói bằng giọng hơi khàn: “Không nặng đâu ạ. Chỉ bị cảm lạnh thôi, con hạ sốt rồi, không cần tới bệnh viện đâu.”

Cha Khương thở phào một hơi, vừa đi rót nước nóng và tìm nhiệt kế cho Khương Nghi vừa dặn dò: “Nếu thấy khó chịu phải nói với ba đấy nhé.”

Lần này ông vội vã trở về ngay trong đêm vì muốn đón Tết với Khương Nghi, ai ngờ sau khi về nhà lại thấy con mình bị ốm.

Mặc dù Khương Nghi nói không khó chịu nhưng trên mặt vẫn không giấu được vẻ mệt mỏi, trong lòng cha Khương biết rõ Khương Nghi luôn chịu đau rất giỏi, hiếm khi nào nói mình khó chịu.

Nửa đêm ngoài cửa vang lên tiếng động như có người lấy chìa khoá mở cửa.

Cha Khương giật mình, quay đầu lại thấy Lục Lê mặc áo khoác xách một túi đồ cúi đầu đóng cửa, vừa ngẩng lên lập tức đối mặt với cha Khương.

“......”

Cha Khương do dự nhìn đồng hồ treo tường, kim đồng hồ chỉ gần mười hai giờ.

Lục Lê cũng sửng sốt nhưng mau chóng trấn tĩnh lại, gọi cha Khương một tiếng: “Chú Khương.”

Cha Khương bối rối gật đầu, Lục Lê xách túi đồ nói: “Cháu tới nấu mì cho Khương Nghi. Trong nhà hết mì Khương Nghi thích ăn rồi.”

Cha Khương sững sờ, sau đó thấy Lục Lê đi tới chỗ Khương Nghi, thuần thục xé miếng hạ sốt thay cho cậu, sau đó thay nhiệt kế mới cho Khương Nghi, tiện thể cài kín nút áo khoác của cậu.

Làm xong mọi việc, Lục Lê mới nói với cha Khương: “Chú Khương canh năm phút sau lấy nhiệt kế ra xem nhé, để cháu đi nấu mì cho cậu ấy, ăn mì lót dạ rồi hãy uống thuốc.”

Cha Khương ngẩn ngơ gật đầu, nhìn con trai sếp mình xách đồ vào bếp, trước khi vào còn hỏi ông có ăn không, nếu ăn thì hắn sẽ nấu thêm một tô, thậm chí còn hỏi ông có kiêng cữ gì không, có cần bỏ thêm hành ngò không.

Cha Khương ngây người, cảm thấy như đầu óc mình lú lẫn rồi.

Nhưng Khương Nghi bị ốm đã về phòng nghỉ ngơi, cả nhà chỉ còn lại tiếng lạch cạch khẽ khàng trong bếp nhắc nhở ông đây không phải là mơ.

Cha Khương thấy Lục Lê không chỉ biết tạp dề nhà ông treo ở đâu mà thậm chí còn nhanh nhẹn ra ban công vặt hai cây hành trồng trong chậu làm gia vị.

Hai mươi phút sau.

Lục Lê cởi tạp dề rồi bưng hai tô mì đặt lên bàn, sau đó mở cửa phòng Khương Nghi gọi cậu ra ăn mì.

Suốt quá trình này cha Khương chỉ làm mỗi việc xem nhiệt kế mà thôi.

Lục Lê biết rõ mỗi loại thuốc Khương Nghi phải uống cứ như đã học thuộc lòng hướng dẫn sử dụng, dù là thuốc bột, thuốc con nhộng hay thuốc viên đều được chọn kỹ rồi đưa tới tận tay Khương Nghi.

Hoàn toàn không cần cha Khương lo.

Trong phòng, Khương Nghi ăn mì rửa mặt xong nằm trên giường, vẻ mặt cậu hơi bơ phờ, miếng hạ sốt trên trán đã gỡ ra, tóc mái rối tung rũ xuống lông mày, đầu óc mụ mẫm, bộ dạng phờ phạc nhìn rất tội nghiệp.

Lục Lê đi tắm nước nóng, biết chắc người mình ấm rồi mới lên giường ủ ấm tay chân Khương Nghi trên người mình, quả nhiên chân tay cậu đều lạnh cóng.

Túi chườm cuối giường hầu như chẳng có tác dụng gì cả.

Cảm nhận được thân thể ấm áp kề sát, Khương Nghi vô thức ôm chặt người bên cạnh rồi vùi đầu vào ngực hắn, co ro trong lòng Lục Lê.

Cậu giống như thú con bị thương, đau bệnh tủi thân cuộn mình lại, thỉnh thoảng còn lẩm bẩm vài câu.

Lục Lê vỗ nhẹ lên lưng Khương Nghi, chậm rãi vuốt tóc cậu rồi dịu giọng dỗ dành.

Hắn biết tại sao Khương Nghi không thích mình bệnh.

Cũng biết tại sao lúc bệnh Khương Nghi sẽ buồn bã tủi thân.

Bởi vì đôi khi cậu nghĩ mẹ bỏ mình đi là vì mình hay bệnh quá.

Nuôi một đứa con như cậu phải tốn rất nhiều tiền mà vẫn không thể chữa khỏi.

Thế nên mẹ đã bỏ đi ngay từ đầu.

Nhưng Lục Lê cảm thấy không ai nỡ bỏ rơi Khương Nghi cả.

Khương Nghi là cậu bé ngoan nhất trên đời này.

Lục Lê thấp giọng hỏi người trong lòng: “Còn khó chịu nữa không?”

Khương Nghi không nói gì mà chỉ sụt sịt một cái, sau đó nhắm mắt lẩm bẩm: “Hết khó chịu rồi.”

