Võ Nghịch Càn Khôn

Chương 587: Chương 587: Đánh cho Võ Đế luống cuống tay chân (Thượng,hạ)




Tân Nhất Chân không khỏi sững sờ một chút, hắn đường đường là trung giai Võ Đế, lại bị người khác nói như vậy. Bất quá, Tân Nhất Chân cũng rất rõ, có thể cứu người trong tay hắn chứng tỏ lão phụ này vẫn có vài phần thực lực, nhưng mà hắn lại không cho rằng lão phụ có tư cách nói ra những lời này, hắn muốn ra tay giáo huấn lão phụ một hai thì lại không ngờ lão phụ cướp tiên cơ xuất thủ trước rồi.

Một cái chưởng ấn màu xanh, nhắn hắn đập tới!

Mới bắt đầu còn không xem xét kỹ, nhưng cái thủ ấn kia chính là từ hư hoá thành thực thể, cuồng phong gào thét, bộc phát ra một cỗ uy thế khiến hắn kinh hãi không thôi. Vẫn là bộ dáng thong dong điềm tĩnh từ lúc xuất hiện cho tới giờ, bắn ra mấy ngàn đạo ánh sáng lóng lánh, giữa đường tất cả thoáng cái dung hợp lại thành một đạo quang trụ hào quang so với ánh mặt trời còn gai mắt hơn nhiều, nhắm đúng cái chưởng ấn kia oanh tới.

Quang trụ cùng chưởng ấn va chạm, chưởng ấn nhất thời đem quang trụ đè xuống càng lúc càng thấp. Tân Nhất Chân sắc mặt đại biến, trong lòng thầm nghĩ:

"Lúc đến có hai Võ Đế cản đường, hiện tại lại chui ra một Võ Đế cảnh giới còn cao hơn cả ta, cuối cùng là xảy ra chuyện gì?"

Vừa nghĩ hắn vừa xuất thủ lần nữa.

Nhưng mà, chưởng ấn kia lại đem quang trụ đánh cho tan tành, rồi lại hướng ngực hắn ấn tới. Tân Nhất Chân rùng mình một cái, hào quang toàn thân bốc lên, chưởng ấn kia cư nhiên lại bị cản lại bên ngoài.

Tại thời điểm hắn đang muốn từ từ đánh tan chưởng ấn kia thì thấy Sở Nam đang như chớp lao về phía hắn.

Tân Nhất Chân thực không thèm để ý tới Sở Nam, còn cái Thuỷ Hoả Tuyền Qua trong tay hắn lại không phải là cái Thuỷ Hoả Tuyền Qua lúc ở trên Thiên Vân phong...

Thần sắc Sở Nam ngưng trọng, đem cái vòng xoáy sắp sửa bạo liệt kia trực tiếp ném về phía Tân Nhất Chân, trong miệng lại hô ra một chữ "bạo".

Ngay lập tức, hắn liền phóng ra xa khỏi Tân Nhất Chân, ngay thời điểm hắn lui ra, hắn chứng kiến phía tây xuất hiện một đám người, mà người đứng chính giữa kia, đúng là một người hắn rất quen thuộc!

Sở Nam sớm nhận ra lão phụ kia có vấn đề, bởi vì ánh mắt lúc trước của lão phụ rất là khác thường. Hắn cũng biết, lão phụ kia rất lợi hại nhưng hắn lại không ngờ lão phụ lại lợi hại như vậy!

Hắn đã từng suy đoán địa vị, xuất thân của lão phụ, đồng thời cũng thừa cơ Tân Nhất Chân bị lão phụ đánh cho tay chân luống cuống mà đem cái Thuỷ Hoả Tuyền Qua đang cận kề bờ vực sụp đổ ném ra.

Tại thời điểm ném ra, Sở Nam còn nhập vào trong đó gần hai mươi lực lượng ba!

Mặt khắc, còn không thiếu Sinh mệnh lực được ẩn dấu trong đó...

Ngay lúc Sở Nam vội vàng lui lại khỏi phạm vi vụ bạo tạc thì lại thấy ở phía xa một đống người, đặc biệt là người ở giữa kia đang quay mặt về phía hắn vừa cười vừa thở phì phò, miệng khẽ nhúc nhích, tựa hồ muốn nói:

- Đại ca, ta đã đến, ta rốt cục đã chạy đến.

Người này, đúng là Tư Đồ Dật Tiêu, bên cạnh hắn chính là Trầm Mạch Hân!

Nếu như nói Thu Tiểu Mạch cùng Đa Tháp tới khiến cho Sở Nam cảm thụ được thâm tình, kinh ngạc thì Tư Đồ Dật Tiêu kia đến lại là chấn kinh rồi. Kề từ lúc từ biệt ở La thành tới giờ, Sở Nam cũng không có một chút xíu tin tức gì về hắn cả...

