Vợ Mới Của Lục Thiếu

Chương 156: Chương 156: Gạt đi quá khứ, hướng đến tương lai




“Sau này chuyện của tôi, cô đừng xen vào bất kể chuyện gì. Nếu không, đừng trách tôi không khách khí. Còn về đồ đạc cô muốn chuyển đến, vẫn là bảo bọn họ nhân lúc còn sớm dọn trở về đi.”

Lời nói cương quyết của Lục Nguyên Đăng khiến vẻ mặt của Quý Vương Nhung ngay lập tức trở nên nhợt nhạt.

“Nguyên Đăng, anh không thể đối xử với em như vậy! Em là vợ của anh, vốn dĩ nên ở cùng với anh!” Quý Vương Nhung khẩn cầu nói.

Ở trước mặt Lục Nguyên Đăng, cô ta hoàn toàn mất đi dáng vẻ kiêu căng tự đắc, chỉ là một người phụ nữ nhỏ bé tầm thường. Tôi hiểu rất rõ, tất cả những điều này, đều là bởi vì yêu. Chỉ có yêu một người sâu đậm mới có thể vì người đó, tầm thường trong bụi trần.

“Quý Vương Nhung, cô hiểu rất rõ tại sao chúng ta kết hôn. Nếu cô lại không rời đi khỏi chỗ này nữa, tôi sẽ ngay lập tức gọi điện cho ông Quý.”

Cuối cùng, Quý Vương Nhung rời đi một cách không cam lòng.

Tôi đứng ở chỗ đó, mắt thấy tất cả những điều này.

Hôm nay, tôi đã nhìn thấy được sự lạnh nhạt của Lục Nguyên Đăng.

Đối xử với vợ của mình còn như vậy, nếu như có một ngày tôi với anh ta thật sự trở thành người lạ từng quen, anh ta liệu sẽ càng trở nên lạnh nhạt với tôi không?

Tôi rất khó hiểu về mối quan hệ giữa Lục Nguyên Đăng và Quý Vương Nhung, vừa nãy tôi nghe được rất rõ mấy chữ “sống riêng hai năm”. Lúc đệ trình thủ tục ly hôn với Mạc Hân tôi đã biết, nếu tình cảm vợ chồng rạn nứt, sống riêng hai năm thì có thể ly hôn.

Nhưng nhìn vào quan hệ trước đó của Lục Nguyên Đăng và Quý Vương Nhung, thế nào cũng không giống là rạn nứt.

Tôi rất nghi ngờ tất cả những điều này, nhưng tôi sẽ không hỏi.

Sau khi Quý Vương Nhung đi, Tống Trọng mới buông tay đang ôm trên vai tôi ra, nói với tôi: “Em có thể cẩn thận một chút hay không, đừng lúc nào cũng để anh đến xử lý hậu họa thay em. Vừa nãy nếu như anh đến muộn một chút thì đã xảy ra chuyện lớn rồi.”

“Sao anh lại đến đây?” Tôi hỏi.

“Lúc trước khi anh gửi tin nhắn cho Quý Vương Nhung, cô ta nói với anh, cô ta đến tìm Lục Nguyên Đăng. Gọi điện cho em và Lục Nguyên Đăng, hai người đều không nghe máy, anh chỉ có thể đến đây.”

Tôi nhìn điện thoại một chút, quả thật là có cuộc gọi nhỡ.

Lúc xuống xe ăn cơm, tôi và Lục Nguyên Đăng đều không cầm theo điện thoại mới gây ra chuyện lớn như thế này.

“Anh tìm Quý Vương Nhung là có chuyện gì?” Tôi thuận miệng hỏi một câu.

“Anh nhớ lần trước em nói với anh, lúc em đi tìm Đường Nhật giúp em xem bản vẽ, Quý Vương Nhung cũng ở đó. Mặc dù đó chỉ là một bản thảo thô bị gạt bỏ, nhưng có mấy phần giống với bản thảo đã hoàn thành. Anh liền muốn tìm Quý Vương Nhung giúp em làm chứng, chứng minh bản thảo đó là em vẽ ra.

Lời của Tống Trọng khiến lòng tôi ấm áp.

Anh ta vì chuyện của tôi, thật sự là quá tận tâm tận lực.

Còn vừa nãy, nếu như không phải anh ta giúp tôi, tôi cũng không dám tưởng tượng, tôi đã thảm hại thành bộ dạng như thế nào trước mặt Quý Vương Nhung.

“Cảm ơn anh, Tống Trọng. Nhưng cho dù Quý Vương Nhung biết sự thật, cũng chưa chắc sẽ giúp em. Cô ấy và Thẩm Ninh là bạn thân, không cớ gì lại đến giúp người ngoài như em.”

Lần trước lúc gặp mặt Thẩm Ninh ở tiệm đồ cổ, cô ta vẫn luôn làm ra dáng vẻ nhìn thấy. Còn xảy ra chuyện lớn có thể ảnh hưởng cả đời như chuyện đạo ý tưởng này, cô ta càng không có lý do gì để giúp tôi.

“Khó nói, con người Quý Vương Nhung này mặc dù có lúc suy nghĩ cực đoan một chút, nhưng phẩm hạnh nghề nghiệp vẫn là có, xưa nay cũng phản cảm nhất là chuyện đạo ý tưởng. Chỉ là những lời vừa nãy của anh, cô ta chưa chắc sẽ tin hoàn toàn. Nếu như biết mối quan hệ giữa em và Lục Nguyên Đăng, cô ta tuyệt đối sẽ không giúp em.” Tống Trọng giải thích nói.

“Cái này không phiền Tổng giám đốc Tống hao tâm tổn trí.”

Lục Nguyên Đăng vẫn luôn yên lặng không nói, đột nhiên mở miệng.

Vừa nói liền không có lời nói gì tốt đẹp.

Tống Trọng ngược lại cũng không quan tâm, bĩu môi liền rời đi.

Lục Nguyên Đăng đưa tôi trở về nhà, trực tiếp gọi điện thoại cho người ta, bảo ngay lập tức chuyển đồ đi.

Ngày hôm sau, tôi và Lục Nguyên Đăng liền chuyển đến nhà mới.

Không thể không nói, chỗ Lục Nguyên Đăng mới chuyển đến, tôi rất thích.

Đây là một tòa biệt thự bên bờ biển, lúc không có việc gì, hóng gió biển, nghe tiếng sóng vỗ, vẫn rất thú vị.

Chỉ cần, không có sóng thần là được.

Dạo một vòng trong phòng, những thứ trưng bày tôi đều rất vừa lòng. Nơi đây dường như không phải là nơi ở Lục Nguyên Đăng tìm tạm thời, thiết kế tinh xảo như thế này, chắc hẳn là sản nghiệp anh ta mua lại từ trước.

Lúc dạo đến phòng tắm, tôi phát hiện ra phòng tắm lại có hai cánh cửa.

Bước vào đẩy một cánh cửa khác, tôi lại sững sờ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.