Võ Nghịch Càn Khôn

Chương 271: Chương 271: Đồng sinh cộng tử






Câu hỏi của Tử Mộng Nhân như lá rơi xuống hồ, khiến mặt nước gợn sóng!

Sở Nam nhìn cảnh chém giết đẫm máu trong cốc, lặng yên hồi lâu. Khi Tử Mộng Nhân có chút thất vọng, Sở Nam nói nhỏ:

- Ta sẽ phá nát chỗ kia, mang ngươi ra ngoài!

Nghe được câu trả lời của Sở Nam, hai mắt Tử Mộng Nhân sáng lên, hỏi tiếp:

- Nếu như không phá vỡ được vậy ngươi sẽ làm thế nào?!!

Sở Nam quay đầu lại nhìn Tử Mộng Nhân, nói từng chữ từng chữmột:

- Vì ngươi, cho dù ta mất đi tính mạng cũng sẽ phá vỡ nó!

Tử Mộng Nhân lặng thinh, tiếng la hét, chém giết trong cốc dường như biến mất. Cả không gian chỉ còn nghe thấy hơi thở, nghe thấy trái tim hai người cùng nhịp đập.

Một lát sau, Tử Mộng Nhân trầm giọng, nói nhỏ:

- Nếu như là ta, nếu như không phá vỡ được, ta sẽ để ngươi sống!

- Mộng nhi, ngươi là Đại tiểu thư Thần Khí phái, còn ta chỉ là…

- Ngươi cũng là đệ tử trung tâm của Thần Khí phái. Hơn nữa, hiện giờ địa vị của ngươi còn cao hơn ta.

- Ta có rất nhiều chuyện phải làm.

- Ta sẽ cùng ngươi đi tới tận chân trời góc biển!

- Chuyện này rất nguy hiểm, thậm chí là cửu tử nhất sinh.

- Ta muốn cùng ngươi đồng sinh cộng tử!

Chém giết trong cốc ngày càng kịch liệt, không khí giữa hai người cũng khẩn trương tới cực điểm. Sở Nam hít một hơi thật sâu, lòng như dao cứa nói:

- Trong lòng ta còn một hình bóng khác!

Những lời này Sở Nam giữ trong lòng rất lâu. Làm một nam nhân, hắn phải chịu trách nhiệm với những việc làm của mình. Nhưng hắnđã quen ở cạnh Tử Mộng Nhân, khát khao được sống cạnh nàng, khiến nàng được vui vẻ, được ngửi mùi hương của nàng…

Lo lắng, do dự, nhưng cuối cùng hắn cũng chịu nói ra điều này.

Sở Nam cho rằng với tính cách kiêu ngạo của Tử Mộng Nhân tuyệtđối sẽ không đồng ý với quan niệm, cường giả có thể cưới năm thêbảy thiếp, chỉ cần ngươi đủ mạnh, tất cả đều có thể.

Còn Tử Mộng Nhân nghe xong nhất định sẽ xoay người, giận dữ rời khỏi. Từ đó về sau, mỗi người một ngả, không còn liên quan gì tới nhau!

Nhưng không, bên tai Sở Nam truyền tới một tiếng cười.

Sở Nam ngạc nhiên, quay đầu lại. Tử Mộng Nhân nói:

- Ta đã biết!

- Ngươi biết!

- Nàng họ Nam Cung có đúng không?

Sở Nam kinh ngạc. Tử Mộng Nhân thấy vẻ mặt Sở Nam, rốt cục nghi vấn trong lòng cũng tìm ra đáp án, đau khổ nói:

- Ta còn biết…

Sở Nam lặng thinh, chăm chú nhìn.

- Ta còn biết trong lòng ngươi có ta!

Sở Nam khẽ gật đầu.

- Như vậy là đã đủ rồi. Chỉ cần ngươi không hoa tâm, ta sẽ chia sẻ ngươi với nàng, ta sẽ cạnh tranh với nàng, ta muốn đoạt ngươi từtrong tay nàng!

Tử Mộng Nhân thản nhiên nói.

Sở Nam mấp máy môi, như muốn hỏi tại sao. Nhưng Tử Mộng Nhân lại đổi đề tài, nhìn cảnh chém giết diễn ra không ngừng, nói:

- Nếu bọn họ giao ra một trăm khối nguyên thạch trung phẩm ngươi sẽ để bọn họ đi sao?

- Điều đó cần xem biểu hiện của chúng.

Sở Nam đáp trả, trong đầu nghĩ tới từng câu, từng chữ Tử Mộng Nhân vừa nói.

