Sau khi Khương Nghi nói xong câu kia, không chỉ cậu bé bán hoa mà Lục Lê đang chọn mua bông hồng to nhất cũng sửng sốt.
Hắn ngồi xổm dưới đất đột ngột ngẩng phắt lên nhìn Khương Nghi, tựa như không tin những gì tai mình vừa nghe được.
Đến khi cậu bé bán hoa kịp phản ứng, luống cuống cầm lên bông hồng Khương Nghi chọn rồi gói lại đưa cho cậu, Lục Lê vẫn chưa tỉnh táo lại mà ngơ ngác nhìn Khương Nghi.
Khương Nghi cũng ngồi xổm dưới đất, dưới ánh đèn đường mờ ảo đêm hè, mắt cậu cong cong, trên gò má mềm mềm lộ ra lúm đồng tiền nhỏ, cầm bông hồng to nhất đỏ nhất hỏi hắn: “Lấy không?”
Lục Lê thở dồn dập, hắn thì thào lẩm bẩm: “Bạn trai?”
Khương Nghi đang định lên tiếng thì bị hắn lanh tay lẹ mắt bịt miệng lại.
Yết hầu Lục Lê nhấp nhô kịch liệt, hắn bịt miệng Khương Nghi rồi hung hãn nói như phô trương thanh thế: “Cậu tặng rồi nha. Không được đòi lại đâu đấy.”
Hắn rất sợ đầu óc Khương Nghi mụ mẫm, lát nữa tỉnh táo sẽ đòi lại để đợi chừng nào có thư báo trúng tuyển mới cho hắn, thế là hung dữ lặp lại: “Không được đòi lại.”
Nhưng một lát sau vành tai Lục Lê đỏ lên, thấp giọng nói: “Ít nhất đêm nay không được đòi.”
Ít nhất phải cho hắn vui vẻ một đêm đã.
Khương Nghi: “......”
Thứ này tặng đi còn có thể đòi lại sao?
Cậu yên lặng gỡ bàn tay bịt miệng mình rồi hỏi nhỏ: “Tớ đòi lại làm gì chứ?”
Lục Lê: “Không biết.”
Nhưng hắn cảm thấy không chân thực lắm.
Mẹ nó cứ như đang mơ vậy.
Khương Nghi nhét bông hồng đã gói vào tay hắn, vành tai cũng ửng đỏ, nhỏ giọng hỏi: “Vậy cậu có muốn nhận không?”
Lục Lê: “Muốn.”
Hắn cúi đầu chà lòng bàn tay rịn mồ hôi vào đầu gối rồi mới cẩn thận từng li từng tí cầm bông hồng Khương Nghi tặng mình.
Khương Nghi sực nhớ ra chuyện gì nên ngẩng đầu nhìn về phía mấy người Tần Lan cách đó không xa.
Cả đám đang nghển cổ nhìn họ, thấy họ nhìn sang thì lập tức cúi đầu xuống, ai móc đất thì móc đất, ai hút thuốc thì hút thuốc, ai chơi điện thoại thì chơi điện thoại.
Ứng Trác Hàn chậm một bước, không có đất cho hắn móc, không có thuốc cho hắn hút, điện thoại lôi ra cũng không kịp, thế là ngửa đầu nhìn lên trời đêm rồi dụi mắt nói sao tối quá vậy, mình chẳng thấy gì cả.
Chắc là không thấy đâu nhỉ?
Khương Nghi hơi yên tâm lại.
Dù sao cậu vẫn chưa sẵn sàng để nói với mọi người rằng mình hẹn hò với bạn thân, có thể sẽ làm mọi người cảm thấy hơi kỳ quặc.
Đặc biệt là Trình Triều.
Khương Nghi nghĩ có thể Trình Triều sẽ hơi......
Kỳ thị đồng tính?
Chắc từ này không sai đâu.
Mỗi lần thấy cậu và Lục Lê đi sát nhau, Trình Triều như chỉ hận không thể ho rách cổ vậy.
