Vợ Mới Cầm Cương: Tổng Tài, Dốc Lòng Yêu!

Chương 72: Chương 72: Tối hôm qua vẫn ngủ ngon chứ?




Dĩ nhiênanh ta biết tên khốn Cận Kỳ Ngôn kia bây giờ đã làm giám đốc của hãng hàng không Hoa Vũ, anh ta sẽ không để mọi chuyện diễn ra như vậy, anh ta nhất định không buông tha cho Cận Kỳ Ngôn.

Trong phút chốc, ánh mắt của Cận Kỳ Hạo như sương tuyết giá rét lạnh lẽo, cả gương mặt cũng trở nên âm trầm đáng sợ, hai bên huyệt thái dương hiện lên gân xanh, dường như trong mắt cũng hằn lên tơ máu đỏ tươi.

Cận Kỳ Hạo không giải thích, Ngô Hương Tuyết càng điên tiết, khuôn mặt xinh đẹp càng thêm dữ tợn.

“Con không phải muốn mẹ yên tâm sao, nhưng bây giờ con giải thích xem, Cận Kỳ Hạo, con không có lời gì để nói sao?”

“Mẹ, con xin lỗi!”

Vừa mới mở lời nói một câu, Cận Kỳ Hạo lại bị ăn thêm một cái tát vang dội.

“Con là đàn ông, mẹ không cho phép con tùy tiện nhận lỗi như vậy? Một câu xin lỗi là có thể thay đổi mọi thứ sao? Cận Kỳ Hạo, con phải nhớ con muốn cái gì thì phải giành được thứ đó bằng mọi cách. Nếu không con cứ chờ ngày Cận Kỳ Ngôn đè đầu cưỡi cổ mình đi.”

“Con biết bây giờ mình cần phải làm gì, thứ con muốn chính là vị trí chủ tịch của tập đoàn Hoa Vũ. Tương lai toàn bộ nhà họ Cận sẽ là của con, con nhất định sẽ đá văng Cận Kỳ Ngôn ra khỏi cái nhà này.”

Tiếng nói lạnh lẽo vang lên, vẻ mặt Cận Kỳ Hạo càng thêm đáng sợ, thâm trầm.

“Con biết vậy là tốt, đừng để mẹ thất vọng lần nào nữa. Còn nữa, người phụ nữ tên Tiêu Mạch Nhiên kia không phù hợp với con, con nên sớm cắt đứt với cô ta đi. Muốn có được tập đoàn Hoa Vũ phải chọn một cô gái có địa vị, con biết không?

Bảo con làm quen với đại tiểu thư nhà họ Lam thì không chịu, nếu có tập đoàn của nhà họ Lam hỗ trợ thì việc loại trừ Cận Kỳ Ngôn sẽ hết sức dễ dàng, con đúng là dại dột không có thuốc chữa! Tiêu Mạch Nhiên sẽ không có tác dụng gì đối với con hết, cô ta chỉ là hòn đá làm vướng chân con thôi.”

Cận Kỳ Hạo không nói gì, bất chợt, trong ánh mắt cũng có chút gì đó phức tạp.

“Thôi thôi, con lên lầu nghỉ ngơi đi, mẹ đi tìm ba con nói chuyện một chút.”

“Con biết rồi.”

“Kỳ Ngôn, chúc mừng anh... phòng làm việc của tổng giám đốc hãng hàng không Hoa Vũ thật là to nha. Đứng ở đây có thể thấy được toàn bộ khung cảnh của Thượng Hải, chúng ta lại tiến thêm một bước nữa tới gần tập đoàn Hoa Vũ hơn rồi.”

“Cảm ơn, lần này công lao của cậu không nhỏ! Tối nay tôi mời cậu ăn cơm, gọi cả dì cùng đi nữa.”

Cận Kỳ Ngôn đứng gần cửa kính trước mặt, hai tay đặt trong túi quần, ánh mắt thâm thúy khó dò đang quan sát thành phố Thượng Hải từ trên cao.

Cho dù lần này đã thắng, nhưng vẻ mặt Cận Kỳ Ngôn vẫn lạnh lùng như trước, người khác không có cách nào có thể hiểu được anh đang nghĩ gì.

“À... em nhận được tin tức, Vân Thánh Lăng đã chết. Đúng rồi, hôm nay có một tin tức rất nóng hổi, anh đọc chưa?À… Uhm.... Tối hôm qua... Anh vẫn ngủ ngon chứ?”

“Chuyện của Vân Thủy Dạng, thì liên quan gì đến tôi? Ôn Lương Dụ, cậu hỏi như vậy có ý gì? Chuyện tối hôm qua, cậu cũng nên giải thích một chút đi?”

Cận Kỳ Ngôn hơi cau mày, ánh mắt xoẹt qua một tia sáng phức tạp, rồi rất nhanh chóng biến mất như chưa hề xuất hiện.

Ôn Lương Dụ thở nhẹ ra, giống như là vừa thở phào nhẹ nhõm.

“Nghe nói, qua tình hình báo cáo thì đối với Chính Đông rất bất lợi, sợ là sẽ không có ngày trở mình. Sáng nay truyền ra tin tức Vân Thánh Lăng đã chết, giá cổ phiếu Chính Đông lại rớt xuống, có thể phải đối mặt với nguy cơ phá sản.”

“Đừng nói chuyện của Vân Thủy Dạng với tôi nữa, tôi và cô ta không liên quan gì với nhau cả.”

“À.... Anh phải cẩn thận Cận Kỳ Hạo, lần này anh ta thua, khẳng định là không cam lòng.”

Cận Kỳ Ngôn không nói gì, gương mặt tuấn tú trong nháy mắt trở nên âm trầm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.