Thế nhưng mà ngay tại thời khắc này, Tư Đồ Dật Tiêu lại đến đây, vì nghĩa mà không chùn bước, vẻ mệt mỏi tràn đầy trên khuôn mặt kia tự nhiên nói rõ trên đường bọn hắn nhất định không có nửa điểm nghỉ ngơi nào...

Con mắt Sở Nam có chút ươn ướt nhưng thân thể hắn lại không hề vội vã rút lui lại nữa mà ngược lại còn phát ra ngũ thải quang quyển, rồi hung hãn không sợ chết hướng Tân Nhất Chân phóng đi. Là hắn không muốn bọn người Tư Đồ Dật Tiêu lại gặp phải tao ngộ như Thu Tiểu Mạch lúc trước, không muốn bọn hắn xảy ra bất kỳ sơ xuất nào.

Cho nên, Sở Nam cũng vì nghĩa mà không chùn bước, ngạnh kháng vụ bạo tạc kia mà lao lên.

Tư Đồ Dật Tiêu thấy vậy vẻ tươi cười trên mặt thoáng trì trệ xuống, hét lớn:

- Ai có tên, nhanh chóng bắn về tên vương bát đản kia cho ta!

Hét xong, Tư Đồ Dật Tiêu nhanh chóng lấy ra một thanh trường cung, hét một tiếng, đem nguyên lực học được từ Lạc Vân tông còn có Càn Khôn Cửu Chuyển chi lực cùng bạo phát một trận, đem một cái trường thương biến thành mũi tên mà bắn tới!

Tân Nhất Chân chỉ chuyên tâm ứng phó với chưởng ấn của lão phụ, đối với vòng xoáy của Sở Nam phóng ra lại coi như không thấy. Tuy rằng, lúc trước ở Thiên Vân phong, Sở Nam đã từng bạo phát ra một cái siêu cấp Thuỷ Hoả Tuyền Qua, uy lực cực kỳ mãnh liệt nhưng Tân Nhất Chân lại cho rằng, nếu không phải vì cứu Hắc Quân, cái vòng xoáy kia một mình hắn có thể chống lại được. Bởi vậy, Tân Nhất Chân thực không để cái vòng xoáy nhỏ hơn không biết bao nhiêu lần này vào mắt, với hắn mà nói, đây là chuyện đương nhiên.

Nhưng mà, ngay lúc chưởng ấn vừa mới phá xong một tầng phòng ngự của hắn tạo thành một khe hở, đang định xuất quyền hướng chưởng ấn đánh tới thì cái vòng xoáy kia lập tức nổ tung ra, trong đó còn đám ánh sáng bị cuốn vô lúc trước, cùng nhau nổ tung tạo thành năng lượng, còn hai mươi năng lượng ba thì lại càng không cần phải nói.

Ngay lúc bạo tạc xảy ra, Tân Nhất Chân ngược lại cảm thấy nguy hiểm, tuy nhiên không tạo thành uy hiếp tới tính mạng hắn chút nào, nhưng cũng sẽ bị thương chút đỉnh.

Bị một tiểu tử Võ Vương đả thương, đó là chuyện không tốt đẹp gì.

Nhưng mà, hắn lại không thể xuất thủ ngăn cản lại được.

Không thể gượng chống lại năng lượng bạo tạc khủng bố do cái vòng xoáy kia tạo thành, để uy năng tiến nhập vào cơ thể hắn, khiến cho khí huyết toàn thân hắn chấn động một trận, tay chân liên hồi run lên. Nếu không phải hắn là Võ Đế, nhục thể theo tu vi tăng lên vốn cực kỳ cường hãn thì chỉ sợ thân thể hắn sau vụ bạo tạc này hắn sẽ gánh chịu tổn thương rất nặng nề!

Sở Nam tại xa xa ngoài trăm mét cũng bị cỗ năng lượng này ảnh hưởng đến nhưng mức độ không cao. Dù sao, phòng ngự của ngũ thải quang quyển bởi vì lấy Ngũ hành chi lực làm cơ sở mà chuyển hoá thành Dị Ngũ hành mà uy năng lần nữa đã được thăng cấp, lại thêm thân thể hắn sau ngũ chuyển cũng đã cường hãn vô cùng!

Mà, thân thể Tân Nhất Chân tê rần thì chưởng ấn đã chớp cơ hội áp xuống.

Lập tức, Tân Nhất Chân liền há miệng phun ra một ngụm máu tươi.

Không để cho hắn kịp thở dốc, Sở Nam liền tiến nhập vào phạm vi sáu trăm mét, thần niệm mang theo Lôi đình thiểm điện lốp bốp mà oanh kích vào thần niệm của hắn. Cùng lúc đó, Sở Nam tiếp tục đem Ngũ hành nguyên lực quán chú vào trong Long Nha, đem một phần ba nguyên lực trong cơ thể chuyển lên trên Long Nha, còn có hai mươi năng lượng ba!