Xa xa, một huyết sắc thân ảnh cầm theo hai thanh ngô câu không ngừng có máu nhỏ xuống, đi tới chỗ Sở Nam. Những cường đạo khác thấy vậy nhưng không ai dám xông tới, lập tức tránh ra xa, tìm đối tượng khác.

Trong mắt Sở Nam bắn ra một cỗ lệ mang.

Huyết sắc thân ảnh đi tới trước mặt Sở Nam, quỳ xuống, hai taythành kính dâng lên một đống nhẫn trữ vật nhuốm máu mà hắn cướp được.

- Để nhẫn trữ vật xuống, ngươi có thể rời khỏi!

Sở Nam nói xong nhưng hắn vẫn quỳ tại chỗ, khàn khàn nói:

- Ta muốn đi theo đại nhân, xin đại nhân thu lưu!

- Lý do?

- Ta muốn trở nên mạnh mẽ hơn!

Đáp án rất trực tiếp, rất thành thật, Sở Nam không chút khó chịu, tiếp tục hỏi:

- Sau đó?

- Về nhà!

- Về nhà?

Câu trả lời khiến Sở Nam ngạc nhiên, huyết sắc thân ảnh nói tiếp:

- Ta là người Đại Khánh quốc, nhưng ta bị bắt bán tới Đại Tề Quốc. Sau đó ta may mắn trốn thoát, cuối cùng chạy lên núi làm cườngđạo.

- Đại Khánh quốc? Nhà?

Sở Nam thầm ghi nhớ, sau đó nói:

- Muốn đi theo ta, hãy lấy đầu mười tên Võ Tướng sơ giai lại đây.

Huyết sắc thân ảnh không chút do dự, đứng dậy, lao thằng vào chiến trường.

Hắn chỉ là một tên Võ Tướng trung giai. Lại thêm hiện giờ thân thểhuyết sắc thân ảnh đã suy yếu, vết thương chồng chất. Muốn giết mười tên Võ Tướng sơ giai khó khăn không nhỏ. Sở Nam giao nhiệm vụ này cho hắn chẳng khác gì bắt hắn đi chịu chết.

Sở Nam nghe được câu trả lời, lập tức có ý lưu hắn lại. Nhưng tại sao Sở Nam lại ra lệnh như vậy?

Sau khi thấy huyết sắc thân ảnh chém đầu hai tên, Sở Nam nở nụ cười.

Sở Nam đương nhiên không phải để cho gã kia đi chịu chết. Hiện giờ tất cả đều mệt mỏi, chỉ cần tên huyết sắc thân ảnh kia dùng mưu một chút, lấy đầu mười tên Võ Tướng sơ giai cũng không phải chuyện khó.

Sau nửa canh giờ, huyết sắc thân ảnh bước nặng nề, lôi mười cáiđầu đưa tới trước mặt Sở Nam. Sở Nam hỏi:

- Tên?

- Bạch Cốt.

- Chỉ cần ngươi trung thành, ta sẽ mang ngươi trở về nhà.

- Chỉ cần đại nhân có thể mang ta trở về, ta có thể hạ tâm ma huyết thệ, vĩnh viễn không pản bội!

- Đứng lên đi, tìm đan dược chữa thương, nhanh chóng khôi phục thương thế.

Sở Nam không để cho hắn hạ tâm ma huyết thệ, thản nhiên nói.

Nhưng vẻ mặt hắn rất nghiêm túc, vẫn hạ tâm ma huyết thệ, sauđó mới lấy đan dược ra, bắt đầu trị thương.

Tu vũ giả trên Thiên Vũ đại lục đều có tâm ma của riêng mình. Giống như khi ở Bạch gia thôn, Sở Nam khiến Bạch Trạch Vũ sợ hãi, đó cũng là một loại tâm ma.

Một khi đã hạ tâm ma huyết thệ tuyệt đối không thể làm trái. Nếu không, chẳng những tu hành khó đột phá bình cảnh, cả đời khótiến thêm nửa bước, hơn rất dễ bị tẩu hỏa nhập ma.

Bạch Cốt làm như vậy khiến Sở Nam có chút kinh ngạc, rốt cục trong lòng hắn đã quyết định điều gì đó.

Trong Ô Long cốc, chỉ trong thời gian ngắn chém giết, hơn ba ngàn cường đạo giờ chỉ còn lại hai ba trăm người. Bọn chúng bắ đầu khôi phục lý chí, không tiếp tục chém giết điên cuồng nữa.

Bởi vì số nhẫn trữ vật kia đã đủ cho chúng sống sót. Nhưng, Sở Nam bỗng nói một câu:

- Ba mươi sáu người cuối cùng sẽ được sống!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.