Điều này khiến Khương Nghi hơi lo lắng.
Lục Lê đang mơ màng cúi đầu vuốt bông hồng của mình thì bị Khương Nghi kéo dậy đi tới chỗ Tần Lan.
Tăng hai của họ là ghé quán đồ nướng.
Rạng sáng mùa hè quán ăn vẫn đầy tiếng nói chuyện rôm rả, người ngồi ở bàn nào đó cực kỳ chói mắt.
Khương Nghi xoa trán thấp giọng nói: “Cậu để hoa xuống ăn đồ nướng đi.”
Lục Lê ôm hoa hồng, gương mặt lạnh lùng nhìn hết sức bình tĩnh thản nhiên, sau đó từ chối.
Ngay bây giờ hắn chỉ muốn gọi xe đến nhà Tống Tử Nghĩa và Trần Triệu rồi cầm một cái loa to lặp đi lặp lại: “Đây là hoa hồng Khương Nghi tặng tao đó——”
“—— Bông to nhất đẹp nhất là của tao đó.”
Hắn ngồi trên ghế nhựa, một tay ôm bó hồng còn to hơn cả mặt mình, tay kia cầm xiên que.
Thực khách đi ngang qua đều kinh ngạc quay đầu nhìn nam sinh tóc vàng này.
Khương Nghi: “......”
Bắt gặp ánh mắt cạn lời của đám bạn, Khương Nghi cố tìm ra một lý do chính đáng: “Trễ quá rồi. Tụi tớ mua hoa giùm đứa bé kia để nó được về nhà sớm thôi.”
Cả bàn cười ha ha nhưng lúc quay đầu giống như chỉ hận không thể nhìn thủng bó hoa to tướng kia.
Mới đầu Lục Lê còn hào phóng cho đám bạn nhìn, sau đó thấy phiền nên cởi áo khoác ra đắp lên hoa hồng, mẹ nó ai cũng đừng hòng thấy.
Cả nhóm ăn đến hơn hai giờ sáng.
Ban đầu chỉ ăn đồ nướng, về sau không biết ai đề nghị chơi trò chơi uống rượu, càng chơi càng hăng, rượu gì cũng dám uống, bia trắng bia đỏ pha chung, cuối cùng ai cũng say mèm.
Ngoại trừ Khương Nghi không uống rượu.
Khương Nghi đi toilet xong trở lại thì thấy Lục Lê ôm bó hồng to ngồi trên ghế nhựa, chân dài gác lên, nghiêng đầu chờ cậu.
Ai cũng không được đụng vào hoa hồng trong ngực hắn.
Ngoại trừ Khương Nghi.
Đợi Khương Nghi đến, hắn mới chậm rãi hỏi cậu đi đâu.
Khương Nghi nhìn Chung Mậu nằm gục xuống bàn ngáy o o, Tần Lan còn tỉnh táo nên biết gọi xe báo địa chỉ rồi nửa kéo nửa lôi Chung Mậu lên xe.
Trình Triều thì đi kèm Ứng Trác Hàn, gọi một chiếc xe rồi hai người cùng lên.
Trước khi lên xe Trình Triều còn hạ cửa kính xuống hỏi Khương Nghi có lo được cho Lục Lê đã say khướt không.
Khương Nghi quay sang nhìn Lục Lê cúi đầu ngắm hoa hồng, nói mình lo được, Trình Triều mới yên tâm bảo tài xế lái xe đi.
Khương Nghi cũng gọi xe, cậu sợ về nhà họ Lục sẽ kinh động những người khác nên đưa Lục Lê về nhà mình.
Trên đường đi Lục Lê không nói gì mà chỉ yên tĩnh ngửi hoa của mình.
Sau đó về nhà ngồi trên giường cậu.
Khương Nghi không ngờ khi say bộ dạng Lục Lê sẽ thế này.
Hắn ngồi trên giường ngoẹo đầu nhìn chằm chằm Khương Nghi, sau đó không đầu không đuôi nói: “Tớ là gì của cậu?”
