Võ Nghịch Càn Khôn

Chương 501: Chương 501: Đối sách, gặp lại cố nhân (Thượng,hạ)




Sau chín ngày kể từ khi Bách Hồi tông bị cướp đoạt, Đại Địa môn cũng bị như vậy!

Thực lực Đại Địa môn trong vô số các môn phái nhỏ cũng tương đối mạnh, trong môn phái có một tên Võ Quân trung cấp, một tên Võ Quân sơ cấp. Chính vì vậy, đối mặt với một Võ Quân trung cấp như Sở Nam bọn chúng không hề có chút sợ hãi.

- Ngươi là ai mà dám tới Đại Địa môn cướp đoạt?

Tên Võ Quân trung cấp lớn tiếng quát.

Lúc này Sở Nam đã thấu hiểu Bách Phách Tam Thập Lục Thức, đương nhiên sẽ không dài dòng. Hắn bước một bước, thoạt nhìn rất bình thường. Nhưng chỉ cần một bước đó Sở Nam đã vọt tới trước mặt tên Võ Quân trung cấp. Tên Võ Quân trung cấp kia hoảng hốt, lông dựng đứng lên, nguyên lực lập tức bạo phát ra.

Chỉ trong một phần ngàn thời gian một cái chớp mắt, kiếm của Sở Nam đã chém đứt tai của hắn, máu tươi phun ra, bắn đầy lên người tên Võ Quân trung cấp.

Chiến đấu vừa diễn ra đã nhanh chóng kết thúc, nhanh đến nỗi tên Võ Quân trung cấp kia không kịp phản ứng. Chỉ đến khi máu tươi bắn lên mặt hắn, hắn mới hiều chuyện gì đã xảy ra!

Sở Nam trở lại vì trí cũ, giống như vừa rồi căn bản chưa từng xảy ra chuyện gì!

Tên Võ Quân trung cấp vẫn còn đang giữ tư thế đón đỡ, nhưng giờ hắn chết lặng đi. Hắn biết vừa xảy ra chuyện gì, lại càng hiểu nếu vừa rồi người kia muốn lấy đầu hắn thì hắn cũng không ngăn cản nổi!

- Ta đếm tới ba, nếu không giao, tất cả sẽ chết!

- Ta giao…!

Võ Quân trung cấp ném pháp bảo, nhẫn trữ vật xuống. Tên Võ Quân sơ cấp cùng toàn bộ đệ tử đều vội vã mang tài sản cất giữ trong tông môn ra giao nộp. Lần này, Sở Nam không chỉ bắt chúng giao ra nguyên thạch, dược thảo… mà còn bắt chúng giao ra vũ kỹ, võ quyết trấn phái!

Sau đó, vẫn như lần trước, hắn bổ vỡ đại môn rồi rời khỏi.

Tên Võ Quân trung cấp thấy vậy, giận dữ gào lên:

- Thiên Nhất tông! Bao nhiêu năm qua chúng ta đều trung thành với các ngươi. Vì sao các ngươi lại làm vậy?!! Ta thề…

Hắn chỉ nói tới chữ “thề” thì không nói tiếp được nữa. Bốn chữ “thế bất lưỡng lập” dù cho tiền hắn cũng không dám nói ra. Người ta là Thiên Nhất tông, cho dù tên trông cửa cũng là Võ Quân trung giai, hắn lấy gì để so với người ta. Hắn chỉ có thể oán hận trong lòng mà thôi.

Trong một tháng ngắn ngủi, phía nam Bắc Tề quốc liên tiếp hơn ba mươi môn phái bị đệ tử Thiên Nhất tông cướp đoạt. Bất luận là môn phái lớn, tông chủ là Võ Quân cao cấp hay môn phái nhỏ, chỉ có Võ Tướng cao cấp đều bị cướp đoạt sạch sẽ, phải giao ra võ quyết trấn môn.

Tin tức này rất nhanh lan tới tai Thiên Nhất tông. Hội đồng trưởng lão đối với việc này vô cùng kinh ngạc, một trưởng lão rống lớn:

- Kẻ nào ăn gan hùm mật báo mà lại dám giá họa cho Thiên Nhất tông chúng ta! Hắn đúng là đang tìm chết!

- Chuyện này cần phải xử lí cẩn thận, nếu không sẽ khiến tất cả các môn phái tại Bắc Tề quốc phẫn nỗ. Đến lúc đó sẽ rất phiền toái!

