Võ Nghịch Càn Khôn

Chương 541: Chương 541: Giết Võ Hoàng, rút Long Hồn (Thượng.hạ)




Mặc dù còn không ít lôi điện oanh kích thân thể hắn, nhưng những oanh kích này đối với hắn bây giờ mà nói đã không còn là thống khổ nữa, mà là một loại hưởng thụ, đương nhiên là hưởng thụ thống khổ, dù sao thì thân thể của hắn vẫn chưa hoàn toàn tôi luyện xong lôi điện.

Chỉ có điều, cũng không còn xa nữa.

Một lúc sau, song thủ Sở Nam xoay tròn, đem toàn bộ lôi điện thôn phệ vào trong thân thể.

Lúc này, Sở Nam không để lôi bị hút vào đan điền nữa, ngược lại để lôi điện chạy loạn trong cơ thể, tôi luyện nhục thể, hết lần này đến lần khác, sau khi đủ 108 lần thì vết nứt không còn khoách đại nữa, cảm giác của Sở Nam đối với lôi điện cũng không còn đau đớn, lúc này mới để sinh mệnh lực lan tràn khắp cơ thể.

Huyết nhục lại lần nữa tân sinh.

Gân cốt, lại trọng tổ, lại lần nữa ngưng tụ lại.

Trên da thịt, vết sẹo lần lượt biến mất, tất cả đều khép lại.

Một khắc này, thân thể Sở Nam phảng phất như trở thành chiến trường, thân thể không kìm được mà run rẩy kịch liệt, Hách Liên Anh nhìn thấy tưởng rằng Sở Nam sắp không chịu nổi nữa, trong lòng đại định, nào ngờ Hách Liên Anh căn bản không biết, sau mỗi lần huyết nhục gân cốt của Sở Nam bị đánh nát, tạp chất trong huyết nhục lại được luyện hóa thêm một lần.

Sau đó sinh mệnh lực đem huyết nhục của hắn cải tạo lại.

Việc này liền trở thành tuần hoàn, Ngũ Hành tương sinh nguyên lực, lực lượng, lôi điện, ba thứ hợp nhất, lại một lần nữa tân sinh huyết nhục của Sở Nam, trọng tổ gân cốt bị đánh nát, huyết nhục và gân cốt khôi phục với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy.

Sở Nam ngây ngẩn, lẩm bẩm:

- Thân thể như vậy thì mạnh đến mức nào?

Sau khi tự hỏi, Sở Nam lại nội thị đan châu trong đan điền, đan châu sau khi dung hợp lôi điện thì càng lúc càng mạnh, suy nghĩ muốn đem đan châu biến thành nguyên hạch của Sở Nam, lại lần nữa dâng lên vô cùng mãnh liệt, trực giác mách bảo hắn nhất định có thể, nhất định có thể…

- Thế nhưng, dường như vẫn còn thiếu một chút, thiếu thứ gì nhỉ?

Sở Nam lâm vào trầm tư, hắn nhất định phải giải quyết vấn đề nguyên hạch, chỉ khi ngưng tụ thành nguyên hạch thì hắn mới có thể câu thông thiên địa, mới có thể tiến xa trên còn đường tu luyện.

- Rốt cuộc còn thiếu điều gì?

Mà ở phía xa, thuận theo thân thể Sở Nam lại lần nữa trọng tổ, một cỗ uy thế không tự chủ phát tán ra, Hách Liên Anh cuối cùng cũng phát hiện không đúng, thấy Sở Nam không bị thiên diệt, vì vậy hắn liền muốn xuất thủ…

Bỗng nhiên nghe thấy Sở Nam hét lớn:

- Ta hiểu rồi.

Lập tức, Sở Nam quay người lại, nhìn chòng chọc Thận Li cự long, cười nói:

- Còn thiếu Long Hồn!

- Ta hiểu rồi, còn thiếu Long Hồn.

Sở Nam hét lớn một tiếng, giống tiếng vang của lôi điện trên cửu thiên, chỉ có điều trong tiếng hét này lại tràn đầy kinh hỉ.

- Ngươi không ngờ lại không chết!

Hách Liên Anh đang chuẩn bị động thủ với Sở Nam, vẻ mặt mất tự nhiên nói, đổi lại là ai nhìn thấy một người bị lôi điện bổ trúng một thời gian dài như vậy mà vẫn còn sống thì trong lòng khó trách khỏi xuất hiện cảm giác kinh ngạc. Hách Liên Anh cũng không ngoại lệ, hắn nhìn về phía Sở Nam, quát:

- Lão thiên không giết chết ngươi thì để lão phu đến lấy đầu ngươi.

- Trời cũng không làm được, ngươi há làm được sao?

Sở Nam cười lạnh nói, kiên định bước tới, Hách Liên Anh nghe Sở Nam nói mà khựng lại, rút Xanh Thiên Kiếm ra hét lớn:

- Tiểu tử, đừng tưởng vận khí tốt thoát được một kiếp thì muốn làm gì cũng được!

