Tư Đồ Dật Tiêu lưu lạc tại vùng đất xa lạ, đồng thời điều tra xem nơi đây có phải Huyết Ma tộc hay không?
Bên kia, Linh Vân dưới lòng đất đã đi theo sư phụ nàng lấy bảo vật, bay lên hư không, tư nhiên Linh Vân hưng phấn vạn phần, chỉ là sư phụ nàng
ngược lại nổi lên u sầu, bởi vì nàng không thể suy tính được Sở Nam ở
phương nào; bất quá, nàng đại khái có thể suy tính được kiếp trước Linh
Vân làm toán sư, vị trí phương vị, nàng liền dẫn mẹ con Linh vân đi theo phương hướng này.
Đại lục Thiên Vũ, đám người Cốc Hi Đan, Tiên
Nguyệt. . .Ai lấy đều tạo lên danh tiếng của chính mình, khi bọn họ
chuẩn bị đến bên cạnh Sở Nam, nhưng lại không tìm thấy chút dấu tích nào của Sở Nam.
Vào lúc này, đám người Càn Khôn Tông sau khi đạt
được tư liệu bọn họ muốn, liền rời khỏi đại lục Thiên Vũ, chuẩn bị tới
trực tiếp gặp Sở Nam một lần.
Hơn nữa, tại đại lục Thiên Vũ rất
nhiều người đồng nhất tín ngưỡng, bọn họ được xưng là thần thỏ, đại lục
Thiên Vũ thực sự tiến nhập thời kỳ bình yên, ngay cả Vụ Cấm Hải cũng
không quá kinh không, không khiến bọn họ quá sợ hãi thêm lần nữa.
Chỉ là bọn họ không biết, an tĩnh như vậy, không thể nào kéo dài thật lâu. . .
Hư không, tộc địa Lôi Tộc.
Lôi Ngoan vẫn trong Lôi Trì suy xét chính mình " phá rồi lại lập " , nhưng
hắn đến nay vẫn không thể lập khiến hắn có chút hoang mang, hắn không
biết Sở Nam hiện tại đã bước vào cảnh giới kia, hắn chỉ muốn chính mình
nhất định phải mau chóng bước vào cổ chi cảnh, sau đó tìm Sở Nam báo
thù, nắm giữ Lôi Tộc trong tay chính mình.
Nhưng, càng như vậy,
Lôi Ngoan càng không tìm được manh mối, khi tâm tình Lôi Ngoan hoàn toàn tan vỡ, gia gia của hắn mang tới cho hắn một khối đồ vật, để hắn hấp
thụ, Lôi Ngoan không giải thích được, gia gia của hắn nói:
- Chỉ cần ngươi nuốt vật này vào, là có thể hung hăng dẫm Sở Nam dưới chân.
Nghe được lời ấy, Lôi Ngoan không chút do dự, hung hăng thôn phệ, ngay tức
khắc, Lôi Ngoan cảm giác tâm tình chính mình không giống lúc trước, đồng thời, còn có một cổ đau nhức đánh tới, Lôi Ngoan không thể chịu đựng
được liền lâm vào trạng thái hôn mê, gia gia của Lôi Ngoan vội vàng vận
lực lượng tương trợ.
Thời điểm trong Lôi Trì mọc lên chuyện này,
Lôi Đúc Đỉnh cũng thực thi kế hoạch, mà điều khiến Lôi Phong bất ngờ
chính là, dĩ nhiên Lôi *** giao ra toàn bộ quyền lực, ngược lại hắn còn
tạo lên bộ dạng chịu thua, thần sắc lắng nghe mệnh lệnh; Lôi Chú Đỉnh
tuy cảm thấy trong đó tất có điều kỳ quái, nhưng Lôi *** đã như vậy, hắn cũng không ép bức quá mức, dù sao đều là người trong Lôi Tộc; chỉ là,
để phòng ngừa chuyện không hay, Lôi Chú Đỉnh đã đồng ý với yêu cầu của
nữ nhi, đáp ứng với Lôi Nhị khi rời khỏi Lôi Tộc đi dạo bên ngoài, đồng
thời còn phái theo lão giả luôn luôn bảo vệ trên đường.
