Vợ Mới Của Lục Thiếu

Chương 22: Chương 22: Anh ta như thiên thần giáng thế




Tôi ra sức vùng vẫy, phản kháng mất hồi lâu cuối cùng cũng kiệt sức, từ bỏ trong vô vọng.

Tôi không ngờ rằng, chuyện này lại xảy ra với tôi, mà lại còn bị bốn tên đàn ông nữa.

Điều này tàn nhẫn gấp ngàn lần so với những việc Mạc Hân từng làm với tôi.

“Trước tiên cho cô ta uống thuốc đã, đợi lát nữa sẽ sảng khoái hơn.” Tên mập nói rồi cạy miệng tôi ra.

Tôi đương nhiên biết rõ tác dụng của loại thuốc này là gì, viên thuốc xuống tới bụng, tôi chợt cảm thấy tim mình phát lạnh.

Nghĩ đến lát nữa, tôi giống như người đàn bà dâm đãng mặc sức bốn tên thô tục này chơi đùa, tôi chợt cảm thấy vô cùng chán ghét bản thân mình, thậm chí nghĩ đến cả việc tự sát.

Bọn họ kéo khóa của tôi xuống, quần áo cũng bị cởi mất nửa rồi.

Đúng lúc này, phía xa truyền đến tiếng còi của ô tô.

Trước đó, tôi từng cầu cứu chiếc xe này.

Không ngờ, anh ta phát hiện ra tôi ở trên xe, cuối cùng cũng đuổi theo vào phút chót.

Bốn tên đàn ông này chợt giật mình, đứng dậy khỏi người tôi, nhìn về phía trước với ánh mắt có chút thấp thỏm.

Lục Nguyên Đăng xuống khỏi xe, nhìn thấy chỉ có mình anh ta, đám đàn ông này liền thở phào một hơi. Sau đó chúng xắn tay áo lên, cười lạnh đi về phía Lục Nguyên Đăng.

Tôi vội vàng cởi sợi dây ở chân ra, mặc quần áo chỉnh tề. Thấy Lục Nguyên Đăng ra hiệu với tôi, nhân lúc mấy tên kia không chú ý, tôi vội vàng chạy qua đó, núp sau lưng Lục Nguyên Đăng, lúc này mới có chút cảm giác an tâm.

“Cô lên xe trước đi.” Lục Nguyên Đăng trầm giọng nói với tôi.

Tôi giật mình, không động đậy.

Một mình anh ta đến cứu tôi đã quá nguy hiểm rồi, lại còn phải đối mặt với bốn tên to béo lực lưỡng này nữa. Tôi không thể bỏ mặc anh ta ở đây một mình được!

“Mau đi đi, đừng ở đây làm vướng chân vướng tay nữa.”

Thấy tôi chần chừ không đi, Lục Nguyên Đăng bắt đầu có chút mất kiên nhẫn.

Đầu tôi hơi choáng, đoán chừng thuốc kia đã phát huy tác dụng rồi. Cho dù có đợi ở đây cũng không thể giúp Lục Nguyên Đăng. Nói không chừng còn liên lụy anh ta nữa, cũng đẩy bản thân mình vào hoàn cảnh nguy hiểm.

Nghĩ ngợi một chút, tôi liền ngoan ngoãn chạy lên xe.

Bên trong xe đang mở điều hoà, thân thể đang nóng lên của tôi cũng dễ chịu hơn đôi chút.

Tôi lo lắng nhìn ra phía ngoài xe, bốn tên kia đồng thời nhào vào Lục Nguyên Đăng.

Vốn tưởng rằng Lục Nguyên Đăng không đánh lại được bọn chúng, nhưng kết quả anh ta quật ngã toàn bộ mấy tên kia chỉ qua hai ba chiêu.

Một lát sau cảnh sát đến rồi dẫn bốn tên kia đi, họ vốn còn muốn tìm tôi lấy lời khai, nhưng Lục Nguyên Đăng chỉ nói hai ba câu đã giải quyết xong xuôi rồi.

Bởi quá nóng nên tôi đã bấu nát quần áo của mình, nhìn lại bản thân mình trong gương, quần áo xộc xệch, mặt đầy bụi bặm, đôi tròng mắt mơ màng, gò má ửng hồng, một bộ dạng đói khát dung tục vô cùng.

Lục Nguyên Đăng đi về phía chiếc xe bên này, lúc lên xe, rõ ràng có run một chút. Nhiệt độ trên xe đã bị tôi điều chỉnh tới mức thấp nhất, tôi nóng, tôi rất nóng, trong cơ thể như có một ngọn lửa vậy, gấp gáp muốn lan tỏa ra ngoài.

Lục Nguyên Đăng nhìn tôi với ánh mắt thâm thúy, tôi chợt cảm thấy cổ họng mình khô khốc, bất giác liếm môi một cái.

Anh ta chợt nghiêng người về phía tôi, hô hấp cách tôi chỉ trong gang tấc.

Hiện giờ, hơi thở nam tính trên cơ thể Lục Nguyên Đăng tản ra một cách mạnh mẽ, tôi chật vật nuốt một ngụm nước bọt rồi hỏi anh ta: “Này… có nước không?”

“Có.”

Chỉ nhìn thấy khóe miệng anh ta cong lên một nụ cười ấm áp, đôi tay đỡ lấy đầu tôi, hôn tôi nồng nhiệt, nụ hôn ấy cứ ùn ùn kéo đến như vậy.

Cánh môi mềm mại của anh ta hơi lạnh, dần dần xâm chiếm ý thức của tôi.

Tôi không biết tại sao mình không phản kháng, có lẽ do cơ thể chịu sự chi phối của thuốc, hoặc có thể tiếng gào thét trong tiềm thức của tôi muốn tôi chìm đắm trong nụ hôn này.

Tôi cảm nhận được, hô hấp của Lục Nguyên Đăng cũng dần dần nặng nề, cuối cùng anh ta cũng rời khỏi môi tôi. Bắt đầu tấn công xuống dưới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.