- Vận khí cũng là một loại thực lực, mặc dù thực lực này chưa đủ để muốn làm gì thì làm, nhưng giết ngươi thì hoàn toàn không có vấn đề!

- Chịu chết đi!

Hách Liên Anh rung Xanh Thiên Kiếm, một cổ uy áp cổ xưa dày đặc phát tán ra, Hách Liên Anh bộc phát ra khí thế như sơn nhạc, như đại dương mênh mông, Mộc nguyên lực như tre mọc sau mưa xuân, điên cuồng tràn ra, tăng trưởng gấp mấy lần. Hách Liên Anh từng bước tiến về phía Sở Nam, mỗi bước đi, Mộc nguyên lực đều ép đến như bài sơn đảo hải, cường hãn mười phần, muốn đem nguyên lực trong thân thể Sở Nam áp chế, muốn Sở Nam theo mỗi bước chân của hắn mà từng bước thối lui.

Thế nhưng, Sở Nam không chỉ không lui, ngược lại bước chân tiến về phía trước vẫn kiên định, khí thế càng lúc càng thịnh.

- Ồ?

Sắc mặt Hách Liên Anh trở nên âm trầm, chiêu này của hắn ngay cả Võ Vương cao cấp cũng không chịu được, trực tiếp bạo thể mà chết, nhưng Lâm Vân này bị uy áp của hắn bao vây lại xem như không khí, ngạc nhiên hỏi:

- Ngươi có thể tiến về phía trước sao?

Nghe thấy lời này, Sở Nam không khỏi bật cười nói:

- Nếu ngươi tu luyện đặc tính nguyên lực khác thì còn có thể sống lâu một chút, không ngờ ngươi lại tu luyện Mộc nguyên lực…

- Có ý gì?

Sở Nam không quan tâm, tiếp tục nói:

- Tu luyện Mộc nguyên lực cũng không sao, nhưng ngươi hết lần này đến lần khác đến gần ta, đây không phải là muốn chết thì là gì?

- Thật sao? Vậy ngươi tiếp của ta một kiếm!

- Tới đi!

- Xanh Thiên Bích Lạc!

Hách Liên Anh hét lớn một tiếng, Xanh Thiên Kiếm trực chỉ về phía trước, một đạo nguyên lực lục sắc khổng lồ xoáy tròn trên đỉnh đầu Sở Nam, nhanh chóng đè xuống Sở Nam, đất đá trên đại địa cũng bị cuốn vào trong đó, ngay cả loạn lưu cuồng bạo cũng bị hút vào trong, hóa thành một phần năng lượng, ẩn trong tiếng gió còn có tiếng “tách tách” vang lên.

- Chỉ chút uy thế như vậy thôi sao?

Sở Nam ngạc nhiên hỏi, thật sự mà nói thì uy lực “Xanh Thiên Bích Lạc” của Hách Liên Anh rất lớn, biểu tình của những người quan chiến đều không khác gì lúc bị thiên lôi oanh kích.

- Ngươi đã không biết sống chết như vậy thì lão phu sẽ thành toàn cho ngươi! Xanh Thiên Vạn Mộc Sinh!

Vừa hét xong, xung quanh vốn là chiến trường đổ nát không gì lại mọc lên đầy vạn mộc sâm lâm, mà vạn mộc này lại rất kỳ quái, Sở Nam chỉ cảm thấy một cỗ Mộc nguyên lực tràn ra, những vạn mộc kia không ngừng phát triển, từ bốn phương tám hướng áp bức đến, cỗ Mộc nguyên lực uy mãnh này cùng với vòng xoáy trên đỉnh đầu Sở Nam phát ra tiếng hô hưởng ứng.

- Còn nữa không?

Ánh mắt Hách Liên Anh thoáng rung động, không trả lời Sở Nam, chỉ vũ động Xanh Thiên Kiếm, những vạn mộc thuận theo Xanh Thiên Kiếm vũ động mà cử động, chỉ nghe Hách Liên Anh quát:

- Trói!

Ngay lập tức, vạn mộc sâm lâm liền lắc lư, Mộc nguyên lực trong nháy mắt tang cường gấp trăm lần, giống như những sợi sinh hướng về phía hai tay Sở Nam mà quấn lấy. Sở Nam không tránh né, để nó quấn, Hách Liên Anh vui mừng, xoay tròn Xanh Thiên Kiếm, Mộc nguyên lực đầy trời dẫn phát cuồng phong cuồn cuộn, phảng phất như che khuất khoảng không đang trói buộc Sở Nam.

Dòng xoáy lục sắc trên đỉnh đầu cũng rọi xuống vô số đạo quang mang bích lục, cùng với cơn cuồng phong Mộc nguyên lực hô khiếu.

- Rơi!

Hách Liên Anh lại hét lên một chữ, dòng xoáy màu xanh hạ xuống đỉnh đầu Sở Nam, cùng với đám mộc thụ trói buộc Sở Nam lúc trước quấn lấy, sau nửa thời thần, dòng xoáy biến mất, vạn mộc sâm lâm cũng biến mất, còn Sở Nam thì bị bao phủ trong một cái kén.

