Vợ Mới Của Lục Thiếu

Chương 120: Chương 120: Trên đời không đâu là không có gió




Lưng tôi áp vào vách tường cứng, đau tới nhíu mày

“Em không biết anh cũng tới.”

Tôi thật thà nói.

Nhưng Lục Nguyên Đăng không muốn nghe nữa.

“Vậy nếu em biết thì sao?” Anh gằn giọng hỏi.

“Em...”

“Chồng ơi, anh đang ở đâu, em cũng muốn đi nhà vệ sinh.”

Giọng Quý Vương Nhung từ xa truyền tới, tôi bị dọa hết hồn, vội kéo tay áo Lục Nguyên Đăng nói, “Mau đi thôi, đừng để vợ anh phát hiện.”

Tôi thật quá thê thảm, nhưng cuộc đời mà, có bao giờ nó cho tôi cơ hội lựa chọn đâu.

May mà Lục Nguyên Đăng cũng không có dừng lại, anh đưa tôi tới nhà vệ sinh.

Tôi vốn không muốn đi vệ sinh, ngó đồng hồ xong liền quyết định trang điểm lại.

Quý Vương Nhung dừng lại, tao nhã rửa tay trước mặt tôi.

Không phải nói muốn đi vệ sinh à, sao chưa đi đã rửa tay rồi?

Tôi thấy kỳ lạ nhưng dù sao cũng không quen thân, không muốn nhiều chuyện với ai.

Không ngờ Quý Vương Nhung lại bắt chuyện với tôi trước.

“Cô Ninh có tài năng thiết kế như thế chẳng trách chi được giám đốc Tống yêu thích.”

Tôi cười lịch sự, không phủ nhận cũng không thừa nhận, lúc này tôi đã không thèm để ý chuyện cô ta hiểu lầm mối quan hệ của tôi và Tống Trọng.

“Tôi vì thích nghề thiết kế nên mới làm ở công ty Tống Trọng.” Tôi bình tĩnh nói, tay bôi lại son.

Quý Vương Nhung cũng cười, vừa trang điểm vừa nói chuyện với tôi.

“Quan hệ của giám đốc Tống và Lục Nguyên Đăng rất tốt, bọn họ cũng thường gặp nhau.”

Tôi không nói gì, cũng không biết ý Quý Vương Nhung muốn nói gì.

Cô ta dường như không để ý tôi có nghe hay không mà tiếp tục tự biên tự diễn: “Giám đốc Tống cũng thường đưa cô theo, vậy cô có thấy bên cạnh Nguyên Đăng có cô gái nào không? Người xung quanh và bạn bè anh ấy kín miệng quá nên tôi không hỏi được, nhưng trực giác của tôi nói rằng anh ấy có người phụ nữ khác bên ngoài, nếu tiện không biết cô có thể chú ý ngó giúp tôi được không.”

Không ngờ Quý Vương Nhung lại bảo tôi giúp cô ta để ý xem bên cạnh Lục Nguyên Đăng có cô gái nào không?

Thật ra tôi rất muốn nói, tôi chính là người bên cạnh Lục Nguyên Đăng.

Xem ra Quý Vương Nhung không hề nghi ngờ tôi, nhưng trên đời không đâu là không có gió, chỉ cần tôi tiếp tục ở bên Lục Nguyên Đăng thì sẽ có một ngày Quý Vương Nhung phát hiện ra sự tồn tại cửa tôi.

Lòng tôi đang rất căng thẳng, bề ngoài lại cố giữ vẻ bình tĩnh: “Nếu cô Quý bất an thế thì sao không sống chung với sếp Lục?”

Nếu cô ta và anh sống chung, anh chắc chắn sẽ buông tha tôi.

Quý Vương Nhung cười khổ, “Là tôi chủ động yêu cầu không sống chung với anh ấy, tôi sợ tôi lại hại anh ấy.”

Lại?

Chẳng lẽ lúc trước cô đã làm chuyện gì đáng sợ với Lục Nguyên Đăng.

“Vậy tôi sẽ giúp cô để ý anh ấy.” Tôi nói.

Tôi biết dù Quý Vương Nhung không tìm tới tôi thì cũng sẽ tìm người khác, nếu vậy thì thay vì để người khác phát hiện sự tồn tại của tôi thì không bằng tôi đi làm chuyện này, như vậy ít ra có thể đảm bảo an toàn cho bản thân.

Quý Vương Nhung tất nhiên không biết suy nghĩ trong lòng tôi, cô ta cười cảm kích, “Cám ơn, sau này công việc nếu có liên quan tới nhau thì tôi nhất định sẽ cám ơn cô.”

Cô ta và tôi trao đổi số điện toại, sau đó cùng quay lại.

Du thuyền chạy rất nhanh, một tiếng sau đã đi ra xa ngoài biển.

Du thuyền không hề có người lái, toàn bộ hành trình đều do máy tính điều khiển, trên thuyền ngoài bốn người chúng tôi thì không còn ai nữa.

“Chồng ơi, em đói, bữa trưa mình ăn gì?” Quý Vương Nhung mở miệng.

“Đừng lo, Ninh Khanh biết nấu cơm, tôi có thể giúp cô ấy làm cơm.” Tống Trọng nhẹ nhàng nói.

“Vậy cám ơn sếp Tống rồi.” Quý Vương Nhung cười.

Mịa, có phải anh làm đâu, bà đây còng lưng làm, anh lại được cám ơn.

Tôi liếc nhìn Tống Trọng, vừa muốn đi nấu cơm, Lục Nguyên Đăng bèn đứng lên, “Để tôi đi.”

Khi đi ngang tôi, anh nhíu mày liếc tôi.

Giờ tôi mới nhớ, Lục Nguyên Đăng đã cảnh cáo tôi sau này không cần vào bếp nữa.

Nhưng một người ngay cả đun nước đường đỏ cũng không biết như anh thì sao biết nấu cơm?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.