Còn Lôi ***, trong lòng nhớ rõ:
- Lão phu trước đây chịu nhục, chờ ngày Ngoan Nhi thành công, hừ, Lôi Chú Đỉnh sẽ cho ta cái gì? Tức Sắc Vương Lôi sao? Ta đây để Tử Sắc Vương
Lôi từ nay về sau biến mất khỏi thiên địa, giống như Phong Tộc
Tại Trường Sinh Môn, Thượng Quan Xa đang vạch kế hoạch làm thế nào có thể
đạt được Hiên Viên vật trên người Sở Nam, lúc này, có người tìm tới của, còn trực tiếp xưng hắn làm đại nhân, sau khi Thượng Quan Xa lý giải một phen, trong lòng mừng rỡ vạn phần, càng thêm tự tin đạt được Hiên Viên
vật trên người Sở Nam.
Thiên Tử gần như đã sắp xếp toàn bộ, hắn vừa cười vừa nói:
- Tất cả những gì cần an bài đã an bài cả rồi, kiếp nạn đối với Đại Đạo
Tông đã tới, chính là lúc trò chơi bắt đầu diễn, hi vọng ngươi đã đủ
mạnh.
Sau đó, Thiên Tử phái người đi tìm Diễn Thiên Động chủ, tặng cho hắn vài món đồ vật.
Trong sơn thôn hẻo lánh có một người trói gà không chặt, nhưng không phải thư sinh yếu đuối, mà là hán tử tráng kiện, người này chính là nhân vật
được rất nhiều người bên ngoài âm thầm tìm kiếm.
Vu Xạ trong núi tu luyện, chính mình không có chờ đợi quan lớn đến gặp, bất quá, Vụ Xạ cảm giác được chính mình sẽ đột phá.
Cùng lúc đó, Thổ Phách được Hoắc Bằng Cử mang theo, đồng thời thực lực tăng
nhanh, trên mặt hắn mơ hồ toát lên vẻ vui sướng, còn hắn dựa vào một
chút Nguyệt Nguyên Thạch phi thường hiếm thấy càng chiếm được không ít
tin tức.
* * *
Sở Nam trong Tuế Nguyệt Trận, đại thể không biết được cách chuyện tình bên ngoài phát sinh, nhưng hắn tại Tuế
Nguyệt Trận đã gần 20 năm, từ khi Sở Nam tự học tự luyện tới nay đây là
lần đầu tien chính mình đầu tư nhiều thời gian như vậy.
- Ta rốt
cục minh bạch tại sao trong thế lực lớn có nhiều nhân tài trẻ tuổi xuất
chúng như vậy, võ giả tu vi càng cao, quả thực không chỉ dùng thời gian
mà còn dùng vô số tài nguyên.
Sở Nam cảm khái, 20 năm nay, trước hết hắn nghi nhớ toàn bộ đấu tư liệu tại Đạo Lâu trong đầu, sau đó dùng mười năm lắng đọng.
Mười năm lắng đọng, Sở Nam thu hoạch nồng hậu, giống như sinh vật lột xác
lần đầu, đạt được thăng hoa, đồng thời trong mười năm này, Tiểu Trận
cũng tra cứu toàn bộ Tuế Nguyệt Trận một cách rõ ràng, đang trong thời
điểm suy diễn lợi hại của Tuế Nguyệt Trận.
Năm năm tiếp theo, Sở
Nam tập trung luyện đan luyện khí, cộng thêm pháp đan; mười năm sau đó,
Sở Nam chuyên tâm tu luyện toán thuật, quả nhiên đúng như Túc lão nói,
Sở Nam tiến bộ cực nhanh, dựa theo bản dập của Túc lão để áp dụng vào
phương pháp tu luyện của chính mình, ngay lập tức hiệu quả rất rõ ràng
xuất hiện trước mắt Sở Nam; bên trong bản dập này khiến Sở Nam xúc động
nói một câu:
- Đại đạo năm mươi, thiên diễn tứ cửu, nhân tuần kỳ nhất.
Sơ Nam chung quy cảm thấy câu này có chút giống với những gì hắn trước đây suy nghĩ.
Đối với chuyện lực sinh mệnh trở nên mãnh liệt, Sở Nam giật mình không
thôi, hắn không hiểu tại sao lực sinh mệnh của chính mình tại sao lại
như vậy, hắn không cũng không hao tổn nhiều thời gian; ngoài ra, Sở Nam
đã từng suy tính cho chính mình, kết quả chính là trống rỗng, không có
gì cả.
