Võ Nghịch Càn Khôn

Chương 1903: Chương 1903: Bồi tội, cường hành thu nộ




Vinh Lực Báo vừa nghe thấy tiếng cầu cứu của Hồng Thái Phong, lúc theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy một đạo ánh mắt lạnh như băng, lúc hắn còn đang kỳ quái thì trong ánh mắt kia đã tràn đầy hận ý, sát khí dày đặc, trong lòng chợt dâng lên cảm giác bất an mãnh liệt, nhưng phản ứng của Vinh Lực Báo cũng cực kỳ nhanh chóng, lập tức lui về sau, trong mắt tràn đầy hoảng sợ.

Sở Nam sau khi thi triển ‘Sưu Hồn quyết’ với Hồng Thái Phong, đã biết rõ đối phương là nhằm vào cha mẹ hắn, đám người Điệp Y, mọi chuyện đều liên quan đến Vinh Lực Báo, chuẩn xác mà nói, Vinh Lực Báo trong kế hoạch chiếm vị trí rất trọng yếu, nếu như không phải Vinh Lực Báo dẫn dụ Liên Triêu Tịch rời đi,không phải Vinh Lực Báo gọi ra đám người Tứ Quý, đám người Hồng Thái Phong làm sao có thể thiếu chút nữa thành công?

Nghĩ đến mình nếu như không phải gặp kỳ ngộ mà đuổi đến kịp, Điệp Y nhất định đã rơi vào ma trảo, cha mẹ cũng sẽ chịu khuất nhục, nghĩ đến kết cục đáng sợ này, Sở Nam liền cảm thấy trái tìm cường đại của mình cũng không thể chịu nổi.

Người như vậy, Sở Nam làm sao có thể bỏ qua cho hắn được?

Mà Sở Nam đã muốn bắt người, đối phương làm sao có thể thoát được?

Sở Nam đem Cam Chí Thương trong tay ném lên trời, mặc dù bị Hư Hỏa bao phủ, nhưng Sở Nam vẫn nhớ rõ cừu hận của Cửu Thiên lúc trước, vốn chờ sau khi thi đấu mới đến thu thập tên Cam Chí Thương này, nhưng chuyện đã đến nước này, cũng không còn quan trọng nữa rồi.

Lúc Cửu Thiên bắt lấy Cam Chí Thương thì Sở Nam đã bắt lấy Vinh Lực Báo, hung hăng nện xuống đất, chỉ nện một cái mà thiếu chút nữa đã đem Cổ chi cảnh mà Vinh Lực Báo vừa mới bước vào vỡ thành mảnh vụn, so với đám người Hồng Thái Phong càng thảm hại hơn.

Một màn này khiến Cam Hạo ngược lại hít lạnh một hơi, hắn biết rõ, lúc này đã đụng phải tảng đá rồi, hơn nữa tảng đá này cũng không phải cứng bình thường, so với thiên thạch cũng không kém lắm, nói không chừng còn hơn thế nữa. Bây giờ, việc mà Cam Hạo nghĩ không phải là làm thế nào cứu lão tử của hắn, hay xử lý thế cục như thế nào, mà là làm thế nào để có thể sống sót.

Chư Thiên Tam Đạo cũng kinh ngạc, nhưng lại càng ngưng trọng hơn, thầm nghĩ:

- Một chiêu tùy ý mà có thể đánh Vinh Lực Báo gần chết, chỉ e cũng không kém ta boa nhiêu, thế nhưng tại sao hắn lại không có tu vi gì? Là cao nhân ẩn tàng?

Chư Thiên Tam Đạo nhìn đến gương mặt Sở Thiên Phong, ánh mắt càng trở nên quái dị, thần sắc trong mắt Sở Thiên Phong, Chư Thiên Tam Đạo liền biết rõ đó là tình phụ tử nồng đậm, mà Lâm Tuyết Nhiên đứng bên cạnh cũng càng chứng minh suy đoán của hắn.

Thế nhưng, khi Chư Thiên Tam Đạo suy đoán những điều này thì lại càng nghi hoặc hơn, tu vi, thực lực của Sở Thiên Phong thì hắn chỉ liếc nhìn cũng đã nhìn thấu, cho dù so với đệ tử ngoại môn bình thường cũng không bằng, thầm nghĩ:

- Bọn họ thật sự là cha mẹ của hắn, nhưng vậy phải giải thích thực lực của hắn như thế nào?

