Vợ Mình Mình Nuôi

Chương 82: Chương 82: Chương 80




Cả gian phòng ngủ của khách ấm áp dễ chịu, gió mát từ máy điều hoà cuốn theo mùi hương cam quýt ngọt ngào như có như không.

Hình như thứ dính trên tay Lục Lê không phải là dầu xoa bóp.

Vì thường xuyên đấm bốc leo núi nên tay hắn có một lớp chai mỏng, dù đã bôi dầu nhưng vì da cậu quá mềm nên vẫn bị lòng bàn tay thô ráp chà xát đỏ lên.

Khương Nghi vô thức đạp chân, trong mũi tràn ngập hương thơm ngọt ấm kia khiến tim đập loạn.

Lục Lê cúi đầu chậm rãi xoa bụng cậu bằng lòng bàn tay ấm nóng.

Lớp da mỏng mềm chi chít vết đỏ mờ nhạt.

Vết đỏ trên da thịt trắng ngần hiện lên ánh nước vừa nhẹ vừa nhạt, phập phồng theo nhịp thở.

Vừa mỏng vừa trắng.

Rõ ràng không xoa mạnh mà vẫn đỏ ửng.

Mắt Khương Nghi long lanh nước, cậu cắn môi sụt sịt thở gấp, hơi thở nóng ướt, không dám lên tiếng mà chỉ kéo căng mu bàn chân trắng nõn.

Nhưng nãy giờ giãy dụa loạn xạ chân cậu đã đặt trên người Lục Lê, bàn chân trắng muốt trên quần tây đen giống hệt bạch ngọc được mài giũa.

Đợi đến khi bụng được xoa ấm áp thoải mái, lòng bàn tay to rộng nóng bỏng bắt đầu hờ hững chơi đùa.

Chơi đến khi ngón chân trắng nõn của Khương Nghi cuộn tròn, đầu ngón chân sáng bóng như ngọc trai bấu chặt ga giường màu xám để lại nếp nhăn.

Chóp mũi Khương Nghi đỏ rực, hai mắt ngấn nước, trong cổ vô thức phát ra tiếng nghẹn ngào như thú con.

Cậu nghiêng đầu, nhìn bộ dạng đáng thương cực kỳ, run rẩy nói bụng mình hết đau rồi, khỏe lại rồi.

Sau này cậu sẽ không lén lút ăn quà vặt nữa.

Lục Lê nở nụ cười, thân mật cúi đầu cọ mũi mình vào mũi Khương Nghi rồi khẽ cười nói trong hương thơm ngọt ấm: “Không sao.”

Hắn chậm rãi nói: “Sau này thích ăn thì cứ ăn đi. Ăn phình bụng lên cũng chẳng sao hết.”

Hắn thân mật dụi dụi chóp mũi Khương Nghi, giống như chó dữ cạ răng nanh vào người trước mặt, dịu giọng nói: “Tớ sẽ xoa cho cậu mà.”

Khương Nghi biết người trước mặt vẫn còn giận.

Từ nhỏ đến lớn Arno đã tức giận vô số lần.

Nhưng Khương Nghi biết Arno luôn rất dễ dỗ.

Dễ đến mức chỉ cần một chiếc máy bay giấy, một viên cá trong hộp cơm trưa, một món đồ thủ công trong giờ học mỹ thuật cũng có thể dỗ được Arno.

Dù Arno đã trưởng thành vẫn rất dễ dỗ.

Chỉ cần gối lên đùi Lục Lê trên ghế salon, cười cong mắt nắm tay hắn, hoặc là tắm xong ngoan ngoãn sấy khô tóc, sau đó tựa đầu lên vai Lục Lê ôm hắn như gấu túi.

Lục Lê sẽ nguôi giận ngay.

Tuy vẫn còn xụ mặt nhưng sẽ mau chóng ôm cậu rồi nói chuyện với cậu.

Nhưng cũng có ngoại lệ.

Chẳng hạn như lúc thật sự tức giận, Lục Lê sẽ không để cậu nhìn ra.

Nhưng hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.

Chóp mũi Khương Nghi đỏ rực, đôi mắt rưng rưng, trong cổ phát ra tiếng thút thít, đưa tay ôm Lục Lê rồi hôn hắn.

Cậu ôm người mình yêu, kề sát người yêu rồi hôn lên má hắn, đôi mắt ngập nước ngoan ngoãn nhận lỗi.