Sở Nam ngược lại còn muốn tiếp tục quán chú càng nhiều năng lượng và nguyên lực hơn nữa vì không thể để cho Tân Nhất Chân trì hoãn chút nào. Cho nên, Sở Nam cuốn lấy cỗ lực lượng bàng bạc kia chém ra một chiêu 'Dung kỹ'!

Tân Nhất Chân bị chưởng ấn kia đánh phải, không chỉ vì chưởng ấn này ẩn chứa uy lực mạnh mẽ mà cái chưởng ấn này chính là một trong tuyệt kỹ của Ma Đạo Tử từ ba trăm năm trước hắn đã từng chứng kiến qua.

"Nàng đến tột cùng la ai?"

Tân Nhất Chân nghĩ đến một khả năng, nhưng hắn không kịp suy nghĩ thấu đáo thì trong đầu đột nhiên nhói đau một cái, thần niệm lập tức bị huỷ đi đại diện tích, sắc mặt hắn đại biến.

"Lôi đình thiểm điện! Hắc Quân sư đệ không phải từng nói, khí tức của tên tiểu tử này tuy rằng rất cao nhưng cũng chỉ vẫn là Võ Hoàng mà thôi, kỳ thực tu vi chính thức lại không cao, vậy hắn sao có thể phát động thần niệm công kích? Hơn nữa lại còn bá đạo đến cực điểm, còn là Lôi đình thiểm điện trong truyền thuyết nữa chứ?"

Thầm nghĩ như vậy, hắn lại đem thần niệm ngưng tụ lại hình thành một thanh kiếm, cùng cái Lôi đình thiểm điện kia đánh nhau sống chết, nhưng mà thần niệm của hắn dưới Lôi đình thiểm điện công kích, vẫn rất tiêu tán đi rất nhanh.

Bất đắc dĩ, hắn phải lui lại.

Đối mặt công kích của lão phụ, hắn lui lại cũng không có cảm thấy cái gì khó xử nhưng mà hắn lại bị Sở Nam bức lui, nhất thời trong lòng dâng lên một cỗ cảm xúc xỉ nhục mãnh liệt!

Mà đúng lúc này, chiêu 'Dung kỹ' đã trảm đến!

Bình bình đạm đạm, một trảm hết sức bình dị nhưng lại ẩn chứa mấy chục môn vũ kỹ, Tân Nhất Chân bị một chiêu 'Dung kỹ' toát ra đủ loại ý cảnh kia nhất thời cho ngẩn ngơ, trong nội tâm không khỏi thầm nhủ:

"Tiểu tử này, so với lúc ở Thiên Vân phong đã mạnh mẽ hơn nhiều, đích xác như vậy, nếu như hắn không mạnh hơn, hắn sao có thể đem năm thiên tài của phong chủ nhất nhất đánh bại, chỉ là thời gian hắn phát triển quá ngắn, quá nhanh đi."

Dứt lời, Tân Nhất Chân dùng thần niệm chống cự lại, xuất thủ hòng ngăn cản 'Dung kỹ' kia. Ngay thời điểm hắn nhanh chóng lui lại, trong nội tâm còn hạ quyết định.

"Nếu tuyệt không nắm chắc chế trụ hắn, không mang được hắn về cho Hắc Quân sư đệ vậy thì phải huỷ diệt hắn, tuyệt không để cho hắn tiếp tục phát triển nữa, nếu không chỉ sợ hắn sau này tồn tại còn lợi hại hơn Ma Đạo tử a."

'Dung kỹ' mặc dù mãnh liệt nhưng vẫn thực sự chưa tạo thành thương tổn gì nghiêm trọng cho Tân Nhất Chân cả, hắn dù sao cũng là trung giai Võ Đế hàng thật giá thật, cũng không phải như là Cổ Cực Phong tại thời điểm mới tấn thăng Võ Đế.

Bất quá, 'Dung kỹ' lại khiến cho máu tươi nơi khoé miệng hắn rỉ ra càng lúc càng chảy nhiều.

Đồng thời, những mũi tên của đám Tư Đồ Dật Tiêu đại bộ phận vì chưa đủ lực mà rơi xuống giữa đường thì vẫn có một bộ phận nhỏ đã tiến vào phạm vi một trăm mét với Tân Nhất Chân, nhưng những mũi tên này cơ hồ cũng không đủ lực rồi, duy chỉ mỗi mũi tên của Tư Đồ Dật Tiêu là còn đủ sức đâm về Tân Nhất Chân.

Chỉ là, Tân Nhất Chân vung tay lên một cái, thanh trường thương kia lập tức biến thành bột phấn mà tan biến trong không trung.

