Vợ Mới Cầm Cương: Tổng Tài, Dốc Lòng Yêu!

Chương 38: Chương 38: Viết lên hai chữ in hoa “NGỐC NGHẾCH”




Edit: Gà Tây

Nhìn Vân Thủy Dạng thở hồng hộc chạy về Michelin, ánh mắt giảo hoạt của Hạ Hương Trừng quét lên người Vân Thủy Dạng từ trên xuống dưới, cẩn thận quan sát cô.

“Thủy Thủy, vừa rồi cậu vội vã ra ngoài làm gì vậy? Cậu bận việc gì à?”

“Hương Trừng, hôm nay tớ gây ra họa rồi, nhận lầm người.”

Chậm rãi bình tĩnh lại, Vân Thủy Dạng cầm ly nước uống một hớp.

Cũng may Cận Kỳ Hạo không ghê tởm như Cận Kỳ Ngôn. Bằng không, cái mạng nhỏ này của cô cũng khó mà bảo toàn.

Trong lòng, Vân Thủy Dạng đã cộng cho Cận Kỳ Hạo một điểm. Cô cảm thấy Cận Kỳ Hạo giống đàn ông hơn.

Trong mắt cô, Cận Kỳ Ngôn chính là một tên khốn kiếp, bụng dạ nhỏ nhen, kém xa anh trai của anh ta.

“Có phải Cận Kỳ Ngôn có một người anh trai sinh đôi không?”

“Vân Thủy Dạng, não của cậu ra ngoài hóng gió rồi à? Toàn bộ người ở Thượng Hải này đều biết Chủ tịch tập đoàn Hoa Vũ Cận Nam Sinh cưới hai vợ. Đương nhiên, hai đứa con trai của ông có hai bà mẹ khác nhau.”

Không gạt cậu, Cận Kỳ Hạo là con riêng. Cho đến khi mẹ anh ta có được danh phận, trở thành Cận phu nhân, anh ta mới danh chính ngôn thuận trở thành đại thiếu gia nhà họ Cận. Nếu không phải mẹ của Cận Kỳ Ngôn chết sớm, mẹ con anh ta không bao giờ được bước chân vào ngôi nhà đó đâu.”

“Cận Kỳ Ngôn và Cận Kỳ Hạo không phải là anh em sinh đôi? Oh my God, không phải cùng một mẹ sinh ra, nhưng lại giống nhau như đúc. Cho dù cùng một cha, cũng không thể giống nhau đến vậy chứ.”

Trêm mặt Vân Thủy Dạng viết lên hai chữ in hoa “NGỐC NGHẾCH”.

Cô cứ tưởng Cận Kỳ Ngôn và Cận Kỳ Hạo là anh em song sinh. Nếu không, hai người cũng không có gương mặt giống nhau y như đúc thế.

Khác mẹ mà giống nhau, đúng là quá lạ thường.

“Cậu tưởng nhầm Cận Kỳ Hạo là Cận Kỳ Ngôn? Tớ khẳng định, bọn họ không phải anh em sinh đôi. Cận Kỳ Hạo ra đời trước Cận Kỳ Ngôn nửa tháng. Thủy Thủy, hãy thành thật khai ra, tại sao cậu lại cảm thấy hứng thú với anh em bọn họ vậy?”

“Không có gì, tớ chỉ là hiếu kỳ mà thôi. Hương Trừng, quà này là của cậu hết đấy.”

Hạ Hương Trừng nhận món quà Vân Thủy Dạng đưa sang, mỉm cười thật tươi.

“Thủy Thủy, cảm ơn cậu. Cậu đến Milan chơi có vui không? Có gặp được tiếng sét nào hay không?

“Chơi vui lắm. Hương Trừng, cậu cũng đừng giễu cợt tớ nữa. Tớ đi giải sầu, nào có soái ca mà gặp chứ.”

Vân Thủy Dạng đáp đại một câu. Cô không muốn nhắc đến chuyện ở Milan, nên cúi đầu nhìn thực đơn, sau đó gọi bồi bàn chọn món.

Hạ Hương Trừng nhìn Vân Thủy Dạng bằng ánh mắt giảo hoạt. Cô nàng này đúng là không có chừng mực, chỉ muốn tìm hiểu chuyện liên quan đến Vân Thủy Dạng càng nhiều càng tốt.

Trực giác nói cho cô biết Vân Thủy Dạng đang có chuyện giấu diếm cô.

“Thủy Thủy, vừa nãy cậu nhìn thấy chuyện gì không? Cận Kỳ Hạo bị nước ướt sũng, anh ta làm sao vậy? Đúng rồi, tớ nghe nói, mấy ngày trước Cận Kỳ Hạo cũng bay đến Milan. Không phải cậu đụng độ anh ấy ở đó chứ?”

“Cận Kỳ Hạo cũng đến Milan sao? Tớ cũng không rõ lắm. Vừa rồi tớ đang chơi trò chơi, không chú ý tại sao Cận Kỳ Hạo bị ướt nữa.”

Ánh mắt của Hạ Hương Trừng quá mức sắc bén. Vân Thủy Dạng không dám nhìn thẳng vào mắt cô.

Vân Thủy Dạng thật sự có chuyện giấu Hạ Hương Trừng.

Gặp được Cận Kỳ Ngôn ở Milan chính là chuyện ngoài ý muốn trong cuộc đời của cô, kéo theo một loạt sự kiện phát sinh sau đó. Cô không muốn nhớ lại. Cho nên, cô cũng không muốn nhắc với người khác.

Tốt nhất là không để ai biết mấy tai nạn xấu hổ đó.

Nhận lầm người, trả thù sai đối tượng cũng đủ khiến cô mất mặt rồi.

Vân Thủy Dạng lập tức chuyển sang chủ đề khác.

“Hương Trừng, cậu tìm được việc làm chưa?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.