Khương Nghi còn đang nghiên cứu nên lấy sữa hay mật ong để giải rượu thì nghe Lục Lê tự lẩm bẩm trên giường: “Bạn trai.”
Hắn im lặng một lát, sau đó thì thầm: “Tớ là bạn trai của cậu.”
Sau đó thận trọng nói: “Bạn trai là phải yêu đương.”
Khương Nghi véo má hắn một cái rồi nghiêm nghị nói: “Nhắm mắt. Nếu không thì khỏi làm bạn trai nữa.”
Lục Lê chậm rãi ừ một tiếng, sau đó nhắm mắt lại, mí mắt như bị hàn kín.
Dù Khương Nghi có gọi thế nào cũng không mở mắt ra.
Khương Nghi có chút bất đắc dĩ.
Hôm sau tỉnh lại, Lục Lê vẫn còn hoang mang vì bỗng dưng mình có danh phận.
Hắn không mấy yên tâm, lén lút trốn trong nhà vệ sinh trầm tư nửa tiếng mới có chút cảm giác chân thực.
Nhưng cảm giác chân thực nhất vẫn là ngày công bố điểm thi tốt nghiệp cấp ba.
Khương Nghi là thủ khoa của tỉnh.
Điểm của Lục Lê cũng đủ đậu đại học A.
Mãi đến hôm đó Lục Lê mới có cảm giác chân thực rằng mọi chuyện đã thật sự kết thúc.
Khương Nghi còn mừng hơn cả hắn.
Khi điền nguyện vọng, Khương Nghi chọn ngành khoa học sinh học, còn Lục Lê chọn ngành tài chính.
Sau khi đủ mười tám tuổi, Lục Lê bận rộn hơn trước rất nhiều.
Lục Đình bắt đầu không chút khách khí sai bảo hắn, đồng thời còn mời một chuyên gia tài chính về dạy hắn.
Lục Lê không có ý kiến vì dù sao hắn cũng đang chờ hất cha mình xuống ghế.
Thế là học cực kỳ nghiêm túc.
Sau gần ba tháng nghỉ hè, đại học A chính thức khai giảng.
Cha Khương vốn định đưa Khương Nghi đến đại học A nhưng vì tháng Tám bà nội cậu phải làm tiểu phẫu, Khương Nghi sợ xảy ra chuyện gì nên không để cha Khương đi với mình.
Cậu và Lục Lê cùng nhau đến đại học A.
Ký túc xá đại học A cũng là phòng bốn người như trường trung học số 1 nhưng rộng rãi hơn nhiều, ánh sáng đầy đủ, còn có phòng tắm riêng.
Khương Nghi là người cuối cùng vào phòng, hai bạn cùng phòng là người địa phương nên đã đến đại học A từ trước, còn một người nữa mới đến ký túc xá buổi sáng.
Khi Khương Nghi vào phòng, ba người còn lại vừa kết bạn với nhau ra ngoài tham quan trường và mua sắm vật dụng hàng ngày.
Lục Lê ngồi xổm trên sàn nhẫn nại chỉ vào đống chai lọ trong vali nói: “Đây là thuốc trị ngứa, bị muỗi cắn thì bôi cái này.”
“Chai màu trắng là thuốc dị ứng, nếu trên người nổi mề đay thì bôi cái này......”
Khương Nghi cũng ngồi xổm trên sàn nghiêm túc gật đầu.
Nửa chừng Lục Lê lại im bặt rồi nói: “Thôi. Đến lúc đó cậu cứ gọi điện rồi chụp hình cho tớ là được rồi.”
Khương Nghi suy nghĩ một lát rồi hỏi: “Ký túc xá tụi mình cách nhau xa lắm à?”
Lục Lê xụ mặt nói: “Xa lắm.”
Khương Nghi tỏ vẻ khẩn trương: “Xa cỡ nào cơ?”
Cậu từng nghe nói có trường rộng quá làm mấy cặp yêu nhau học chung trường giống như yêu xa vậy, muốn gặp nhau cũng hết sức gian nan.