- Loại công kích này mà cũng dám hướng ta xuất thủ? Có gan dám xuất thủ với lão phu, vậy thì tiếp nhận trừng phạt đi a!

Ngay lập tức, một cây trường thương giống như đúc nhưng bản chất tuyệt đối không đồng dạng từ không trung bắn thẳng xuống Tư Đồ Dật Tiêu!

Thấy vậy, Tư Đồ Dật Tiêu liền biến sắc, thần sắc nghiêm nghị mả rút đao ra, muốn chém về phía cây trường thương đang lao xuống kia.

Nói như vậy, một trung giai Võ Đế xuất thủ với một tên tu vi chỉ có Võ Tướng, cho dù người này có là thiên tài đi chăng nữa thì cũng phải chết không thể nghi ngờ. Chỉ là, đây là dưới tình huống bình thường, trường thương dĩ nhiên đem trường đao của Tư Đồ Dật Tiêu đánh tan, chỉ cần thêm một vạn phần một tức thời gian là có thể đâm vào cơ thể hắn thì đột nhiên nó liền vỡ vụn ra.

Tại thời điểm này, có thể xuất thủ cứu Tư Đồ Dật Tiêu, ngoại trừ lão phụ xấu xí ra thì chắc chắn là không còn người nào khác nữa.

Ngay lúc Tư Đồ Dật Tiêu sử ra Càn Khôn Cửu Chuyển chi lực, lão phụ xấu xí liền chú ý tới hắn, lại liên tưởng tới hình ảnh Sở Nam vốn sẽ an toàn thối lui nhưng ngược lại còn liều mạng xông lên, tự nhiên lão phụ ít nhiều minh bạch.

Cứu Tư Đồ Dật Tiêu xong, thanh âm lão phụ cực kỳ tang thương mà vang lên:

- Xem ra, dưới sự dẫn dắt của Huyền Vô Kỳ, các ngươi càng ngày càng vô sỉ rồi! Đường đường là Võ Đế vậy mà cũng xuất thủ với một tên Võ Tướng, thật sự là buồn cười, đáng thương...

Thanh âm tang thương của lão phụ về sau dường như là nói với Tân Nhất Chân nhưng cũng có chút tự giễu. Mà sau khi đánh ra một cái chưởng ấn, lão phụ lại không tiếp tục xuất thủ tương trợ Sở Nam nữa, không biết tâm tư lúc này của lão phụ là cái gì.

Tân Nhất Chân hiện lên một tia khó chịu, mà Sở Nam một phen công kích lăng lệ ác liệt, quỷ dị vừa rồi lại khiến cho hắn lần nữa có chút luống cuống tay chân!

Sở Nam thấy Tân Nhất Chân đánh về phía Tư Đồ Dật Tiêu, động nộ, hắn hét lớn với Chúc Chi Võ:

- Đại ngốc, Âm Sát thuật tầng ba, hướng ta công kích!

Sở Nam biết rõ, Âm Sát thuật sau khi qua 'Trảm Thanh Sát' thúc dục uy lực gia tăng tới hai ba lần, thậm chí là năm sáu lần, tuy rằng sẽ không khiến Tân Nhất Chân giống như Từ Ngạn, sẽ bị chấn cho sắc mặt tái nhợt, ngã nhào lên mặt đất, nhưng Sở Nam lại không làm như vậy, mục đích chính yếu nhất là không công kích Tân Nhất Chân, mà là một cái chủ ý khác!

Lúc này, Tân Nhất Chân đã rời khỏi phạm vi sáu trăm mét, vừa rời khỏi phạm vi này, lập tức không hề có Lôi đình thiểm điệm công kích xuống nhưng mà gần một phần năm thần niệm của hắn cũng đã bị huỷ đi. Tuy chỉ là một phần năm nhưng đối với trung giai Võ Đế mà nói, cũng là một cái giá thật lớn, mà Tân Nhất Chân cũng lập tức minh bạch.

"Thần niệm công kích của hắn chỉ hữu hiệu trong phạm vi sáu trăm mét, cái này, xem ngươi còn có thể..."

Với số thần niệm còn lại, Tân Nhất Chân muốn dùng nó phá huỷ một chiêu 'Dung kỹ' kỹ, nhưng lại nghe thấy tiếng hét của của Sở Nam mà có chút nghi hoặc nhìn lại, thật đúng là Chúc Chi Võ phát động Âm Sát thuật tầng ba hướng Sở Nam phát động công kích. Hắn còn chưa minh bạch thì Sở Nam lần nữa ngưng tụ ra Lưu Bạch Kim Nguyên trường kiếm, thi triển ra Trảm Thanh Sát, Âm Sát thuật lục bội uy năng, hướng Tân Nhất Chân đánh tới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.