Hạ Hương Trừng có chút nghi ngờ, mặc dù không có cách xác nhận hai đứa bé kia và Cận Kỳ Ngôn có quan hệ gì hay không?
Hai đứa bé kia ôm lấy chân Cận Kỳ Ngôn không chịu buông, còn gọi anh ấy là ba, chuyện này không có lửa làm sao có khói.
Hoặc là sau lưng hai đứa nhỏ có người xúi giục?
Mẹ của hai đứa bé kia rốt cuộc là ai?
Nếu như để cho cô ta gặp được hai đứa nhỏ kia lần nữa, cô ta nhất định phải điều tra rõ thân thế của bọn chúng.
Vị trí con dâu nhà họ Cận chính là của cô ta, cô ta không cho phép bất kỳ người phụ nữ nào cướp lấy nó.
...
“Ôn Lương Dụ, Anh đứng lại mau! Chạy còn nhanh hơn thỏ! Lần sau, đừng để em nhìn thấy anh, em nhất định sẽ làm thịt anh.”
Ôn Lương Dụ đã chạy xa, Lâm Hiểu Hiểu chỉ có thể trợn mắt nhìn bóng lưng anh ta mà tức giận quát mắng.
Ánh mắt Cận Kỳ Ngôn tràn đầy hứng thú,trêu ghẹo nói: “Hiểu Hiểu, em đến quán rượu sẽ bắt được cậu ta. Chúc may mắn!”
“Anh Ngôn, tại sao Ôn Lương Dụ vừa thấy em đã chạy mất? Em hù dọa gì anh ấy sao?” Ánh mắt Lâm Hiểu Hiểu nổi lên một tầng hơi nước, làm ra vẻ tội nghiệp nhìn Cận Kỳ Ngôn.
“Chịu... Hiểu Hiểu, em từ từ đi tìm cậu ta, anh phải về công ty. Nếu như muốn biết kế hoạch bay của cậu ta, có thể tìm anh.”
Lâm Hiểu Hiểu bực bội trong người nhưng cũng vẫn lễ phép nói cảm ơn.
“Em cảm ơn, anh thật tốt.”
Nhìn mặt Lâm Hiểu Hiểu, Cận Kỳ Ngôn hơi thở dài, sau đó, lắc đầu một cái rồi đi.
~~~~~~~~~~
Người phụ nữ kia dẫn hai đứa nhỏ tới cho Vân Thủy Dạng, lấy một nghìn đồng tiền công rồi đi.
Hiển nhiên là khi nãy Vân Thủy Dạng đã nhìn thấy Cận Kỳ Ngôn, còn thấy hai đứa nhỏ gọi anh ta là ba.
Cô cũng nhìn thấy Hạ Hương Trừng.
Nhưng bây giờ chưa phải lúc để xuất hiện trước mặt bọn họ.
...
Lên xe, Vân Thủy Dạng rất nghiêm túc không thèm nói một lời nào với hai đứa nhỏ, cô đang đè nén sự tức giận của mình.
Lúc nãy sau khi cô đi WC ra thì không thấy hai nhóc con đâu, cô thật sự lo lắng muốn chết. Cô rất sợ, sợ nếu hai đứa nhỏ xảy ra chuyện gì thì cô biết sống làm sao.
Đây là Thượng Hải, không phải nước Mỹ, bọn chúng không hề quen thuộc nơi đây, nhỡ bị bọn buôn người bắt đi thì làm thế nào?
Nhưng mà tìm ra rồi thì sao? Còn dám chạy lung tung, chọc cô tức chết rồi!
“Các con biết mình phạm lỗi gì không? Nhỡ gặp phải người xấu, thì làm thế nào? Nhỡ có người xấu bắt các con đi thì sao? Các con còn muốn gặp lại mẹ không hả?”
“Mẹ, mẹ lừa chúng con! Không phải mẹ nói nếu ai trông giống con thì người đó chính là ba sao? Tại sao chú đó nhìn giống con mà lại không phải là ba? Mẹ nói ba là cơ trưởng lái máy bay, ở đây là sân bay, nên tụi con mới nhanh chóng đi tìm ba.”
Vân Dật Xuyên phản bác lại, mặt cậu bé còn đang đầy tủi thân nhìn Vân Thủy Dạng.
Mặt Vân Tử Duyệt cũng rất oan ức nhìn mẹ: “Mẹ! Mẹ nói dối! Mẹ nói, khi bọn con quay về Thượng Hải thì có thể được gặp lại ba, nhưng mà chú đó rõ ràng rất giống tụi con, rất giống ba của tụi con, nhưng tại sao ba lại không chịu nhận tụi con chứ?”