Võ Nghịch Càn Khôn

Chương 2051: Chương 2051: ‘diệt chi thương’




- Không gian nguyên đầu này sẽ chảy đến đâu đây?

Mật độ không gian thế giới trong người Sở Nam càng lúc càng mật, mật đến hắn tin nếu lần thứ hai gặp tất hắc vật chất hóa cung trong lần thứ hai diệt chi kiếp bắn đến thì Sở Nam tự tin có thể bắn ra một cái hố.

- Có Tiểu Hắc ở thì bên Thường Danh Ca sẽ không có chuyện gì ngoài ý muốn.

Sở Nam nghĩ, bắt đầu dùng cách hiểu ‘Đạo’ để mở ra cuộn tranh chữ ‘Đạo’. Mới nãy huyết chiến một phen, cộng thêm hiểu về "Hư thực chi đạo", "Thâu thiên hoán nhật" đổi lại ‘Đại đạo ngũ thập' của Tiêu Tử Chân khiến Sở Nam hiểu về '‘Đạo’' sâu hơn nhiều.

Quả nhiên giống như Sở Nam đã đoán, hắn mới ra tay đã mở ra cuộn tranh chữ ‘Đạo’, mãi đến khi mở cuộn tranh một phần ba thì mới dừng lại.

- Kém hai phần ba, cần tích lũy thêm nhiều nữa.

Sở Nam thầm nghĩ, phát hiện lần này mở ra cuộn tranh chữ ‘Đạo’ không giống như trước kia, không có ánh sáng chói mắt người, ngược lại là một thứ huyền diệu lắm vòng quanh hắn.

Sở Nam ngẫm nghĩ kỹ càng, mặt lộ vẻ vui sướng.

- Có hơi thở '‘Đạo’'!

Sở Nam lập tức nghiêm túc phân tích nó.

Khi Sở Nam phân tích thì hai lão tổ Tiêu, Sở dùng tốc độ người thường khó có thể tưởng tượng lao hướng Cửu U chi địa. Còn đám khổ vệ Tiêu lão quái thì ngự sử pháp bảo, tốc độ cũng là không chậm, không mất bao lâu sau sẽ có thể đến nơi.

Tư Đồ Dật Tiêu xuyên qua trong không gian tìm tung tích đại ca. Song Thù yên tĩnh đi theo bên cạnh Tư Đồ Dật Tiêu như hình với bóng. Cùng lúc đó, Thường Danh Ca đang cùng Tiêu Tử Chân tiến hành trận liều mạng thảm thiết.

Tiêu Tử Chân hoàn toàn điên rồi, rống to:

- Nuốt ngươi là đại đạo ngũ thập của ta sẽ viên mãn. Một chút nhân diễn chi đạo của ngươi sao có thể là đối thủ bốn mươi chín điều đa đại đạo của ta chứ? Ngươi thật sự muốn có nhiều kỳ ngộ đến thế sao?

Lúc này Thường Danh Ca đúng là bị đè đánh, dù gã đem ‘Thương' biến chất phát huy đến cực độ cũng không thể thay đổi tình trạng. Nhưng Thường Danh Ca liều mạng chống chọi, chỉ vì mộng tưởng khiến phụ mẫu tùng sinh.

Đám Cửu Võ, Chiến Thần không ra tay, vì đây là cuộc chiến thuộc về Thường Danh Ca. Nhưng mặc dù họ không ra tay thì nhìn chiến đấu như vậy, cũng có thể lĩnh ngộ đến niều thứ.

Tiểu Hắc nhìn thế cục, chuẩn bị tùy thời ra tay.

Thường Danh Ca liên tục bị thương rồi lại bò dậy liều mạng, gã đem chút nhân diễn chi đạo dần chuyển hóa thành thứ của mình.

Tiêu Tử Chân thấy giết Thường Danh Ca hoài mà không được thì nổi giận rống:

- Nhân định thắng thiên chỉ là trò cười, nhân chính là nhân, thiên chính là thiên, nhân ở trong thiên địa lại như thế nào thắng được thiên? Ta chính là thiên đây, chết cho ta!

- Thiên hả? Ngươi không xứng! Dù cho ngươi có là thiên thì ta cũng sẽ đạp ngươi dưới chân mình!

Thường Danh Ca hộc ngụm máu, một chút 'nhân diễn chi đạo' hoàn toàn chuyển hóa thành thứ của mình. Thường Danh Ca trong lòng có linh cảm phúc chí tâm linh. Thường Danh Ca ngẩng đầu nhìn mặt đất đang sụp đổ nắm bi tình kiếm, dung nhập "Thương", còn có từ lần thứ hai diệt chi kiếp cướp đến một điểm "Diệt" chi năng lượng, cũng dung tiến vào luôn, rồi dung nhân diễn chi đạo, nhất kiếm trảm ra.

Thường Danh Ca miệng nói:

- Thức này tên là diệt chi thương!

Dứt lời kiếm chém đến. Tàn hoa phía trước hoàn tàn phá vô cùng bị chém rụng một chút. Tiêu Tử Chân tức điên, bởi vì tàn hoa là nàng biến thành, tàn hoa bị chém biểu thị nàng bị thương. Đặc biệt một chút này là một phần ‘Đại đạo ngũ thập' của Tiêu Tử Chân.

- Ngươi dám làm ta bị thương?

- Hại ta có cha mà không dám nhận, phụ tử bất hòa, hại mẫu thân của ta sớm qua đời, hại ta nhà tan cửa nát, tại sao ta không dám bị thương ngươi? Ta không chỉ bị thương ngươi mà càng phải giết ngươi! Hoàn thành nguyện vọng của cha ta, để đại đạo ngũ thập của ngươi toàn bộ trở thành đạo của ta!