Chóp mũi đỏ bừng hết sức tội nghiệp.

Nhưng thực sự rất đáng yêu.

Không ai có thể chống cự được.

Ít nhất là với Lục Lê yêu cậu.

Dù bây giờ vẫn còn đang giận.

Lục Lê khựng lại, sau đó cúi đầu cho người yêu mình biết thế nào là hôn thật sự.

Vừa mạnh vừa sâu, quấn giao nóng rực, không thể trốn tránh, tựa như muốn liếm láp tận sâu trong cổ, đầu lưỡi đỏ mềm bị ngậm mút, vì quá kịch liệt nên tơ bạc dinh dính cũng không kịp nuốt mà chảy dọc theo khe hở.

Thậm chí Khương Nghi thở không nổi, đạp chân như sắp khóc.

Người trước mặt đưa tay nắm cổ chân cậu, sau đó dường như cảm thấy mình hơi mạnh bạo nên lại thả lỏng, mút đầu lưỡi đỏ mềm kia run lên rồi lại dịu dàng liếm láp.

Sau khi kết thúc, Khương Nghi mới nhận ra bình thường khi hôn Lục Lê đã nhẫn nhịn đến mức nào.

Môi cậu bị mút sưng vù, tựa như bị cắn một cái để lại dấu vết.

Lục Lê vào phòng tắm lấy ra một cái khăn nóng.

Hắn cầm khăn nóng nửa quỳ trên giường, một tay vẫn còn nắm hờ cổ chân cậu, lau đi vệt dầu trơn láng trên bụng cậu.

Hắn vừa xoa chân cậu vừa chậm rãi nói: “Cậu có nghĩ nếu tối nay tớ không đến ký túc xá của cậu, không chờ cậu dưới lầu.”

“Nếu trong mấy giây lùi xe tối nay, tớ chỉ nhìn vào kính chiếu hậu và trước mặt chứ không nhìn ven đường để thấy cậu và bạn cùng phòng của cậu.”

“Thì cậu sẽ thế nào?”

Mu bàn chân trắng như tuyết của Khương Nghi bị chà xát, tóc đen mềm lòa xòa trên lông mày, bụng dưới được khăn nóng lau hết sức dễ chịu.

Cậu nghe thấy giọng nói vừa chậm rãi vừa lạnh lùng của Lục Lê: “Cậu sẽ chịu đau đến tận mấy phút dưới lầu.”

“Cho đến khi chiếc taxi chết tiệt kia thong thả chạy tới.”

“Sau đó đi theo hai tên bạn cùng phòng chưa bao giờ làm thủ tục nhập viện kia nhớn nhác trong bệnh viện như ruồi không đầu.”

“Cuối cùng hơn mười một giờ đêm, cậu vừa truyền nước biển vừa nghe điện thoại tớ gọi trước khi ngủ.”

“Nói với tớ qua điện thoại là cậu đang rất khỏe, đã lên giường ngủ rồi.”

“Tớ chẳng hề hay biết gì mà cứ tưởng trước đó cậu cúp máy là vì trượt tay trong lúc tắm thật.”

“Đúng là trộm rồng đổi cột áo không kẽ hở lừa trên dối dưới mà.”

Khương Nghi chột dạ xoa mũi, cảm thấy Lục Lê vốn không giỏi tiếng Trung lần này tức điên lên rồi.

Tức đến nỗi tuôn ra ba thành ngữ một lượt luôn.

Trước kia cao lắm chỉ nói được một thành ngữ mà thôi.

Cậu thành thật lí nhí: “Xin lỗi. Đám Trương Hạo nói tớ ăn ít, tớ cứ tưởng ăn chút xíu sẽ không sao đâu.”

Lục Lê lạnh mặt: “Bạn cùng phòng của cậu ăn như trâu ấy. Cậu lấy chút xíu của cậu để so với tụi nó à?”

Nghĩ tới đây Lục Lê lại ghen tị.

Mẹ.

Hắn còn không nỡ cho Khương Nghi ăn nhiều quà vặt vậy đâu.

Mỗi lần cho ăn đều phải ghi lại rồi xem đồng hồ để tính thời gian cho ăn quà vặt lần kế tiếp.

Có thể đoán được mấy ngày nay bạn cùng phòng của Khương Nghi đã tăng bao nhiêu độ thiện cảm chỉ bằng đồ ăn vặt, bao nhiêu lần thấy Khương Nghi mở túi đồ ăn ra với đôi mắt lóe sáng như sao.

