Võ Nghịch Càn Khôn

Chương 535: Chương 535: Đan châu lại biến, một chiêu giết địch




Hai người đều cẩn thận không đề cập đến tình cảnh ngượng ngùng kia, sau khi nói chuyện một hồi, Sở Nam nói:

- Điệp Y Tiên Tử, nàng nên đi rồi.

- Ngươi không phải có hai nữ bằng hữu sao?

Điệp Y Tiên Tử không đáp mà hỏi.

Sở Nam sững sờ, gật đầu nói:

- Phải.

Trong ngữ khí của Điệp Y Tiên Tử, rõ ràng chứa đầy vẻ thất vọng, sau đó mời ngồi xuống một bên, vuốt ve vòng tay cổ xưa thần bí.

- Nàng không đi?

- Đương nhiên không thể di, nếu ngươi không toàn lực giúp ta tìm phụ thân, thù lao của ta không phải là mất trắng sao? Ta phải theo dõi ngươi thật sát sao!

Điệp Y Tiên Tử nhẹ nhàng nói.

- Tiếp theo sẽ càng nguy hiểm, có thể ta phải dối diện không chì là Võ Hoàng trung cấp.

- Vì thế ta mới càng phải theo dõi ngươi chặt hơn.

- Tại sao?

- Ngươi hẳn biết tính cách của ta cũng giống ngươi, cho dù ta khuyên bảo ngươi thế nào thì ngươi cũng sẽ không rời khỏi đây, bất luận ngươi khuyên bảo ta thế nào thì ta cũng không rời khỏi nơi này. Ngươi không cần phải phí công, ta cũng không có ý gì, ngươi không cần lo ta ăn ngươi, khiến ngươi khỏi phái khó ăn nói với hai vị bằng hữu kia, ta chỉ muốn nhìn lợi nhuận từ việc đầu tư của ta mà thôi. Cho nên, chu vện quan trọng nhất đối với ngươi bây giờ chính là tu luyện, tăng cường thực lực.

Đối mặt với một nữ nhân ngoan có ngang ngửa với mình, Sở Nam quả thật không có biện pháp, hắn nhìn nàng chăm chú, sau đó nói:

- Hãy tự chiếu có bản thân.

Nói xong liền tung mình nhảy đi, Điệp Y Tiên Tử cong cái miệng nhò nhắn, buồn bục nói:

- Lại muốn trốn sao? Đã lấy di nụ hôn dầu của bổn tiên tử, ăn xong định không chịu trách nhiệm à?

Sau đó lập tức đuổi theo.

Sở Nam không rời khỏi thành Đông Nhạc, hắn đến nơi cao nhất của thành Đông Nhạc, tại cửa thành bị tàn phá, đám binh sĩ thủ thành đã bỏ chạy tứ tán, Sở Nam nhìn về phía xa, vận lực, ngửa mặt lên trời hét lớn:

- Lâm Vân Thần Khí Phái, mờ lôi đài tại thành Đông Nhạc, trong vòng mười ngày, bất luận người phương nào đến ta đều ứng chiến!

Hào khí trùng thiên, chiến ý sôi sục, tiếng hét như sấm động chốn cửu thiên, lan tỏa khắp bốn phương tám hướng, truyền vào tai vô số người.

Điệp Y Tiên Tử dừng bước, chấn kinh nhìn bóng lưng uy nghiêm của Sở Nam, tâm hồn thiếu nữ rung động:

- Hắn không phải là chỉ khiêu chiến với Thiên Nhất Tông, mà khiêu chiến toàn bộ Bắc Tề Quốc, thậm chí cả thiên hạ...

Đồng thời, Điệp Y Tiên Tử cũng hiểu ra tại sao vừa rồi Sở Nam rời khỏi nàng, là vì muốn tốt cho nàng, nhưng Điệp Y Tiên Tử lại lẩm bẩm:

- Điệp Y lĩnh tình, nhưng Điệp Y sẽ không rời đi! Điệp Y muốn nhìn hào khí anh hùng của ngươi. I

Còn Sở Nam, sau khi hét xong liền ngồi xếp bằng trên cửa thành, lấy ra nguyên hạch của Tả Võ Hoàng nuốt vào...

Trong phương viên ngàn dặm của thành Đông Nhạc, tất nhiên có không ít đệ tử của Thiên Nhất Tông, lúc Tư Mã Võ Hoàng hót câu cuối cùng đã truyền vào tai bọn hắn, bọn hắn mặc dù chấn kinh vô cùng, nhưng đối với lời này, bọn hắn có người thì tin tưởng, có người thì hoài nghi, tất cả đều đem tin tức truyền đi.