- Đúng vậy. Cần mau chóng phái người đi bắt tên này!

- Phái ai đi bây giờ?

- Theo tin tức ta nhận được, người đó chỉ có Võ Quân trung giai, chỉ sử dụng vũ kỹ trụ cột Bách Phách Tam Thập Lục Trảm đã có thể quét ngang hơn ba mươi môn phái, ngay cả Võ Quân cao cấp cũng không phải là đối thủ của hắn. Vì vậy, để đề phòng bất trắc, chúng ta cứ phái ra hai Võ Vương trung cấp để đuổi bắt hắn!

- Những môn phái này cũng quá yếu đi. Ngay cả vũ kỹ trụ cột của phái chúng ta cũng không chống lại được!

Người này khinh thường nói. Nhưng có người lại tự hào, phản bác luôn:

- Có khả năng người này nguyên lực hùng hậu. Bách Phách Tam Thập Lục Thức tuy rằng đơn giản nhưng mỗi người thi triển ra đều có uy lực lớn nhỏ khác nhau.

- Đừng tranh cái nữa. Chỉ cần bắt hắn lại chẳng phải là sẽ tra ra được tất cả sao?

- Vậy nên làm như thế nào bây giờ?

- Theo như điều tra, hành trình của người này từ biên giới đi tới trung tâm. Trên lộ tuyến này, hầu như tất cả đều là môn phái nhỏ yếu, chỉ có một môn phái khá lớn một chút chính là Vạn Độc môn. Như vậy đi, chúng ta phái hai tên Võ Vương tới Vạn Độc môn ôm cây đợi thỏ!

- Được, vậy cứ làm theo lời ngươi. Còn có một việc nữa, người bị thương chúng ta đã bắt không ít, có cần tiếp tục hay không?

- Tiếp, tiếp tục bắt cho ta! Chỉ cần Hắc Quân Võ Đế chưa bảo dừng thì chúng ta cứ tiếp tục!

- Đúng rồi. Các ngươi nói xem liệu người này có quan hệ gì với Thần Khí phái hay không?

- Rất khó nói, nhưng điều đó khả năng rất lớn. Chúng ta đã cho Lăng gia xâm nhập vào thế lực tiêu diệt Thần Khí phái nhưng hiệu quả rất thấp, đến giờ vẫn chưa có tin tức gì.

- Tên Ma Đạo Tử kia thực sự chưa chết sao?

Một tên trưởng lão hỏi. Lập tức cả căn phòng im phăng phắc, không ai đáp lại, không khí giống như sự lặng yên trước cơn bão tố.

Hai tên Võ Vương Thiên Nhất tông đi tới Vạn Độc môn. Sở Nam đương nhiên không biết điều đó, mà hiện giờ hắn cũng không tiếp tục đi cướp đoạt. Sở Nam chuyển hướng đi tới phía đông Bắc Tề quốc, bởi vì hắn vừa nhận được tin tức trong Li Lan giang ở đó đột nhiên xuất hiện một đầu ác mãng dài hơn mười trượng đang tác yêu tác quái, đã nuốt vô số người, khiến người dân xung quanh vô cùng sợ hãi. Thành chủ ở đó không nghĩ ra biện pháp gì chém chết ác mãng, ngược lại vô cùng hồ đồ, không quản sự sống chết của dân chúng, mỗi ngày đều bắt hơn ba mươi người ném xuống Li Lan giang làm tế phẩm cho ác mãng, khiến cho dân chúng lầm than, phải rời khỏi đó tìm nơi khác mưu sinh.

Sở Nam khi nghe được tin tức này lập tức dùng tốc độ nhanh nhất, không quản ngày đêm đi tới đó. Đây chính là một cơ hội để ba chữ Ma Đạo Tử tái xuất, hắn không thể bỏ qua.

Cũng nhờ thân thể Sở Nam cường hãn, lại nhờ ngũ hành tương sinh, nguyên lực rồi dào, còn có đường kinh mạch thứ mười hấp thu sinh mệnh lực thì hắn mới chống đỡ được hơn một tháng đi không ngừng nghỉ này. Đương nhiên, Sở Nam không dám thi triển tầng thứ ba Thảo Mộc quyết giống như khi ở Hoành Đoạn Sơn Mạch, hắn chỉ dám tìm một chỗ kín đáo, hấp thu một chút rồi lại tìm chỗ khác.