Mẹ nó hồi nhỏ hắn chỉ dám cho Khương Nghi liếm vụn bánh quy mà thôi.

Sợ cho cậu ăn nhiều sẽ bị bệnh.

Khăn nóng trắng tinh lướt từ bụng dưới lên ngực, tai Khương Nghi đột ngột đỏ bừng, vô thức co người lại rồi đẩy tay Lục Lê ra.

Vật gì đó màu đỏ tươi giống như bị bỏng, từ non mềm chợt trở nên cứng rắn như hòn đá nhỏ, trong hơi nóng mờ mịt tựa như có thể bóp ra nước.

Cực kỳ nổi bật giữa màu trắng tuyết.

Lục Lê bất giác cúi đầu nhìn, một giây sau, không hiểu sao khăn nóng chuyển sang chỗ khác.

Khương Nghi đột ngột co rúm người, tai đỏ như sắp nhỏ máu, sụp đổ phát ra tiếng thút thít trong cổ: “Cậu biến thái——”

Lục Lê cúi đầu nhìn quần tây ôm sát người mình.

Sau đó nghiêm túc gật đầu.

Khương Nghi: “......”

Yết hầu Lục Lê nhấp nhô, nhắm mắt kéo áo ngủ của Khương Nghi xuống rồi mới mở mắt ra, dọn dẹp những thứ trên giường, nhét Khương Nghi vào chăn, sau đó cầm điều khiển từ xa hạ thấp nhiệt độ máy điều hòa.

Trong làn gió khô nóng, lưng hắn gần như ướt đẫm.

Khương Nghi thò đầu ra khỏi chăn nhìn Lục Lê quay lưng về phía mình, áo sơmi dính sát vào da, tay quấn cà vạt, vừa cởi nút áo sơmi vừa đi tới phòng tắm.

Khương Nghi không nhịn được nhìn vào quần Lục Lê.

Sau đó dựa vào chăn êm nhìn đèn trần, bối rối nghĩ thầm cái này cũng......

Quá to rồi......

Cứ cảm thấy đáng sợ hơn người thường rất nhiều.

Lần trước trong bóng đêm cậu đã cảm thấy to lạ thường.

Nhưng vì lần đó ở trong tối và bị chấn động quá mạnh nên chỉ nhớ được nóng hổi và lâu như bị bệnh vậy.

Lần này dưới ánh đèn sáng trưng trong phòng ngủ, cậu đã thấy rất rõ.

Khương Nghi vùi đầu vào chăn, vành tai đỏ bừng dưới tóc đen.

Của cậu, của cậu đâu có to như vậy......

Hai người cùng nhau lớn lên.

Mà sao lại chênh lệch nhiều thế chứ?

Hình như cậu còn nợ Lục Lê một lần thì phải.

Tay và miệng không giống nhau lắm.

Dù sao trong chuyện này ai làm cho ai thì người đó chịu thiệt thòi.

Lục Lê thích cậu nên có thể làm đến mức đó cho cậu.

Khương Nghi cũng không muốn để người mình thích chịu thiệt thòi trong tình yêu.

Nhưng......

Khương Nghi rụt rè sờ cổ mình rồi lộ ra vẻ sợ hãi.

Cậu phiền muộn nghĩ.

Thôi tạm thời đành để Lục Lê chịu thiệt vậy.

Dù sao cái của Lục Lê cũng to gần gấp đôi cậu còn gì.

Cậu tự trấn an mình.

Cùng lắm thì sau này đối xử với Lục Lê tốt một chút.

Lấy tiền thưởng mua cho Lục Lê giày chơi bóng mười tám ngàn.

Mặc dù có thể Lục Lê sẽ không mang.

Chưa biết chừng còn đem cúng nữa.

Nửa tiếng sau, Lục Lê mặc đồ ngủ lau tóc đẩy cửa phòng tắm ra.

Lúc lên giường, Khương Nghi e dè liếc nhìn quần ngủ của hắn.

Lục Lê đang lau tóc chợt dừng lại rồi nhìn theo ánh mắt cậu.

“......”

Lục Lê quay đầu đi, trầm giọng nói: “Tớ tắm vòi sen rồi.”

Tắm nước lạnh gần nửa tiếng.