Lục Lê hùng hổ nói: “Cách ba tòa nhà lận đó.”
Khương Nghi: “......”
“Có ba tòa nhà thôi à?”
Lục Lê căm giận nói: “Ừ, ba tòa nhà ——”
Có trời mới biết tại sao ký túc xá tài chính lại cách xa ký túc xá khoa học sinh học như vậy.
Từ nhỏ đến lớn họ chưa bao giờ ở xa nhau đến vậy cả.
Ba tòa nhà.
Mẹ nó gần bằng một con sông chứ ít gì.
Lục đại thiếu gia mới yêu lần đầu không dung được bất kỳ hạt cát nào trong mắt, phẫn nộ như hồi bé muốn mua nhà trẻ, chỉ hận không thể mua hết ba tòa nhà kia.
Khương Nghi nghe nói chỉ cách ba tòa nhà thì yên tâm lại, ngồi xổm trên sàn soạn vali.
Lục Lê lải nhải xong một tòa nhà một con sông thì đi trải giường và lồng bao gối vỏ chăn cho cậu.
Khương Nghi cảm thấy mình có tay có chân mà cứ để Lục Lê làm giùm cũng không tốt lắm, thế là leo lên giường xung phong giúp một tay.
Lục Lê ngồi trên giường lồng vỏ chăn cho cậu, ngẩng đầu lên thấy Khương Nghi hăng hái đòi giúp.
Lục Lê thản nhiên lột sạch quần áo của mấy con thú nhồi bông trong vali rồi đưa cho Khương Nghi bảo cậu mặc lại.
Cuối cùng sợ Khương Nghi không có cảm giác tham dự, sau khi lồng xong vỏ chăn còn cho cậu hoàn thành bước cuối cùng —— Kéo dây kéo lên.
Sau hơn một tiếng soạn hành lý, hầu hết vật dụng đã được bày biện ngăn nắp, sách vở trên bàn học được sắp xếp gọn gàng theo thói quen của Khương Nghi.
Khương Nghi muốn đến ký túc xá Lục Lê giúp hắn soạn hành lý.
Bên ngoài nắng gắt nên Lục Lê không cho cậu theo mình chạy lên chạy xuống mà chỉ hẹn buổi tối đi ăn cơm chung.
Sáu giờ tối, Khương Nghi xuống lầu đến căn tin ăn cơm với Lục Lê.
Lục Lê đút tay vào túi đứng dưới lầu, thân hình cao lớn, khuôn mặt tuấn tú góc cạnh, khí chất lạnh lùng, vẻ mặt ngang tàng, mái tóc vàng hết sức nổi bật.
Nhiều học sinh đi qua nhịn không được ngoái đầu nhìn hắn.
Chẳng bao lâu sau, một nam sinh tóc đen xuống lầu, ngoại hình của cậu có thể khen một câu xinh đẹp, mặc áo ngắn tay màu đen, làn da trắng đến độ chói mắt, gương mặt thanh tú, sống mũi cao thẳng, nhìn hơi ốm yếu, dáng vẻ rất trầm tĩnh.
Hai người đi chung trên đường thu hút không ít ánh mắt ở đại học A.
Căn tin đại học A rất lớn nhưng đồ ăn nấu khá ngọt, Khương Nghi luôn ăn nhạt nên không quen lắm, trong bữa ăn liên tục uống nước.
Lục Lê ăn giùm cậu quá nửa, khó khăn lắm khay của Khương Nghi mới trống trơn.
Hơn bảy giờ tối, Khương Nghi về ký túc xá.
Ba người trong phòng đều có mặt đông đủ, rõ ràng sau một buổi chiều đã thân nhau hơn nhiều, giờ đang dựa vào ghế vừa cười nói vừa chơi game.
Khi Khương Nghi đẩy cửa vào, ba người bạn cùng phòng vô thức ngẩng đầu lên, hồi lâu sau mới nhận ra Khương Nghi cũng ở phòng này.