Bảy ngày sau, Sở Nam toàn thân rã rời cuối cùng đã tới nơi. Li Lan giang hiện giờ không có thê lương vắng vẻ như tưởng tượng của hắn. Ngoại trừ có những người dân không muốn rời khỏi nơi chôn rau cắt rốn còn có những võ giả hiệp nghĩa nhận được tin tức từ khắp nơi chạy tới, mong muốn được trừ hại cho dân. Đương nhiên còn có không ít kẻ định dùng sự kiền lần này để dương danh thiên hạ!

Nhưng cho dù vì mục đích gì mà tới thì những võ giả này tu vị cao nhất cũng chỉ là Võ Quân cao cấp mà thôi. Cường giả Võ Vương một là không nghe được tin tức này, hai là bế quan tu luyện, không muốn sự tình trong thế tục quấy rầy. Dù sao với đám người như họ, sống chết của những người dân thường.

Khi Sở Nam tới, đúng lúc con ác mãng kia trồi lên mặt nước. Chứng kiến trên bờ sông có rất nhiều người, nó hưng phấn gào thét. Ác mãng vừa xuất hiện, lập tức có một mũi tên bay vút tới, còn có tiếng hô lớn:

- Ác mãng, hôm nay ta thay trời hành đạo, tới đây để giết người!

Thanh âm rất có khí thế. Khi mũi tên bắn tới người ác mãng, thân thể to lớn của nó lập tức chui vào trong nước. Nhiều người không thấy rõ còn tưởng mũi tên này đã khiến ác mãng bị trọng thương, hưng phấn hò reo.

Người kia giương cung lên nói:

- Kim Thạch Tiễn Kỹ của ta đã luyện tới đại thành, có thể khai sơn phá thạch. Một con rắn nhỏ mà thôi, sao có thể…

Hắn chưa kịp nói xong thì có sóng nước phóng lên trời, ở trong đó xuất hiện một đầu rắn khổng lồ, há miệng cắn lấy người kia.

Ngay sau đó, đuôi răn lại cuốn theo 50-60 người vào trong nước. Tất cả những người đó đều là võ giả, phản ứng khá nhanh nhẹn, lập tức xuất ra tuyệt chiêu, phản kích ác mãng.

Nhưng con ác mãng này không thèm để ý tới công kích, những con kích như vậy căn bản không thể tổn thương tới nó. Miệng rắn cắn mạnh, đem người bắn tên cắn thành hai đoạn, sau đó nuốt vào trong bụng.

Một cảnh máu tanh hung tàn như vậy khiến đám võ giả cũng có phần sợ hãi, mất đi thần sắc tự tin vừa rồi. Bọn chúng không ai dám xông lên, chỉ đứng trên bờ sông đánh ra những chiêu vũ kỹ vô cùng hoa lệ, nhưng thực ra không có chút tác dụng gì.

Đoạn sông này rộng chừng hơn trăm mét, ác mãng ở giữa dòng sông, công kích của đại đa số võ giả đều không tới nơi, chỉ đành trơ mắt nhìn ác mãng cắn nuốt từng người, từng người một. Sau khi nuốt vài người, đột nhiên ác mãng lại ẩn vào trong dòng nước, tất cả đám võ giả hai bên bờ sông vội vã lui về phía sau, bọn chúng sợ sẽ bị ác mãng cuốn vào trong dòng nước, mất đi tính mạng.

Nhưng cho dù bọn hắn có lui sâu vào phía trong nhưng đáng tiếc vẫn không thoát nổi. Ác mãng một lần nữa xuất hiện, miệng liên tục phan ra mấy chục cái thủy tiễn nồng nặc mùi máu tươi. Tốc độ của thủy tiễn cực nhanh, uy lực cũng rất lớn, những võ giả chúng chiêu lập tức bị chia năm xẻ bảy, huyết nhục tung tóe.

Ác mãng vừa ra tay đã lập tức đoạt đi tính mạng hai ba mươi người thì vô cùng đắc ý, ngấng đầu lên trời rít dài. Mà đúng lúc đó thì có một thân ảnh đột nhiên đánh về phía nó.

Trên không trung xuất hiện một thanh trường thương tỏa ra hào quang màu vàng đất, người đó hét lớn:

- Phá…!

Khi người này xuất hiện, ánh mắt Sở nam đột nhiên thay đổi. Người này hắn đó từng có duyên gặp mặt, đó chính là Thiên Kiếm môn Vi Ly!

Trên không trung, ác mãng tiếp tục phun ra một thanh thủy tiễn lớn hơn trước bắn về phía Vi Ly. Trên đầu thương đột nhiên xuất hiện bụi đất, ý đồ ngăn cản thủy tiễn lại.

