Khóe miệng Vân Thủy Dạng không tự giác co quắp một chút, liếc trộm Cận Kỳ Ngôn, phát hiện trán anh ta đã nổi gân xanh.
“Ha ha ga.. Bà nội, lúc ấy cháu sợ đến phát khóc, Kỳ Ngôn liền đến an ủi cháu. Vì cháu vẫn luôn khóc mãi không thôi, anh ấy lại lo cho cháu, nên anh ấy... Có nhẹ nhàng ôm cháu một chút, cho cháu cảm giác an toàn. Thật vô cùng cảm ơn anh ấy, nếu không có anh ấy, khẳng định cháu không biết nên làm gì bây giờ.”
Vân Thủy Dạng cười gượng, hàm răng không tự giác cắn chặt môi dưới.
Nghe vậy, Hoàng Du mừng thầm, bà rất hài lòng với thay đổi này của Cận Kỳ Ngôn.
Bà hi vọng Kỳ Ngôn đừng lạnh lùng như vậy, chỉ mong có một người có thể hòa tan thằng bé, để cho cháu bà biến thành núi lửa!
“Dưới tình huống như vậy, Kỳ Ngôn an ủi cháu là phải. Thủy Thủy, Kỳ Ngôn chưa có bạn gái, có thời gian cháu có thể hẹn tiểu Kỳ ra ngoài ăn cơm một chút.”
“A!” Vân Thủy Dạng khẽ lên tiếng.
Cận Kỳ Ngôn chưa có bạn gái, ai mà tin?!
Anh ta không bỏ qua thủ đoạn nào để có được sợi dây chuyền mặt thiên sứ, không phải là vì muốn tặng cho cô gái nào đó sao?
Cái cô Tiêu Mạch Nhiên, không phải là bạn gái của anh ta ư?
A… Không lẽ bà nội anh ta không biết Tiêu Mạch Nhiên?
Cận Kỳ Ngôn tình nguyện dùng mười triệu để mua sợi dây chuyền này, về lý mà nói, khẳng định cô gái kia rất quan trọng với anh ta, vậy thì tại sao người nhà anh ta lại không hề biết cô gái kia?
Trong đầu Vân Thủy Dạng có không ít câu hỏi, có điều, cô cũng không muốn xen vào chuyện của người khác.
Tối nay cô đến ăn chực, thuận tiện nghĩ biện pháp trả thù Cận Kỳ Ngôn, còn chuyện riêng của anh ta, không nằm trong phạm vi quan tâm của cô.
~~~~~~
“Rất hân hạnh được biết Thủy Thủy, chúng ta cạn một ly nhé.”
Bà nội dơ ly rượu đỏ lên, Cận Kỳ Ngôn cũng không để bà thất vọng, tuy không tình nguyện, nhưng anh vẫn cầm ly rượu lên.
“Tôi lái xe, không uống rượu, uống nước thôi.”
Ôn Lương Dụ cầm ly nước lên, Vân Thủy Dạng thì cầm ly rượu vang đỏ lên.
Ngay khi bọn họ cạn ly, ly nước của Ôn Lương Dụ không cẩn thận rơi xuống, tạt ngay vào người Cận Kỳ Ngôn.
Nhất thời, áo sơ mi trắng của Cận Kỳ Ngôn ướt một mảng lớn, ngay cả quần cũng ướt.
Bị ướt, theo phản xạ, Cận Kỳ Ngôn lấy điện thoại và ví tiền để lên bàn, anh rút khăn giấy lau người.
“Kỳ Ngôn, thật xin lỗi! Em trượt tay! Khăn giấy không lau hết được đâu, anh nên đi vào phòng vệ sinh đi.”
Cận Kỳ Ngôn nhíu mày, tức giận liếc Ôn Lương Dụ một cái, sau đó đi vào phòng vệ sinh.
Vân Thủy Dạng lưu manh nhìn chằm chằm điện thoại di động và ví tiền của Cận Kỳ Ngôn, bỗng nhiên, trong lòng hình thành kế hoạch trả thù.
Thừa dịp phục vụ lau bàn, Vân Thủy Dạng liền len lén lấy ví của Cận Kỳ Ngôn bỏ vào túi xách của mình.
Ôn Lương Dụ cười vô lại, anh làm như không thấy gì.
“Bà nội, đột nhiên cháu nhớ ra mình còn có việc, xin phép đi trước. Sau này có cơ hội, sẽ mời bà ăn cơm.”
Nói xong, Vân Thủy Dạng rời đi như chạy giặc, trong lòng cô vô cùng thoải mái!
“Haizz… Đứa nhỏ này còn chưa ăn gì cả mà!”
“Bà nội, quên đi, người trẻ tuổi luôn bận rộn, chúng ta tiếp tục ăn cơm. Nếu có duyên, người sẽ gặp lại Vân tiểu thư thôi.”
...
Cận Kỳ Ngôn trở về từ nhà vệ sinh, anh chỉ thấy điện thoại di động mà không thấy ví tiền của mình.
Cũng không thấy Vân Thủy Dạng đâu luôn!