Vợ Mới Của Lục Thiếu

Chương 91: Chương 91: Người vợ cùng chịu cảnh nghèo hèn với mình không thể bỏ được




Trên đời này còn có thể có việc gì làm cho Lục Nguyên Đăng trưng ra vẻ mặt như vậy được chứ?

Kiểu người băng qua được cả núi Thái Sơn như anh sao lại có thể đột nhiên nghiêm túc như vậy?

“Chuyện gì vậy?”

Khi hỏi ra vấn đề này, giọng tôi run rẩy. Mặc dù tôi không biết điều gì khiến tôi căng thẳng.

“Em ngồi qua đây.”

Anh vẫy tay về phía tôi, ra hiệu cho tôi đến đó.

Tôi khéo léo bước qua, ngồi ngay ngắn ngay bên cạnh.

Trước mặt Lục Nguyên Đăng, tôi thường tỏ ra khôn khéo. Trừ phi đến một mức độ nào đó anh thực sự không thể nói lý.

Chẳng hạn như vài lần trước đó.

“Em gặp Quý Vương Nhung rồi, em thấy cô ấy thế nào?” Anh bất chợt hỏi tôi như vậy.

Tôi rất nhanh hiểu được, việc mà anh muốn nói đến ít nhiều cũng có liên quan tới Quý Vương Nhung.

Lẽ nào anh muốn kết thúc mối quan hệ giữa chúng tôi, thực sự tôi ước còn không được kia kìa.

Tôi vui sướng, thể hiện rõ trong lời nói.

“Em thấy cô ấy rất được đấy, xinh đẹp hơn em, cao sang hơn em, khí chất hơn em, hai người trông rất xứng đôi, sao anh còn muốn ở bên em làm gì? Có vợ tốt như vậy thì nên hòa hợp sống với cô ấy đi.” Tôi trút ra những thắc mắc quanh quẩn trong lòng mình.

Nhưng những lời nói ra, đến bản thân tôi còn cảm thấy nực cười.

Kẻ thứ ba như tôi, lại còn có lòng hảo tâm kêu họ hòa hợp sống cùng nhau. Thế này thì không xứng đáng với chức vụ là cô tình nhân rồi, e rằng chỉ có mỗi mình tôi là như vậy.

Tài hoa, ngoại hình, xuất thân, bất kể là so sánh thế nào, tôi cũng không thể sánh với Quý Vương Nhung được.

Không đúng, ngoại trừ một điểm.

Ngực tôi to hơn cô ta một chút.

“Em muốn rời xa anh như vậy cơ à?” Lục Nguyên Đăng đột nhiên quay đầu lại hỏi tôi.

Ánh mắt anh quá đỗi sâu sắc, khiến tôi vốn định nói vài lời bỗng chốc sợ sệt.

“Anh nói trước đấy nhé.” Tôi nói sang chuyện khác, “Em sẵn sàng rồi, anh đừng có nhử em đấy.”

“Quý Vương Nhung là bệnh nhân tâm thần.”

Lục Nguyên Đăng bâng quơ nói, nhưng lại như một tiếng sét chạy qua người tôi.

Tôi sững người nhìn Lục Nguyên Đăng, một lúc sau mới thốt lên: “Anh không đùa em chứ?”

Tuy là hỏi vậy thôi chứ ít nhiều tôi đã tin rồi. Vì chỉ có khả năng này mới có thể lí giải cho những hành động khác thường của Quý Vương Nhung.

“Anh cũng hy vọng là đùa.”

“Người tâm thần thì không được phép kết hôn, huống hồ lại là một thiên kim tiểu thư danh giá, càng không được phép xảy ra điều này. Chỉ có thể giải thích rõ rằng, sau khi kết hôn cô ấy mới bị như vậy. Người vợ cùng chịu cảnh nghèo hèn với mình không thể bỏ được, anh đừng có mà vì người ta có vấn đề về thần kinh mà làm càn, càng không nên nghĩ tới việc ly hôn. Mối quan hệ của chúng ta vốn dĩ là sai trái, sớm kết thúc mới là sự lựa chọn đúng đắn.”

Tôi nghiêm túc nói với Lục Nguyên Đăng.

Nhưng khi nói ra những lời này, trong lòng tôi không được thoải mái cho lắm.

Tôi thừa nhận, tôi đối với Lục Nguyên Đăng có thứ tình cảm đặc biệt. Nhưng tôi luôn kiềm chế được cảm xúc của bản thân, không dám đối mặt. Cho đến hôm nay tôi thấy anh chu đáo làm xong tài liệu cho tôi, tình yêu bị che dấu lâu nay cuối cùng cũng phá vỡ khỏi rào cản, trở nên rõ ràng hơn.

Nhưng điều mà tôi có thể làm được là tiếp tục che dấu.

Tôi ghét làm kẻ thứ ba, càng không muốn phá vỡ gia đình người khác.

“Thực sự em nghĩ vậy ư?” Lục Nguyên Đăng cau mày hỏi tôi.

“Vâng.” Tôi cắn môi, “Nhưng sao cô ấy lại bị bệnh tâm thần vậy?”

Vì Lục Nguyên Đăng?

Điều này tôi không biết.

Tôi vẫn còn muốn hỏi thêm điều gì đó, nhưng điện thoại của Lục Nguyên Đăng đổ chuông.

Anh đứng dậy đi nghe điện thoại, sau đó vội vã rời đi.

Biết được tin quan trọng như vậy, tâm trạng tôi trở nên hỗn loạn, bụng cũng hơi đói rồi.

Từ sau khi tôi đến đây, tôi không còn thấy dì bảo mẫu ngày trước. Tôi nghĩ, Lục Nguyên Đăng nhất định coi tôi như bảo mẫu giá rẻ rồi.

Kệ đi, tôi cũng phải ăn cơm đã, không so đo với anh nữa.

Vừa đặt chân vào bếp tôi liền trông thấy một ông lão đang đảo lộn cái gì đấy trong chiếc nồi.

Tôi vừa bước vào, kết quả dọa ông ấy một trận.

Ông lão bị doa một trận kinh hồn, chiếc nồi không biết sao lại đổ xuống, vung nồi văng trên ngọn lửa.

Ngọn lửa bùng bùng ban nãy trong chớp mắt bị dập tắt.

“Cô dọa chết tôi rồi, bước đi có thể phát ra vài tiếng động được không?”

Ông lão nổi giận đùng đùng nói với tôi.

Khi tuổi tác của con người già đi thường kéo theo tính khí rất xấu, tôi không muốn tranh cãi với người lớn tuổi, trực tiếp cúi đầu xin lỗi ông.

Dường như ông lão cũng ngại trách tôi, bĩu môi đi thẳng ra ngoài.

Lúc ông đi đến cạnh tôi thì đột nhiên dừng lại, quan sát tôi từ đầu đến chân. Ánh mắt ấy giống như đã từng quen biết tôi vậy.

“Nó vừa nói, cô tên Ninh Khanh?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.