Đồng thời, Chư Thiên Tam Đạo nhìn thấy đám người Vinh Lực Báo, Hồng Thái Phong, liền hiểu bảy tám phần sự tình, trong lòng lập tức dâng lên tức giận, hắn đã sớm khuyên bọn chúng, song tu không thể ép buộc người khác, nhưng tràng diện trước mắt rõ ràng là đám người kia không để ý đến sự khuyên nhủ của hắn.

Nháy mắt sau, sự tức giận của Chư Thiên Tam Đạo đã bị sự khiếp sợ thay thế, bởi vì hắn phát hiện Vinh Lực Báo đáng chết vẫn còn sống, thầm nghĩ:

- Đây là thủ đoạn gì?

Chư Thiên Tam Đạo lại lần nữa tăng mức độ nguy hiểm của Sở Nam lên, muốn một người chết thì quá dễ, nhưng muốn một người đã chết mà còn sống thì lại cực kỳ không dễ dàng.

- Kẻ như vậy, tuyệt đối không thể trở thành địch nhân, huống chi bên kia vẫn còn một đám người vẫn không động thủ.

Trong lòng Chư Thiên Tam Đạo lập tức quyết chủ ý, hắn lại nhìn kỹ Sở Nam thêm vài lần, thầm nghĩ:

- Trạng thái của hắn bây giờ dường như có chút không đúng.

Sau khi lấy lại bình tĩnh, Chư Thiên Tam Đạo mới đi về phía Sở Nam, Sở Nam làm như không thấy, trực tiếp vận chuyển “Sưu Hồn quyết” với Vinh Lực Báo, thủ đoạn phi thường bạo lực, hoàn toàn không để ý đến thương tổn của Vinh Lực Báo.

Vừa kiểm tra một phen, càng khiến Sở Nam phẫn nộ hơn, thì ra Vinh Lực Báo mới thật sự là kẻ khởi xướng, phát hiện ra điều này, Sở Nam ngược lại bắt đầu thu liễm, hắn không thể để Vinh Lực Báo biến thành ngu ngốc, như vậy thì quá tiện nghi cho đối phương rồi.

Mặc dù tin tức do Sưu Hồn cũng không hoàn chỉnh, nhưng Sở Nam cũng nhận được một tin tức khá trọng yếu, đó chính là tin tức về Viêm Long Trà Diệp, trong nhẫn trữ vật của Vinh Lực Báo có hai mảnh Viêm Long Trà Diệp, mà nơi sinh trưởng của Viêm Long Trà Thụ theo suy đoán của Vinh Lực Báo chính là nằm trong Bí cảnh.

- Các hạ, ngươi có thể dừng lại vài phút không?

Sở Nam lấy nhẫn trữ vật đi, lúc này mới ngẩng đầu lên, Chư Thiên Tam Đạo nhìn thấy con mắt huyết hồng của Sở Nam, trái tim như ngừng đập, ánh mắt huyết hồng càng lúc càng đỏ rực, thế nhưng, lúc Sở Nam dùng con mắt đó nhìn hắn, Chư Thiên Tam Đạo cũng cảm thấy phẫn nộ chính mình.

- Tên kia không phải đã nói với ngươi rồi sao? Ngươi cứ coi như hắn nói thật là được.

Sở Nam nói xong, lại quay người đi về phía Cam Chí Thương, Chư Thiên Tam Đạo vội hỏi:

- Những kẻ này đều đáng chết, cho dù hôm nay các hạ không ra tay, một ngày nào đó ta cũng sẽ ra tay, cho nên, ta không hề có ác ý với các hạ, ngược lại, ta còn muốn cám ơn các hạ đã thanh trừ hai cái mầm độc của Chư Thiên Điện.

Cam Hạo nghe vậy, sắc mặt thoáng cái tái nhợt, lúc hắn đang nghĩ có phải là Tổng điện chủ thấy đối phương quá mạnh mẽ cho nên mới chuẩn bị hi sinh Cam gia hắn hay không, bỗng nhiên hắn nhìn thấy một người hắn chưa từng gặp qua đứng bên cạnh mình, Cam Hạo theo điều kiện mà e dè hỏi thăm:

- Ngươi là ai, ngươi muốn làm gì?

- Ta là Ẩn điện sử.