Nam sinh dựa vào ghế chơi game cười nói: “Cậu là giường số ba đúng không?”
Khương Nghi đi vào phòng gật đầu cười: “Tớ tên Khương Nghi, mới đến chiều nay.”
Nam sinh trên ghế rất tự nhiên cởi mở, vui vẻ mỉm cười rồi tự giới thiệu: “Tớ tên Lý Chấn, là người thành phố A, tới đây hơi lâu rồi. Người ở giường đối diện với cậu là Trương Hạo, cũng là người thành phố A, bọn tớ đến chung với nhau.”
Trương Hạo dựa vào ghế giơ tay chào.
Nam sinh bên cạnh Lý Chấn nói: “Tớ tên Thôi Chương, ở cạnh thành phố A, mới đến sáng nay.”
Mấy người trong ký túc xá đã lắp đặt máy tính trên bàn học, đều là máy chơi game có giá trị không nhỏ, Lý Chấn dựa vào ghế nói tên một trò chơi rồi hớn hở quay đầu nhìn Khương Nghi hỏi: “Muốn chơi chung không?”
Khương Nghi lắc đầu nói mình không rành game lắm.
Lý Chấn hơi tiếc rẻ nhưng cũng không ép mà chơi chung với hai bạn cùng phòng khác.
Hơn mười giờ đêm, Khương Nghi ôm đồ đi tắm.
Lý Chấn thắng mấy ván game dựa vào ghế vươn vai một cái, chơi cả đêm bụng réo ầm ĩ.
Vì mới nhập học nên mấy người vẫn chưa quen với đồ ăn ở đại học A, cũng may hôm nay đi siêu thị đã mua đủ thứ đồ linh tinh, đúng lúc có mì gói nên định úp mì ăn khuya.
Mì tôm thơm nức mũi, mấy người Lý Chấn úp xong thì do dự liếc nhau một cái rồi nhìn Khương Nghi trên giường.
Mới tới lần đầu, mọi người ở chung phòng mà chỉ có bọn họ ăn khuya hình như cũng không tốt lắm.
Trong lòng Lý Chấn hơi bồn chồn, do dự nghĩ xem có nên rủ người bạn cùng phòng này không.
Dù sao Khương Nghi có vẻ không thích nói chuyện lắm, cũng không chịu chơi game với bọn họ, nhìn hơi lạnh lùng khó gần.
Ngay cả đồ đạc trên bàn cũng được sắp xếp tỉ mỉ, khác xa bàn học bừa bộn của bọn họ. Nhìn chẳng khác gì kiểu học sinh giỏi cao ngạo lạnh lùng hồi cấp ba.
Nhưng nghĩ một hồi, Lý Chấn vẫn đến trước giường Khương Nghi rủ cậu ăn khuya với vẻ không mấy hy vọng.
Khương Nghi lắc đầu.
Lý Chấn nghĩ thầm biết ngay mà, đang định đi thì nghe thấy cậu bạn cùng phòng nhìn rất cao ngạo lạnh lùng sau lưng ngoan ngoãn nói mình chưa mua mì.
Ngày mai sẽ mua rồi ăn chung với họ.
Lý Chấn: “???”
Hắn xua tay nói: “Một tô mì có đáng gì đâu, tớ còn nhiều lắm. Cay hay không cay đều có, tha hồ chọn.”
Mười phút sau.
Mấy người Lý Chấn và Trương Hạo liếc nhau rồi nhìn cậu bạn cùng phòng cao ngạo lạnh lùng kia vùi đầu vào tô, cuối cùng húp một hơi cạn sạch nước mì.
Lý Chấn hết sức vui vẻ.
Trương Hạo nhịn không được thắc mắc: “Cậu chưa ăn mì bao giờ à?”
Khương Nghi ăn vẫn chưa đã, thành thật nói: “Ăn rồi. Nhưng chưa bao giờ được ăn cả tô hết.”
Cùng lắm Lục Lê chỉ cho cậu ăn hai nĩa thôi.