Nhung không bao lâu sau, bọn hắn lại nghe Sở Nam mở lôi dài chiến quần hùng, so sánh hai câu nói này, tất cả đều minh bạch câu “Lâm Vân chính là Ma Đạo Tử” là sự thật.

Ngay lập tức, tin tức này liền được truyền đi với tốc độ thập vạn hỏa cấp, truyền đến Thiên Nhất Tông, truyền đến bốn đại Võ Hoàng Man Lam, Chúc Chỉ Vũ.

Mà thu được tin tức này, không chì có đệ tử Thiên Nhất Tông, còn có Thiên Kiếm Môn, Vân La Môn, Huyền Băng Môn, Mạc lão, Phù Chấn, Vô Không lão tổ, lão phụ xấu xí, và cả Đại Khánh Quốc, đám võ giả ở Man Việt, cùng một số võ giả trong thiên hạ.

Tin tức này với tốc độ nhanh nhất lan tỏa khắp đại lục Thiên Vũ, Sở Nam dang luyện hóa nguyên hạch mầm móng Thanh Tần Yêu Viêm của Tả Võ Hoàng, còn có nguyên hạch mầm móng của Tử Tiêu Nguyệt Tuyền Thủy của Tư Mã Võ Hoàng.

Luyện hóa nguyên hạch của Tả Võ Hoàng không mất bao nhiêu công sức, tốc độ cũng khá nhanh, Hàn Ngọc Lam Viêm Vương cùng trả qua một tràng sinh tử với Sở Nam, sức đề kháng đối với Dương hòa cũng tăng không ít, dùng khí thế như sói đói vồ dê, như phong quyển tàn vân nuốt trọn mầm móng Thanh Tan Yêu Viêm.

Mầm móng Thanh Tần Yêu Viêm cũng là hữu linh chỉ vật, liền liều mạng phản kháng sự thôn phệ của Hàn Ngọc Lam Viêm Vương, thế nhưng Thanh Tần Yêu Viêm căn bản vùng vẫy không có tác dụng, Ngũ Hành tương sinh nguyên lực, dòng xoáy xoay tròn, thuần lực lượng, sinh mệnh lực,... đều bao trùm lấy Thanh Tần Yêu Viêm, áp chế nó, đợi Hàn Ngọc Lam Viêm Vương đến Bá Vương ngạnh thượng cung.

Sau khi Sở Nam thôn phệ gần xong nguyên hạch, Thanh Tần Yêu Viêm dã sớm khuất phục uy thế của Hàn Ngọc Lam Viêm Vương, ngoan ngoãn bị thôn phệ, nhất thời trong đan châu truyền đến một cỗ cảm giác chưa từng có, cảm giác này khiến Sở Nam cảm thấy rất cường đại, lúc Sở Nam còn đang đắm chìm trong cảm giác đó, Hàn Ngọc Lam Viêm Vương còn hô lớn:

- Ta còn muốn ăn, ta còn muốn ăn...

Sở Nam không khỏi bật cười, lẩm bẩm:

- Đợi đấy, có cơ hội chúng ta sẽ tìm dị hỏa trên đại lục Thiên Vũ, ăn từng cái một, đợi đến khi ăn hết, chúng ta sẽ đến địa phương ngươi hạ lạc để xem.

Lúc đang nói, đầu ngón tay Sở Nam phóng ra một đoàn hòa diễm, hỏa diễm sau khi dung hợp có màu thanh lam, vừa có uy thế băng hàn mà còn có uy thế thiêu đốt, một băng hàn, một cực nhiệt, vốn tương phản nhưng lại cùng tồn tại, hoàn toàn là một loại hỏa diễm hai tính chất...

Giờ phút này, hai loại hỏa diễm đã thật sự dung hợp thành một thể, phát tán uy năng.

Đối với uy lực của hỏa diễm, Sở Nam tất nhiên vô cùng hài lòng, thế nhưng lông mày hắn vẫn nhíu chặt, dường như đang suy nghĩ điều gì đó, sau nửa ngày, mới thốt ra một chữ “Dung”, sau đó không nói gì thêm, thế nhưng trong lòng vẫn cảm thấy nặng nề vì chữ này.

Không lâu sau, năng lượng trong nguyên hạch đã được thôn phệ sạch, tất cả đều bị dòng xoáy áp súc đến cục trí, khuôn mặt Sở Nam hiện lên vẻ kiên quyết, đả thông đường kinh mạch thứ mười tám, không phải là đường kinh mạch lực lượng, mà là Thương Sơn Quyết tầng thứ hai.

, Mặc dù lúc này một quyền của Sở Nam đã có lực lượng hai mươi vạn cân, sớm vượt qua tầng thứ hai của Thương Sơn Quyết, nhưng Sở Nam lại lờ mờ cảm thấy rằng nhất định phải luyện Thương Sơn Quyết này, hơn nữa còn phải luyện hết.