Ba chữ “Ẩn điện sử” vừa rơi vào tai Cam Hạo, trong đầu lập tức hiện ra rất nhiều thứ, nhưng cuối cùng đều biến thành hai chữ “xong rồi”, bởi vì Ẩn điện sử đứng trước mặt hắn, cho thấy mọi chuyện Cam gia làm trong tối đều bị Tổng điện chủ nắm trong lòng bàn tay, thân thể Cam Hạo mềm nhũn, giống như sắp ngã xuống đất.

Mà Sở Nam nghe thấy lời nói của Chư Thiên Tam Đạo cũng cảm thấy ngoài ý muốn, bước chân thoáng ngừng lại, Chư Thiên Tam Đạo thấy vậy liền vội vàng nói:

- Bọn hắn mang đến phiền toái cho các hạ, cũng có phần trách nhiệm của ta, ta nguyện ý dùng lễ bồi tội.

- Bồi tội?

Sở Nam nhẹ nhàng thốt lên, lại kiên định đi đến phía Cam Chí Thương, không chút che dấu thi triển Sưu Hồn quyết, chỉ trong vài giây thì Sở Nam đã thu được không ít tin tức từ Cam Chí Thương, cũng biết tất cả những lời Chư Thiên Tam Đạo nói đều là sự thật.

Cấp bậc của Cam Chí Thương so với Vinh Lực Báo thì cao hơn nhiều, tin tức về Viêm Long thụ cũng nhiều hơn, thế nhưng, Sở Nam lại không tìm thấy nửa điểm tin tức có liên quan đến Viêm Long trà trên người Cam Chí Thương.

Sau khi Sở Nam thăm dò xong, Cam Chí Thương lại rơi vào trong tay Cửu Võ, lúc này, Lâm Tuyết Nhiên chạy đến, gọi “Nam nhi”, Sở Nam nhìn thấy mẫu thân, lập tức khống chế phẫn nộ, cũng đem Hư Hỏa thu hồi lại vào trong cơ thể.

Làm như vậy sẽ mang đến nguy hại rất lớn đối với bản thân Sở Nam, so với Sở Nam lúc trước phát ra phẫn nộ vộ tận, đem Hư Hỏa nhen nhóm lên, sau đó mất quyền khống chế thì càng nguy hại hơn, dù sao, Hư Hỏa từ bên trong tràn ra thì uy năng cũng phát tán bớt ra hư không.

Nhưng Sở Nam mạnh mẽ ép ngược trở về, như vậy sẽ khiến mình chịu uy năng cắn trả.

Nguy hại tự nhiên gấp đôi.

Thế nhưng, nếu như Sở Nam không thu trở lại thì sẽ khiến mẫu thân đến gần thụ thương, nếu để mẫu thân tổn thương, Sở Nam thà rằng bản thân tự gánh chịu, hắn vừa cường hành khống chế, vừa gọi:

- Mẫu thân.

- Nam nhi, ngươi không sao chứ?

- Không sao.

Sở Nam cố gắng nở nụ cười, Sở Thiên Phong cũng tiến lại, nói:

- Sở Nam, trạng thái của con hiện rất không ổn.

- Ưm, không có chuyện gì đâu.

Sở Nam vẫn an ủi, hắn cho rằng bất ổn trong miệng Sở Thiên Phong chắc chắn có liên quan đến Hư Hỏa, Lâm Tuyết Nhiên lại nói:

- Nam nhi, bớt giết người một chút đi, chúng ta đang ở trong Chư Thiên Điện, cũng may là có Liên trưởng lão trông nom…

Lâm Tuyết Nhiên tâm địa thiện lương, thấy đám người có mưu đồ với bọn mình đã nhận lấy trừng phạt, cũng không muốn liên lụy thêm nhiều người nữa. Mà Sở Nam lại rất hiếu thuận, lời của mẫu thân, hắn tự nhiên sẽ không xem như gió thoảng bên tai, bởi vậy, Sở Nam mới quay người nói với Chư Thiên Tam Đạo:

- Nếu không phải mẫu thân có lời, nếu không phải ta thiếu Chư Thiên Điện các ngươi một nhân tình, ta đã khiến cho Chư Thiên Điện biến mất…

Chư Thiên Tam Đạo nghe nói vậy, trong lòng thầm run rẩy, nhưng hắn cảm thấy Sở Nam có loại khả năng này, cho dù Chư Thiên Tam Đạo hắn vẫn còn thủ đoạn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.