Lý Chấn đang cười toe toét lập tức ngậm miệng, hối hận nghĩ thầm cười gì mà cười, người ta nghèo đến nỗi một tô mì cũng chưa từng ăn mà mi còn cười nữa à.
Sau khi ăn khuya chung với nhau, bầu không khí trong phòng sôi nổi hơn nhiều.
Hơn mười một giờ khuya, ký túc xá tắt đèn nhưng ngày đầu tiên vào đại học chẳng ai ngủ được, mấy người đều mở to mắt phấn khởi kể chuyện thời cấp ba và trước kia của mình.
Khương Nghi nghe say sưa ngon lành.
Về sau đột nhiên chuyển sang chuyện tình cảm.
Lý Chấn: “Hồi đó tớ thích cô bạn ngồi chung bàn lắm, cậu ấy xinh cực, mắt vừa to vừa tròn như thỏ con ấy, tiếc là sau khi chia lớp bọn tớ không học chung nữa nên cũng phai nhạt hẳn đi.”
Giọng hắn lộ vẻ tiếc nuối, chợt nghĩ đến chuyện gì lại hào hứng nói: “Khương Nghi, hồi cấp ba nhiều người theo đuổi cậu lắm đúng không?”
Thú thật là khi gặp Khương Nghi lần đầu tiên, hắn còn tưởng đây là ký túc xá hỗn hợp nên sinh viên khoa diễn xuất được xếp ở chung với sinh viên khoa học sinh học như mình.
Khương Nghi nghiêm túc nói: “Không nhiều đâu.”
Lý Chấn: “Ầy, đừng ngại mà, sao không có nữ sinh nào theo đuổi cậu được chứ, hay là cậu có người yêu rồi?”
Khương Nghi do dự nói: “Chắc vì tớ có người yêu rồi.”
Bầu không khí trong phòng lập tức sôi nổi hẳn lên, Lý Chấn tò mò hỏi: “Người yêu cậu trông thế nào? Chắc phải đẹp lắm nhỉ?”
Khương Nghi suy nghĩ một lát rồi nói: “Đẹp. Tớ thấy cậu ấy dễ thương lắm, mắt như thú con vậy.”
Xanh thẳm, giống hệt mắt xanh của Little Bo-Peep.
Lý Chấn vui vẻ nói: “Chắc giống người tớ thích hồi cấp ba rồi.”
Là một cô nàng xinh xắn đáng yêu.
Ở một tòa nhà khác.
Ký túc xá khoa tài chính.
Lục Lê nằm trên giường thờ ơ nghe bạn cùng phòng ở giường đối diện nấu cháo điện thoại với bạn gái ở xa:
“Ừ ừ ừ, được rồi cục cưng, nghe lời em hết, nhớ cục cưng nhất đó......”
“Ừ, cục cưng ngủ đi, ngày mai tụi mình nói tiếp nha, anh cúp máy đây, chụt——”
Chốc lát sau ký túc xá yên tĩnh trở lại, một nam sinh thò đầu ra ngượng ngùng nói: “Xin lỗi mấy cậu nhé, làm phiền mọi người rồi, tớ và bạn gái yêu xa ấy mà......”
Hắn cười ngây ngô nói: “Tụi tớ mới hẹn hò chưa bao lâu nên mấy ngày tới chắc sẽ gọi điện hơi nhiều một chút.”
Lục Lê cũng mới hẹn hò chưa bao lâu buồn rầu giơ điện thoại mình lên, nhìn thấy màn hình trống rỗng.
Không có cuộc gọi nào, cũng chẳng có tin nhắn nào.
Hắn điềm tĩnh nhét điện thoại xuống gối.
Điện thoại cùi bắp.
Điện thoại mấy ngàn tệ mà chẳng đổ chuông gì cả.
Nhất định không phải do Khương Nghi đâu.
Ngày mai hắn sẽ đem cái này đi bán ve chai rồi đổi máy mới.
Đổi loại nào có thể nhận được tin nhắn ấy.