Từ lúc bắt đầu bôi trơn lòng bàn tay, hắn thật sự hưng phấn đến phát đau.

Chỉ là lúc đó giỏi nhịn nên không để lộ trước mặt Khương Nghi thôi.

Khương Nghi rúc trong chăn nhìn Lục Lê lên giường, lúc ôm cậu toàn thân lại ấm áp dễ chịu.

Khương Nghi thảng thốt: “Cậu lại nóng lên rồi kìa......”

Lục Lê: “......”

Hắn đặt bàn chân lạnh ngắt của Khương Nghi lên bụng mình: “Lần cuối là tắm nước nóng mà.”

Tắm nước lạnh gần nửa tiếng.

Cuối cùng ra ngoài toàn thân lạnh ngắt, sợ Khương Nghi đang bệnh ôm mình không thoải mái nên lại vào tắm nước nóng một lần cho ấm người.

Khương Nghi rúc vào ngực hắn, dễ chịu đến nỗi hai mắt cong cong, sau đó trịnh trọng nghiêm túc nói: “Sau này nhất định tớ sẽ đối xử tốt với cậu.”

“Tớ muốn mua giày chơi bóng thật xịn cho cậu——”

“Loại mười tám ngàn ấy——”

Lục Lê cúi đầu nhìn cậu, nhìn Khương Nghi rúc vào ngực mình, trên đầu còn vểnh lên một sợi tóc, hứa sẽ đối xử với hắn thật tốt thật tốt với giọng điệu như thể sau này muốn nuôi hắn.

Mặc dù không biết tại sao.

Nhưng cũng chẳng ngăn cản tâm tình Lục Lê lâng lâng bay lên.

Cho đến khi điện thoại của Khương Nghi đặt trên tủ đầu giường reo vang.

Khương Nghi vừa nghiêm túc bảo hắn sau này sẽ đối xử với hắn thật tốt thật tốt vừa cầm điện thoại lên, sau khi nghe máy thì đột nhiên ngẩng phắt lên rồi lấy thế sét đánh không kịp bịt tai nhét hắn vào chăn, trùm kín đầu hắn lại.

Lục Lê: “???”

Dưới chăn hắn loáng thoáng nghe thấy giọng Khương Nghi: “Ba, dạ, con đang ở ký túc xá, sắp ngủ rồi ạ......”

“Không sao, con không bị bệnh đâu, bạn cùng phòng của con tốt lắm ạ.”

“Không phiền, không sao đâu ạ, dạ? Arno ấy ạ? Arno ở ký túc xá khoa tài chính bên kia, tụi con đâu có ở chung với nhau......”

Khương Nghi khẩn trương nói chuyện với cha Khương qua điện thoại, nói xong mới muộn màng nhớ ra giờ mình đã lớn rồi mà.

Đâu tính là yêu sớm nữa.

Không bị bắt đâu.

Sau khi hoàn hồn vì bị kiểm tra bất ngờ, Khương Nghi thở phào nhẹ nhõm rồi vén chăn lên để Lục Lê chui ra.

Tóc vàng của nam sinh trong chăn hơi rối, cúi đầu nhìn Khương Nghi rồi chợt nói: “Tụi mình dọn ra ngoài ở nhé?”

Khương Nghi khựng lại.

Lục Lê rúc vào cổ cậu thấp giọng nói: “Nếu vậy chắc chú Khương sẽ không nghi ngờ nữa.”

Hai người bạn ở ký túc xá không quen nên ra ngoài thuê nhà ở chung, vì vậy hầu như lúc nào cũng ở cạnh nhau.

Nghĩ thế nào cũng rất bình thường.

Nhìn không ra sơ hở gì.

Khương Nghi không trả lời mà lộ ra vẻ do dự.

Mới nãy cậu còn nói với người ta muốn mua giày chơi bóng mười tám ngàn.

Nhưng giờ tiền để dọn ra ngoài ở chẳng có bao nhiêu.

Dù sao nhà Lục Lê chọn dù là địa thế hay kiến trúc cũng phải là tốt nhất.

Điều này đồng nghĩa với việc tiền thuê sẽ không hề rẻ.

Khương Nghi đã lên mạng tra cứu những nhà cho thuê khá tốt gần đại học A.

Tiền thuê đều gấp mấy lần tiền sinh hoạt của cậu.

Dù cậu và Lục Lê mỗi người chịu một nửa thì cậu vẫn khó lòng kham nổi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.