Sở Nam phi thường nghi hoặc:
- Quỹ tích của ta?
Đường ta đi qua, những chuyện ta đã làm, rõ ràng đều để lại quỹ tích,
nhưng một mức không có gì cả? Nếu như quỹ tích của ta ở trên trời cao,
vậy ở nơi nào?
Ngoài ra cùng lúc này, tuy rằng Sở Nam tu luyện
theo bản dập đã hoàn thành, lực sinh mệnh cũng rất mãnh liệt, nhưng toán thuật của Sở Nam chưa đạt tới mức độ cao thâm nhất, ngay cả ba phần của Túc lão còn kém xa, đối với loại tình huống này, Sở Nam rất rõ ràng, đề thăng toán thuật giống như võ giả đề thăng thực lực, không trải qua
chiến đấu sẽ không thể lột xác, thực sự biến thành lớn.
Kỳ thực,
không chỉ có toán thuật, thực lực của Sở Nam hiện tại so với trước kia
hầu như không có phát sinh biến hóa gì, thậm chí có thể nói là ngừng
trệ; hầu như không nhìn ra không gian trong cơ thể có gì biến đổi lớn,
hắn mơ hồ nghĩ tới trận pháp kia không có tác dụng gì đối với Tiểu Hắc
và tiểu nữ hài nhi, bằng không, hắn tại Tuế Nguyệt Trận hai mươi năm
qua, đám người Tiểu Hắc phải có biến đổi lớn mới đúng.
Còn câu "
Đạo sinh nhất, nhất sinh nhị " kia, Sở Nam không có ý nghĩ mới, cảm xúc
mới, ngược lại đầu tiên cảm ngộ chữ " Đạo " cũng rất chậm rãi.
Sở Nam rơi vào trầm mặc, hắn hiểu rõ chính mình tiếp tục tại Tuế Nguyệt
Trận cũng không có thu hoạch gì quá lớn; Sở Nam nhìn về phía đám người
Cửu Võ, Thường Danh Ca, bọn họ hầu như không lúc nào ngừng trệ, tất cả
đều nỗ lực tu luyện, thu hoạch của bọn họ thực sự không nhỏ, Cửu Võ đối
với " Trật tự " lý giải càng sâu, đương nhiên, Cửu Võ không biết trong
thanh kiếm của hắn ẩn chứa " Trật tự ", Sở Nam không nói cho Cửu Võ
biết, hắn hy vọng Cửu Võ tự mình nghiên cứu ra; Thường Danh Ca một phen
tìm kiếm, sau khi trải qua chỉnh đốn, uy lực càng lúc càng sâu, tu vi
sắp chạm tới ngưỡng cửa cảnh giới Cổ Cảnh.
Triệu Hữu nghiên cứu
thấu triệt tu liệu trong đạo lâu, tìm được một chút manh mối về lệnh bài vô danh, Triệu Hữu thực sự muốn tiếp tục tìm hiểu rõ nguồn gốc; còn
Chiến Thần đang trùng lá chắn thông qua tầng thứ mười, thời gian hắn
hoàn toàn tiêu hóa truyền thừa không còn xa.
- Hiện tại, cần lựa chọn như thế nào?
Sở Nam hỏi chính mình, thì thầm:
- Trước đây chính mình thực sự sử dùng nhiều thời gian, hiện tại mới phát hiện trận pháp đối với người có hiệu quả rất lớn, đối với người lại
hiệu quả không cao, ví như ta, ngoại trừ lắng đọng lại, cũng không có
nhiều tác dụng. Phương pháp tu luyện như vậy, căn bản không thích hợp
với ta, e là ngây ngốc tại Tuế Nguyệt Trận mấy trăm năm nữa, thậm chí
hơn nghìn năm, cũng không hơn hiện tại là bao, đừng nói tới tích lũy gì
đó; thích hợp với ta vẫn là con đường sinh tử, chống lại áp lực trùng
trùng điệp điệp. . .
Đang suy nghĩ, Túc lão vội vàng chạy tới Tuế Nguyệt Trận, trên mắt toát lên vẻ lo lắng. . .