Vợ Mới Của Lục Thiếu

Chương 33: Chương 33: Rượu làm tăng thêm dũng cảm




Có lẽ bởi vì tôi đi quá nhanh, ở khúc rẽ đột nhiên đụng phải một người, hơn nữa còn là phụ nữ, bởi vì tôi cảm nhận được hai miếng thịt mềm mại.

Tôi ngẩng đầu nhìn, phát hiện là Lôi Ân Ân.

Đúng là oan gia ngõ hẹp, cô ta tới nơi này đảm bảo đến 80% là muốn quyến rũ người có iền.

Loại hành động lợi dụng đàn ông như vậy, tôi không chê trách, cũng không đồng tình. Tôi đang chuẩn bị rời đi thì Lôi Ân Ân bất ngờ mở miệng.

“Cô đúng là giống như ruồi nhặng, Lục thiếu gia ở đâu thì cô bâu ngay vào đó!”

Lục thiếu gia?

Ý cô ta là Lục Nguyên Đăng cũng đang có mặt ở đây?

Quả thật là sợ cái gì thì cái đó tới. Tôi không muốn dây dưa thêm với Lôi Ân Ân, càng không muốn gặp phải Lục Nguyên Đăng để tăng thêm xấu hổ. Tôi lạnh lùng nói: “Cô muốn dựa vào Lục Nguyên Đăng để trèo cao thì tôi không có ý kiến, nhưng tôi không có chút hứng thú nào với anh ta. Đừng đem ý nghĩ của cô áp đặt lên người tôi!”

Tôi nói xong, đi sượt qua người cô ta, nhưng lại bị cô ta kéo lại, hung dữ trợn mắt nhìn tôi: “Nói một đằng nghĩ một nẻo, đúng là buồn nôn! Nếu cô không có hứng thú với Lục thiếu gia thì sao còn dây dưa không biết xấu hổ như vậy?”

Vừa định lên tiếng phản bác thì một cánh tay thon dài đã đặt lên vai tôi: “Cô hiểu lầm rồi, không phải cô ấy quấn lấy tôi, mà là tôi thích xuất hiện bên cạnh cô ấy!”

Bên tai tôi truyền đến một âm thanh trầm thấp êm tai, là tiếng của Lục Nguyên Đăng. Cảm nhận được hô hấp ấm áp của anh ta, tôi không tự chủ mà run rẩy, cũng ngã vào trong ngực anh.

Tôi nhìn thấy dáng vẻ kinh ngạc của Lôi Ân Ân, nhất thời tâm trạng tốt hơn một chút, dứt khoát tương kế tựu kế, áp sát thân thể vào người Lục Nguyên Đăng.

“Hừ! Cô chờ đó cho tôi!”

Lôi Ân Ân tức giận dậm chân một cái, đi ra ngoài.

Tôi vội vàng thoát khỏi lồng ngực Lục Nguyên Đăng, đồng thời duy trì khoảng cách nhất định.

“Anh là ôn dịch sao? Sao em phải sợ anh như vậy?” Âm thanh trầm thấp của Lục Nguyên Đăng vang lên, dường như có chút không vui.

“Tuy không phải ôn dịch, nhưng loại playboy giống như anh thì ai biết được có mắc phải bệnh gì không sạch sẽ hay không chứ?” Nói xong tôi liền tranh thủ thời gian chạy ra ngoài.

Trở lại phòng VIP trên tầng hai, bên người Tống Trọng đã có thêm hai người phụ nữ ăn mặc gợi cảm, một trái một phải rót rượu cho anh ta.

Tôi yên lặng ngồi một bên, Tống Trọng vừa nhìn thấy tôi liền vội vàng đứng lên nói: “Cưng à, có phải em không vui không? Anh gọi mấy người này đến giúp em giải tỏa đó, anh không để bọn họ dựa vào gần anh quá đâu. Nếu bọn họ có thể làm em vui vẻ, anh cho bọn họ thêm tiền được không?”

Nghe thấy có tiền, mấy người trong phòng đều sôi động hẳn lên. Uống rượu, chơi game, tôi rất ít khi chơi vui vẻ như vậy, đến tận khi chơi trò mạo hiểm hay nói thật, tôi xui xẻo rút trúng quẻ mạo hiểm.

Một người phụ nữ rót rượu lúc trước cố ý thừa cơ làm khó tôi: “Cô đi sang phòng sát vách tìm một người đàn ông, bảo anh ta cởi quần lót ra cho cô đi!”

Tôi hơi ngơ ra, nhưng thua thì phải chịu. Tôi uống một ly rượu để tăng thêm lòng dũng cảm, nhanh chân đi đến phòng sát vách.

Vừa đẩy cửa ra, tôi đã thấy một người đàn ông vô cùng nhã nhặn ngồi trên ghế sofa, trong tay cầm ly rượu, hai mắt tôi trợn tròn.

Dù cho ánh đèn mờ ảo, nhưng tôi liếc một cái đã nhận ra, người đàn ông đó không phải ai khác, mà chính là Lục Nguyên Đăng.

Bên trong phòng chỉ có một mình anh, anh ta đang cúi thấp đầu giống như suy nghĩ chuyện gì đó.

Anh ta không phát hiện ra tôi, tôi im lặng lùi về cửa ra vào. Đang chuẩn bị đóng cửa lại thì người phụ nữ cố ý làm khó tôi lúc nãy bỗng bất ngờ xuất hiện sau lưng tôi, đẩy tôi vào trong, đồng thời lớn tiếng nói: “Cô làm gì vậy? Bỏ cuộc giữa chừng sao?”

Quả nhiên, Lục Nguyên Đăng chú ý tới hành động bên này, quét mắt tới, sau đó dừng lại trên người tôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.