Lục Lê im lặng một lát rồi hôn lên tóc cậu trong bóng tối.

Giữa đêm tuyết mùa đông, cách đó không xa vang lên tiếng pháo nổ đì đùng, pháo hoa sáng rực chào mừng Tết Nguyên Đán và năm mới.

Trong tiếng pháo nổ, Khương Nghi toát đầy mồ hôi, bảo Lục Lê cách xa mình một chút, lỡ cậu lây bệnh sang cho hắn thì cả hai sẽ cùng bị bệnh.

Lục Lê vờ như không nghe thấy mà vẫn ôm cậu vỗ lưng, sau khi nghe Khương Nghi lặp đi lặp lại mấy lần mới nghiêm túc nói: “Không lây đâu. Tụi mình đâu có hôn môi. Hôn môi mới lây được chứ.”

Khương Nghi đang sốt mơ hồ sững người, ý thức không rõ ràng cho lắm, cảm thấy hình như người trước mặt nói đúng, mà hình như cũng không đúng, hồi lâu sau mới lơ ngơ “à” một tiếng.

Lục Lê nói tiếp: “Mau ngủ đi. Không ngủ thì tớ hôn môi cậu. Nếu vậy cậu sẽ hại tớ bị bệnh theo đấy.”

Khương Nghi cảm thấy sai sai, đầu óc mụ mẫm không còn nhanh nhạy như lúc bình thường, tự nhủ mình đâu có hại người, nỗi tủi thân trong lòng biến thành một dạng tủi thân khác vì bị hiểu lầm, bất mãn lầm bầm mình không có hại người, bảo Lục Lê nói chuyện đàng hoàng coi.

Cậu không hề nhận ra sau khi hậm hực lẩm bẩm mấy câu, nỗi tủi thân liên quan tới mẹ trong lòng đã dần tiêu tan, đầu óc hỗn loạn chỉ nghĩ mình không hôn môi người ta bừa bãi đâu.

Chẳng bao lâu sau, Khương Nghi chìm vào giấc ngủ trong tiếng dỗ dành của Lục Lê, thân thể cuộn tròn cũng hơi duỗi ra.

Lục Lê nghiêng đầu hôn lên mi mắt Khương Nghi, rất nhẹ rất chậm, tựa như đang khẽ mút nước đọng trên mi, sau đó vuốt tóc mái Khương Nghi rồi nhắm mắt lại.

Bốn giờ sáng.

Đèn trong phòng cha Khương sáng lên, ông mặc áo khoác định sang phòng Khương Nghi xem tình hình của cậu như hồi bé, ai ngờ ngoài phòng khách đã bật một ngọn đèn.

Lục Lê ở trong phòng khách, hình như đang xem nhiệt kế dưới ánh đèn.

Nghe thấy động tĩnh, hắn quay đầu lại, đặt nhiệt kế xuống rồi gọi chú Khương.

Cha Khương kinh ngạc há hốc miệng không nói nên lời.

Lục Lê ngồi trên ghế salon nhẹ giọng nói: “Chú Khương, thân nhiệt của bé ngoan bình thường rồi ạ, nửa đêm không bị sốt cao. Lúc hai giờ cháu đo một lần cũng rất bình thường, chú về ngủ trước đi ạ.”

Cha Khương luống cuống nhìn Lục Lê trong phòng khách, dường như không biết phải nói gì, hồi lâu sau mới ái ngại nói: “Làm phiền cháu quá, Tiểu Lục. Có chú Khương ở đây rồi, cháu không cần vất vả vậy đâu, ngủ đi, để chú Khương trông cho.”

Lục Lê cười nhẹ, cúi đầu cất nhiệt kế rồi nói: “Không sao đâu, cháu quen rồi ạ. Trước đây bé ngoan ba ngày hai lần sinh bệnh, chăm cậu ấy cũng đâu có gì khó.”

Cha Khương cảm thấy có gì đó là lạ, thái độ của người trước mặt quá mức thản nhiên, quá mức bình thường, nhưng vì hai đứa bé đã ở chung với nhau hơn mười năm nên ông cũng không để tâm điểm này, trái lại còn thấy may mắn cho Khương Nghi vì có được một người bạn như vậy.

Cha Khương thở dài: “Cảm ơn cháu đã chăm sóc bé ngoan bấy lâu nay nhé.”

Ông là trụ cột duy nhất trong nhà, công việc lại bận rộn, nếu xin nghỉ phép sẽ khó tránh khỏi ảnh hưởng đến công việc, vì áy náy nên thường xuyên cho con tiền tiêu vặt với hy vọng có thể bù đắp trong khả năng của mình.

Lần nào Khương Nghi cũng nói không sao, cha Khương cứ tưởng cậu trấn an mình, nhưng giờ xem ra có một phần rất lớn là nhờ Lục Lê ở cạnh Khương Nghi.

Lục Lê hơi khựng lại, hắn nhìn cha Khương nói: “Có gì đâu chú. Bé ngoan tốt lắm ạ.”

Cha Khương cười nói: “Bé ngoan cũng nói với chú vậy đó. Nó bảo cháu tốt lắm.”

Lục Lê sững sờ, cổ họng nhấp nhô, hồi lâu sau mới ngập ngừng nói: “Chú Khương. Cháu không tốt vậy đâu ạ.”

Cha Khương xua tay rồi cười tủm tỉm khen: “Cháu đừng khiêm tốn.”

“Chú Khương nhìn người chuẩn lắm, trong số bạn bè của bé ngoan, nó nói cháu tốt nhất tức là cháu tốt nhất.”

“Trong các bạn của bé ngoan chỉ có cháu nổi bật nhất thôi.”

“Người chú Khương ưng ý nhất là cháu đấy.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.