Thánh đường có nhiều chóp nhọn rất cao, cho người ta cảm giác bay vút tận trời xanh, thăng hoa, thoát trần.
Chóp nhọn ở trung tâm của tòa tháp cao đến 108 mét!
Kiến trúc hùng vĩ như vậy làm Vân Thủy Dạng nhìn đến ngây người, khó trách tiểu thuyết gia người Anh D. H. Lawrence nói Thánh Đường này rất giống một con nhím!
Đã đến Thánh Đường, chắc chắn Vân Thủy Dạng sẽ không bỏ lỡ tầng cao nhất của Thánh đường.
Lười phải leo 920 bậc thang, Vân Thủy Dạng bỏ 10 Euro đi thang máy đến tầng cao nhất.
Đứng tại tầng cao nhất, có thể nhìn toàn bộ phong cảnh của thành phố, vừa vặn hôm nay trời sáng sủa, nên Vân Thủy Dạng có thể nhìn thấy đỉnh núi Alpes.
Đứng ở đây, Vân Thủy Dạng càng nhìn rõ bức tượng Thánh mẫu Maria hơn.
Toàn thân Thánh mẫu được bao phủ bởi ánh ắng chói sáng, là đại diện cho tất cả người Milan, cũng là biểu tượng của tình yêu!
Nhìn mấy lần, Vân Thủy Dạng thu hồi tầm mắt, ngoài ý muốn cô gặp được người đàn ông cô vừa đụng ở ngoài quảng trường.
Anh ta cũng không cách cô quá xa, cô có thể nhìn thấy rõ anh ta.
Khuôn mặt tuấn tú lạnh như băng, anh ta cũng đang nhìn pho tượng Thánh mẫu như cô.
Người đàn ông không phát hiện ra cô nhìn anh, trong chốc lát, Vân Thủy Dạng mạnh bạo đánh giá anh.
Ôi trời ạ! Anh ta rất cao, dưới lớp quần áo là một cơ thể khỏe mạnh, rắn chắc.
Đôi chân thon dài, ngay cả bóng lưng cũng đẹp trai đến lạ.
Nếu khuôn mặt tuấn tú này có thể tươi cười, hoặc khóe môi lãnh khốc kia có thể nhếch lên một chút, thì càng thêm hoàn mỹ!
Nhìn chằm chằm người đàn ông này, Vân Thủy Dạng tích cực tìm kiếm trong trí nhớ của mình.
Cô luôn cảm thấy hình như mình đã từng gặp người đàn ông này rồi.
Nhưng mà cô hoàn toàn không nhớ gì cả.
Rõ ràng người đàn ông này rất đẹp trai, chắc chắn khi anh ta cười lên rất xinh đẹp, sẽ làm người ta mê mệt, cô loáng thoáng cảm giác được, đối với người đàn ông này, nụ cười là một thứ xa xỉ!
~~~~~~ ~~~~~~
Không phải Cận Kỳ Ngôn không phát hiện ra cô gái đứng gần đang nhìn chằm chằm mình, chỉ là anh không thèm quan tâm đến cô.
Đột nhiên, Cận Kỳ Ngôn xoay mặt, nhanh chóng bắt được ánh mắt chưa kịp tránh của Vân Thủy Dạng.
Cô nhìn lén anh, còn bị anh bắt gặp, Vân Thủy Dạng có chút lúng túng, cô gượng gạo cử động khóe miệng.
“Này, thật trùng hợp nha!”
Cận Kỳ Ngôn thâm trầm nhìn Vân Thủy Dạng, không mang theo chút tình cảm.
Anh không lên tiếng, mà chính là đi ra.
“Mình nói tiếng Anh, chẳng lẽ anh ta chỉ hiểu tiếng Ý thôi sao? Hay là mình nói tiếng Anh quá dở, anh ta không hiểu? Người đàn ông này thật là lạnh lùng, lúc anh ta đi mình còn thấy lạnh cả người.”
Nói một mình, Vân Thủy Dạng không nhịn được run rẩy một chút.
Nếu không phải thấy anh giống người châu Á, cô cũng lười nói chuyện với anh ta!
Hừ một tiếng, Vân Thủy Dạng cũng đi, tiếp tục du ngoạn.
~~~~~~ ~~~~~~
Rời khỏi Giáo Đường, Vân Thủy Dạng đi đến cửa hàng Galleria Vittorio Emanuele II, cô đến chọn quà.
Không ngờ, vừa nhìn đã chọn trúng một sợi dây chuyền bày trong tủ kính.
Vân Thủy Dạng lập tức cầm lên.
Cũng có người nhìn trúng sợi dây này như Vân Thủy Dạng, chỉ có điều, lúc người này ra tay, Vân Thủy Dạng đã cầm sợi dây này lên rồi.
Trong nháy mắt, khi Vân Thủy Dạng cầm sợi dây chuyền muốn đi thanh toán, cô liền nhìn thấy người đàn ông lạnh như núi băng kia đứng trước mặt mình!
*Tiên hạ thủ vi cường: Ra tay trước chiếm được lợi thế.
<!--Nhóm dịch: Mèo Xinh-->