Lại một lần nữa trải qua thống khổ, sau ba thời thần, đường kinh mạch thứ mười tám đã xuất hiện trong thể nội của Sở Nam.

Sở Nam vận lực, ngưng lực, nhưng không áp súc lực lượng tiến vào đường kinh mạch lực lượng, chỉ trực tiếp đánh vào hư không.

- Phành...

Nắm tay Sở Nam nện vào hư không, có thể dùng mắt thường nhìn thấy những vệt nứt nho nhỏ.

Không khí bị đánh nát.

- Tăng thơn năm vạn cân lực! Đặc tính lực lượng cũng gia tăng!

Sở Nam lẩm bẩm, khóe miệng lộ vẻ tươi cười, mặc dù chỉ tăng thêm năm vạn cân, so với trăm vạn cân mà nói thì quả thật không đáng nhắc đến, thế nhưng lực lượng này chỉ là một quyền, chỉ là tầng thứ hai của Thương Sơn Quyết, hom nữa phẩm chất của lực lượng này cũng được đồ cao, hoàn toàn không thổ dùng số lượng đổ xét.

Quan trọng nhất là, Sở Nam cảm thấy trinh độ cường hãn của thân thể lại tăng cường.

Không tiếp tục đắm chìm trong cảm giác này nữa, Sở Nam lấy ra nguyên hạch của Tư Mã VÒ Hoàng, bên trong ẩn hàm Tử Tiêu Nguyệt Tuyền Thủy, Thủy nguyên bổn tinh trong đan điền của Sở Nam cũng không phải là một loại mầm móng, cũng không biết là có thể thôn phệ dược không, nhưng Sở Nam đã không còn dường lui rồi, hắn muốn nắm chắc mọi cơ hội để biến cường.

Ánh mắt lóe lên một cái, lập tức nuốt vào trong bụng.

Thủy nguyên bổn tinh thôn phệ Tử Tiêu Nguyệt Tuyền Thủy cũng không phải quá mạnh, chỉ có điều, sau khi Hàn Ngọc Lam Viêm Vương thôn phệ Thanh Tan Yêu Viêm, thực lực tăng mạnh, lại nói, chiến trường ở bên trong đan điền của Sở Nam, vô cùng có lợi cho Thủy nguyên bổn tinh.

Cuối cùng, Tử Tiêu Nguyệt Tuyền Thủy cũng nối gót theo Thanh Tần Yêu Viêm.

Giờ phút này, bên trong đan châu có lam sắc, tử sắc, thanh sắc, lục sắc, hắc sắc, là còn tồn tại, có thể nói trong đan châu đã có bốn loại đặc tính, Hàn Ngọc Lam Viêm Vương thuộc Hòa tính, Thủy nguyên bổn tinh thuộc Thủy tính, Diệt Nguyên Minh Đằng thuộc Mộc tính, còn có Ngũ Hành tương sinh thuộc đặc tính lực lượng.

Bốn tầng đặc tính, mỗi thành phần trong đan châu đều là độc nhất vô nhị, vừa phân tách vừa dung hợp mật thiết.

Sở Nam một bên điên cuống hấp thu năng lượng nguyên hạch của Tư Mã Võ Hoàng, một bên thi triển tử u chỉ thủy, không có nhiều năng lực xuất hiện, nhưng lại hiển lộ uy năng càng gia tăng, Sở Nam đem một ít tử thủy bắn lên một bức tượng lớn ở cửa thành.

Ngay lập tức, một trận tử vụ bốc lên, chỉ sau ba giây thì bức tượng đá đã biến mất hoàn toàn.

Sở Nam thả lỏng tâm thần, an tầm luyện hóa nguyên hạch, sau một thời gian, Sở Nam chuẩn bị đả thông đường kinh mạch thứ mười chín, vốn đường kinh mạch thứ mười chín là để chuẩn bị cho Thương Sơn Quyết, nhưng không hiểu tại sao đường kinh mạch của tầng thứ ba Thương Sơn Quyết lại quá khổng lồ, quá phức tạp, Sở Nam vẫn không thể tính ra quỳ tích của nó.

Vì vậy, Sở Nam đem đường kinh mạch thú mười chín đả thông ở quyền trái, vẫn là đường kinh mạch lực lượng, nhưng đường kinh mạch này Sở Nam lại dừng một lúc ở đoạn bốn phần năm, khiến không gian nơi này khuếch đại lên.

Thôn phệ mầm móng dị hỏa và dị thủy, luyện hóa năng lượng hai viên nguyên hạch, đả thông hai đường kinh mạch, Sở Nam đã bỏ ra một ngày.