Thổ khắc thủy, nhưng thổ quá ít, thủy quá nhiều thì vẫn không thể chống đỡ được! Thủy tiễn phá thổ, đánh tới ngực Vi Ly, nhưng hắn không có ý định lui lại, vẫn tiếp tục xông tới, miệng hét lớn:

- Phá… Phá… Phá…!

Trường thương đâm lên mắt ác mãng, nhưng không thể xuyên thủng, ngược lại còn chọc giận nó. Ác mãng liên tục bắn ra thủy tiễn, miệng máu mở lớn, muốn nuốt Vi Ly vào trong bụng.

Vi Ly đã như nỏ mạnh hết đà, không thể chống đỡ lại được, chỉ đành trơ mắt nhìn ác mãng đánh tới.

Đúng lúc này, trên không trung vang lên một tiếng quát lớn:

- Nghiệt súc, có lão phu ở đây ngươi há có thể xằng bậy!

Người quát không ai khác mà chính là Sở Nam.

Thân ảnh Sở Nam như lưu tinh rơi xuống, tạo thành một vệt sáng dài cắt ngang qua bầu trời, trong nháy mắt đã tới trước người ác mãng!

Tay trái hắn nhanh như tia chớp, kéo Vi Ly ra khỏi miệng ác mãng, sau đó ném hắn lên bờ sông.

Cùng lúc đó, tay phải Sở Nam gân cốt trấn động, sức lực tràn ngập, tiếng gió rít gào điếc tai, mạnh mẽ đánh tới đầu ác mãng.

Ác mãng sống rất lâu năm, đã có vài phần linh tính, đương nhiên có thể cảm thấy nguy hiểm đang tới gần. Trên không trung nó không dám ngẩng đầu đối chiến mà co rút thân thể, ý đồ định trốn vào trong nước. Nó cảm thấy chỉ cần xuống nước thành công thì người kia sẽ không làm gì được nó!

Khi thân thể co lại trốn vào trong Li Lan giang, phần đuôi của ác mãng vẫn liên tục quẫy động, thủy tiễn liên tiếp được bắn về phía Sở nam.

- Lão phu đã ra tay mà ngươi vẫn mơ tưởng có thể trốn thoát sao?!!

Sở Nam cười lạnh, tốc độ hạ xuống tiếp tục tăng lên. Ác mãng chỉ cảm thấy đang có một ngọn núi đang đè xuống nó, khí tức phát ra từ đó khiến hắn cảm thấy từ linh hồn đến thân thể đều run lên. Dựa vào bản năng sinh tồn, ác mãng há lớn miệng, táp về phía Sở Nam.

Ngay khi đầu ác mãng đã sắp rơi vào mặt nước thì nắm đấm của Sở Nam mạnh mẽ nện trúng!

Ầm!

Trong không gian lập tức vang lên một tiếng nổ lớn, năng lượng chấn động lan tỏa ra bốn phía xung quanh, khiến cho nước sông tạo thành một ngọn sóng cao tới ngàn trượng. Sóng lớn bao phủ lấy Sở Nam cùng ác mãng, người đứng xem xung quanh căn bản là không thấy rõ tình huống đang xảy ra bên trong. Hơn nữa đại đa số những người ở đây đều chưa kịp lấy lại tinh thần thì một màn này đã đột nhiên xuất hiện khiến cho bọn hắn hoảng sợ không thôi.

Từ trong sóng lớn truyền ra một tiếng kêu thê lương vang vọng khắp không gian!

Ầm ầm ầm!

Sóng lớn ập xuống, lực lượng xung kích mạnh mẽ khiến toàn bộ mặt đất chấn động. Năng lượng cuồng bạo còn sót lại lan tỏa ra bốn phía, khiến rừng cây cạnh đó lá rụng bay tán loạn, thân cây rung lên từng hồi, còn những người đứng xem xung quanh thì lảo đảo không vững, có người còn ngã xuống đất.

Một tiếng nổ trời long đất nở vang lên, hai vật đầm đìa máu tươi bắn về hai phía bờ sông.

Ầm~~~

Ầm~~~

Hai tiếng nổ lớn vang lên, mọi người vội vàng chạy tới gần xem, tất cả đều hít một ngụm khí lạnh, đó chính là đầu còn ác mãng kia!

Mỗi bên bờ sông một nửa đều nhau!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.