Duyệt Duyệt cùng Xuyên Xuyên ngoan ngoãn cất kỹ đồ chơi, đi giày hoàn chỉnh.
Từ nhỏ lớn lên ở nước Mỹ, bọn nhỏ tương đối độc lập, chúng hoàn toàn có thể tự mình làm những chuyện sinh hoạt bình thường như vậy.
Nhìn bọn nhỏ ngoan ngoãn hiểu chuyện như thế, trong lòng Vân Thuỷ Dạng vừa vui mừng nhưng cũng có một chút cảm giác chua xót.
Bỗng nhiên, cô ngồi xổm xuống hôn con trai và con gái một cái.
“Các con thật tuyệt! Mẹ đã đăng ký cho các con vào học lớp quốc tế của trường quốc tế, các con sẽ không thấy khó thích nghi. Tuy nhiên các con có thể sẽ không gặp được mẹ một tuần, nhưng mà, mẹ đã mua cho các con điện thoại đồng hồ, khi nhớ mẹ, các con có thể trò chuyện với mẹ nha! Chỉ cần mẹ có thời gian, mẹ sẽ tới trường học ăn cơm cùng các con.”
Không muốn hai đứa nhỏ sớm xuất đầu lộ diện, cũng sợ bọn nhỏ bị tổn thương, Vân Thuỷ Dạng cho bọn nhỏ ở ký túc.
Mỗi buổi chiều thứ sáu hàng tuần, cô mới có thể đón chúng về nhà.
“Thuỷ Thuỷ, mẹ yên tâm đi làm đi, chúng con có thể tự chăm sóc mình.” Giọng nói non nớt vô cùng thân thiết, hai bánh bao nhỏ cũng hôn mẹ một cái.
“Được, mẹ tin tưởng các con! Đi, chúng ta ra ngoài ăn cơm, mẹ sẽ mua đồ ăn thật ngon cho các con.”
“Chúng ta có thể ăn Haagen Dazs* không ạ?” Hai cặp mắt trong suốt đều nhìn về phía Vân Thuỷ Dạng, trong mắt rõ ràng hiện lên sự mong chờ.
Nhìn hai tiểu bảo bối, Vân Thuỷ Dạng yêu thương véo nhẹ một cái vào mũi của bọn nhỏ, khóe miệng của cô cũng hiện lên nụ cười nhàn nhạt.
“Hôm nay các con tự mình thu dọn hành lý, rất tuyệt! Được, hôm nay sẽ mời các con ăn Haagen Dazs.”
“Cảm ơn mẹ, mẹ cũng rất tuyệt!”
Có hai tiểu bảo bối bên cạnh, cực khổ hay mệt mỏi hơn nữa cũng đáng, ý cười bên môi Vân Thuỷ Dạng từ từ sâu thêm.
Mỗi một tay dắt một tiểu bảo bối, Vân Thuỷ Dạng dẫn bọn nhỏ ra cửa.
Thời gian vui vẻ thuộc về một nhà ba người bọn họ, nhất định phải hưởng thụ thật tốt!
~~~~~~
Quyết định về Thượng Hải, Vân Thuỷ Dạng liền bắt đầu chuẩn bị đồ vật sinh hoạt bên này, cô cũng sớm đặt trước một cái xe mới.
Chơi cùng các con hai ngày, để bọn nhỏ quen với mọi thứ ở Thượng Hải, cô mới đưa con tới trường học.
Trước khi đi, cô đeo lên cho mỗi nhóc một cái kính đen: “Duyệt Duyệt, Xuyên Xuyên, mẹ không cho các con tháo kính mắt xuống, các con không được phép lấy xuống. Thượng Hải có rất nhiều người xấu, các con không thể để cho bọn họ thấy rõ mặt của các con, biết không?”
“Thuỷ Thuỷ, tại sao vậy? Chúng con cũng không phải cận thị, tại sao phải luôn luôn mang theo kính mắt? Có người có hứng thú với gương mặt của chúng con sao? Có phải bởi vì dáng vẻ của con đặc biệt đẹp trai hay không? Con biết rồi, bởi vì con chính là Xuyên Xuyên vô địch sấm sét!”
Nhìn bánh bao nhỏ mang vẻ mặt đặc biệt tự luyến, Vân Thuỷ Dạng nhíu mày bĩu môi.
“Đều là mắt kính bình thường, không hại cho mắt, để cho các con đeo mắt kính là để bảo vệ các con. Thời gian không còn sớm, mẹ phải đi làm, các con phải ngoan ngoãn nghe lời cô giáo nha!”
“Vâng, chúng con sẽ nghe lời cô giáo.” Hai nhóc tinhnghịch chớp chớp mắt to, trăm miệng một lời đáp lại, biểu hiện ngoan ngoãn, bí mật, bọn nhỏ có ý nghĩ của mình.
Bọn nhỏ hiếu kì vì sao mẹ nhất định phải bắt chúng đeo kính mắt, vì sao không thể để cho người khác thấy rõ mặt của bọn chúng? Chẳng lẽ mặt của bọn chúng không thể để người khác nhìn thấy sao?
Khi mới xuống máy bay, mẹ cũng bắt bọn chúng đeo kính đen!
Trong lòng bọn nhóc cất giấu tâm tư khác, nhưng mà, bọn chúng không nói ra.
Mẹ đi, bọn nhỏ hôn cô một cái, còn ngoan ngoãn đi vào cùng cô giáo.
*Haagen Dazs: Một loại kem.