Mà trong một ngày này, gần thành Đông Nhạc nhất, Phong chủ của Thiên Mộc Phong là Hách Liên Anh trước hết nhận được thôn tin, vốn Hách Liên Anh cùng một tên Võ Hoàng khác đến đây, nhưng sau đó bọn hắn lại chia nhau ra đi tìm kiếm, cho nên chỉ còn một người.

Lúc Hách Liên Anh nghe được tin tức này lập tức phẫn nộ không kìm được, hét lớn:

- Ma Đạo Tử là Lâm Vân, Lâm Vân là Ma Đạo Tử, đáng giận, quá đáng giận, không chỉ dáng giận mà còn huênh hoang đến cùng cực! Tiểu nhi cuồng vọng, không biết trời cao đất rộng còn dám mở lôi đài mười ngày! Lôi đài? Đây không phải là muốn đối chọi Thiên Nhất Tông sao? Muốn khiêu chiến Thiên Nhất Tông sao? Cho dù ngươi có thể giết chết Võ Hoàng trung cấp thì dã sao? Lão phu sẽ lấy mạng ngươi, truy đuổi ngươi đến tận cùng tam thiên luyện ngục!

Nộ khí trùng thiên, rống lên một hồi, Hách Liên Anh dùng tốc độ nhanh nhất phóng về phía thành Đông Nhạc, thề nhất định phải chặt đầu Sở Nam trước mặt toàn thể thiên hạ, khiến cho việc mở lôi đài của hắn trở thành trò cười.

Sở Nam mở lôi dài cũng không chỉ vì muốn ma luyện bản thân, dúng như Điệp Y Tiên Tử đã nói, muốn ma luyện bản thân thì ở đâu cũng có thổ, mở lôi đài, mục đích căn bản là vì Thần Khí Phái.

Thần Khí Phái đã gặp phải trọng thương nặng nề, nếu như không có một chuyện đủ kinh thiên động địa chấn nhiếp để khôi phục thanh danh Thần Khí Phái, thì Thần Khí Phái không biết sẽ suy sụp đến tình trạng nào, thật sự khó dự liệu. Thần Khí Phái đối với Sở Nam có đại ân, Sở Nam tất nhiên không thể để Thần Khí Phái bị suy sụp, hắn phải liều mạng, dùng lực của bản thân mà vực dậy Thần Khí Phái.

Đương nhiên, Sở Nam cũng muốn mượn cơ hội này nói cho Tử Mộng Nhân biết, hắn vẫn còn sống, sống rất tốt.

Hách Liên Anh là đại nhân vật, tất nhiên biết Lâm Vân của Thần Khí Phái mạnh như thế nào, những võ giả khác của Bắc Tề Quốc, đều chỉ biết Lâm Vân của Thần Khí Phái đã từng giết bốn đại Võ Quân, cho nên căn bản không tin Lâm Vân chính là Ma Đạo Tử.

Thế nhưng, bọn hắn đối với việc đánh bại hoặc là kích sát Lâm Vân được xếp hạng trên Tiềm Hoàng bảng và Tiềm Đế bảng rất có hứng thú, bởi vì nếu thành công sẽ thu được thanh danh rất lớn, đặc biệt là Lâm Vân đã trở thành đệ nhất nhất trong năm qua, bọn hắn đương nhiên cũng muốn trở thành đệ nhất nhân.

Nghe thấy tin tức Sở Nam mờ lôi đài mười ngày, bọn hắn cũng đồng loạt ồ ạt xông đến thành Đông Nhạc, có một số người tu vi mặc dù không cao, nhưng sự kiện náo nhiệt như vậy, bọn hắn làm sao có thể bỏ qua? Tất cả đều giống như thủy triều đổ dồn về thành Đông Nhạc.

Cho nên, ngay lúc Sở Nam đả thông hai đường kinh mạch, đang cân nhắc có nên thi triển Diệt Nguyên Minh Đằng mà Điệp Y Tiên Tử vừa cho hắn xem công kích thế nào thì cách ngoài cửa thành chừng ngàn mét đã vây kín không ít người đến xem náo nhiệt, còn có một người cao giọng quát:

- Tiểu tử, ngươi là Lâm Vân sao? Là Lâm Vân của Thần Khí Phái?

Sở Nam mở mắt, lạnh lùng nói:

- Là đến khiêu chiến sao?

- Không sai, ta đến để xem ngươi đến cùng có bổn sự gì, cũng dám cuồng vọng lập lôi đài!

- Nếu như ngươi có thể đỡ một chiêu của ta mà không chết thì coi như ngươi thắng!

- Cuồng vọng, lão tử chính là Võ Vương, ngươi thì là cái gì? Cút xuống dưới cho lão tử!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.