Thường Danh Ca gầm rống, lại dung tam giả trảm xuống, tàn hoa thiếu đi một chút.

Tiểu Hắc thấy tình trạng đó thì cười lên, nhìn hướng Diệp Thương Minh biến mất, lầm bầm:

- Có nhi tử như vậy ngươi có thể vui mừng rồi.

Thức ‘diệt chi thương’ này quả nhiên sắc bén, không chỉ công kích ‘Đại đạo ngũ thập' của Tiêu Tử Chân còn có thể tấn công thân thể của nàng. Nhưng mà ‘diệt chi thương’ tiêu hao năng lượng rất kinh khủng.

Tuy nhiên, Thường Danh Ca mặc kệ tất cả, phát điên rút hết năng lượng gần như khô kiệt, tinh huyết cũng phun ra đến. Khi Thường Danh Ca chém xong kiếm thứ năm định tiếp tục kiếm thứ sau thì kiếm của gã chém hụt.

Bởi vì một tia năng lượng cuối trong người Thường Danh Ca đã mất hết.

Tiêu Tử Chân thấy tình hình đó tỏa ra khí thế bệnh hoạn cuồng cười, toàn bộ tàn hoa lại cuốn lên, định cho Thường Danh Ca một kích tất sát. Đám Cửu Võ biểu tình hốt hoảng nhưng Tiểu Hắc không ra tay, biểu tình nghiêm túc.

- Đi chết đi, thứ của ta không ai lấy được!

Mắt thấy Tiêu Tử Chân định bao vây Thường Danh Ca thì mắt gã sáng lên, mặt đất, Cửu U cùng dao động, tốc độ cực nhanh tan biến, còn có không gian phát ra tiếng nổ như gió thu thổi lá cây, chớp mắt đã quét đi mùa thu.

Tùy theo dị biến, trong người Thường Danh Ca đột nhiên tuôn ra tiến vào vô số năng lượng, dán sát kiếm chuyển động.

Bây giờ Thường Danh Ca đã bị bao vây hai phần ba.

Kiếm từ chỗ một phàn ba chém ra, to lớn tàn hoa bị tước đi một phần năm.

Tiêu Tử Chân hét thảm thiết thụt lùi ra sau. Thường Danh Ca đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội tốt như vậy, đuổi sát theo chém, lòng thầm nghi vấn.

"Ta có thể được những thứ này hình như liên quan đến quái vật. Quái vật rốt cuộc là cái gì? Vì sao có thể khống chế đại địa, cửu u, không gian?"

Bên này không gian vỡ nát nhiều, Sở Nam đang theo dòng chảy không gian bỗng tăng nhanh tốc độ. Gần như khi Thường Danh Ca chém đến kiếm thứ ba thì Sở Nam đã đi đến khu vực này. Thường Danh Ca, Cửu Võ thấy Sở Nam xuất hiện, trong lòng càng thêm trấn định. ở trong lòng họ Sở Nam chính là không có địch thủ, dù gặp phải kẻ địch mạnh hơn hắn thì cũng vậy thôi.

Tiểu Hắc lóe người nhào vào lòng Sở Nam. Sở Nam thấy trong sân liều chết, từ chỗ Tiểu Hắc biết ngay tình huống tỉ mỉ.

Sở Nam không có nhúng tay vào trong đó, chỉ là cười nói:

- Ngươi muốn giết, cướp đi kỳ ngộ của ta, lại không ngờ, hôm nay kỳ ngộ của ngươi bị cướp. Tiêu Tử Chân, ngươi thật là rất yêu.

- A!!!

Trong tàn hoa bắn ra máu, hiển nhiên lời nói của Sở Nam kích động Tiêu Tử Chân hết sức. Sở Nam thấy vậy khóe môi cong lên, mới nãy là hắn cố ý nói ra, mục đích giống như Cửu U Phủ Chủ trước kia vậy.

Sau khi nói xong, Sở Nam chìm trong suy tư.

"Ta theo trứ không gian lưu đến, vốn muốn xem nó chảy tới nơi nào, tìm đến kỳ căn nguyên, không ngờ tới đây. Chẳng lẽ nói chỗ này là không gian nguyên đầu? Vậy quái vật đó..."

Bên kia Tư Đồ Dật Tiêu nghe tiếng đánh nhau vội vàng chạy tới ngày càng gần.

Nhưng tới trước hơn cả Tư Đồ Dật Tiêu, đánh gãy suy tư của Sở Nam chính là lão tổ Tiêu gia. Nói cụ thể hơn là thanh âm của lão tổ Tiêu gia xuyên thấu qua vô số không gian đến chỗ này.

- Ai dám bị thương thiên tài Tiêu gia ta, chết!

Nghe thanh âm này Tiêu Tử Chân đang bị Thường Danh Ca đè đầu khí thế liền thay đổi.

Nàng hét lên:

- Lão tổ, Chân nhi ở đay, họ muốn giết ta, còn muốn cướp kỳ ngộ của ta nữa!

- Tìm cái chết!

Thanh âm càng đến càng gần, Tiểu Hắc định vươn móng vuốt nhưng bị Sở Nam cản lại. Tiểu Hắc lại lăn về nằm sấp trong ngực Sở Nam.

Một bóng dáng phá không xuất hiện, vừa đi ra liền dặt nghi vấn:

- Không gian này...

- Lão tổ!

Tiêu Tử Chân hét lên. Lão tổ Tiêu gia không để ý đến không gian quái dị nữa, một bàn tay phẩy hướng Thường Danh Ca, xem tình hình định đập chết gã như diệt con kiến!

Khoảnh khắc này, Sở Nam động.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.