Kén, vốn là tồn tại để thai nghén tân sinh, nhưng cái kén tràn đầy sinh mệnh lực của Hách Liên Anh lại là cái kén diệt sát hết thảy mọi sinh linh.

- Còn gì không?

Từ bên trong cái kén lục sắc truyền đến âm thanh, âm thanh này không chút dao động, sắc mặt Hách Liên Anh hơi biến, nhưng vẫn nói:

- Vạn vật thúc đẩy sinh trưởng, Mộc nguyên lực bất tuyệt, rút sinh mệnh lực của ngươi để thai nghén Thận Li chân long của lão phu.

Thận Li lúc này chỉ còn năm trượng, Ngọc Chi San Hô trùng đã bị hộc ra không ít, nhưng thế cục vẫn không lạc quan lắm.

- Rút sinh mệnh lực của ta? Nực cười!

Sở Nam bật cười, đường kinh mạch thứ mười vận chuyển, sinh mệnh lực khổng lồ cuồn cuộn như nước sông chạy thẳng về đan điền của Sở Nam, mầm móng Diệt Nguyên Minh Đằng bên trong đan châu bắt đầu dung hòa.

Mầm móng Diệt Nguyên Minh Đằng là chỗ dựa khiến Sở Nam sống sót trong lôi điện oanh kích, nó hấp thu sinh mệnh lực tinh thuần, đan châu lại phát sinh biến hóa, hơn nữa không bị Sở Nam khống chế, một sợi Diệt Nguyên Minh Đằng hắc sắc bám vào trên vách kén, điên cuồng hút lấy sinh mệnh lực.

Hách Liên Anh mười phần tự tin, nhưng chỉ trong một khắc thì cái kén lục sắc đã trở nên mờ nhạt, càng lúc càng nhạt, lờ mờ có thể nhìn thấy thân ảnh của Sở Nam, Hách Liên Anh cực kỳ kinh hãi, lập tức vũ động Xanh Thiên Kiếm, từng đạo quang mang lục sắc bắn lên cái kén lục sắc…

Đáng tiếc, bất luận Hách Liên Anh dốc sức thế nào, thậm chí còn uống đan dược vào, kích phát quang mang lục sắc để duy trì cái kén đoạt mệnh, nhưng cái kén lục sấc vẫn nhanh chóng tiêu tán, biến mất…

- Ngươi có thể thôn phệ Mộc nguyên lực? Ngươi…

Hách Liên Anh kinh hô.

- Đúng vậy, đáng tiếc là ngươi biết được quá chậm.

Sở Nam nói xong, sau mười nhịp hô hấp thì cái kén lục sắc đã hoàn toàn biến mất, Diệt Nguyên Minh Đằng cũng chuyển hóa thành sinh mệnh lực, trở về trong đan châu, trong đan châu lúc này sinh cơ tràn trề, Sở Nam vẫn chậm rãi bước về phía Hách Liên Anh.

- Ngươi…

Hách Liên Anh chấn kinh, không biết nên nói gì mới phải.

- Trận chiến nên kết thúc rồi.

Dứt lời, Sở Nam phóng đi, nắm quyền phải trực kích Hách Liên Anh, Hách Liên Anh vẫn không chịu thua, hắn là Võ Hoàng cao cấp, như thế nào có thể trước mặt người trong thiên hạ mà nhận thua, còn gì danh dự của Thiên Nhất Tông? Hách Liên Anh nâng Xanh Thiên Kiếm nhảy lên không trảm xuống, chém thẳng về phía cánh tay Sở Nam.

- Cho dù ngươi có thể thôn phệ Mộc nguyên lực thì lão phu cũng phải lấy mạng ngươi.

Sở Nam nghênh đón Xanh Thiên Kiếm, quyền biến trảo, trong chớp mắt bắt lấy Xanh Thiên Kiếm.

- Kít….

Âm thanh ma sát vang lên thanh thủy, sắc mặt Hách Liên Anh so với mây đen lúc trước còn muốn đen hơn, Xanh Thiên Kiếm của hắn dù là mộc kiếm, nhưng cũng không phải là mộc bình thường, mà là một cành của Viễn Cổ Cự Mộc, được Luyện Khí Sư tốt nhất Thiên Nhất Tông đích thân chế tạo, độ cứng tất nhiên không phải bàn, độ sắc bén càng là chém sắt như chém bùn, có thể trực tiếp chém nát trung phẩm Tông Khí, đây cũng là một trong những chỗ dựa mà Hách Liên Anh muốn cận chiến với Sở Nam.

Thế nhưng, huyết nhục trên bàn tay của Lâm Vân lại có thể bắt lấy mộc kiếm của hắn, nhục chưởng không bị chém đoạn, cũng không bị chém nát,vẫn bình thường, không chút thương hại.

- Thân thể được lôi điện tôi luyện qua quả không đơn giản.

Trong lòng Sở Nam thầm tán thưởng một câu, lại vận chuyển đường kinh mạch thứ mười, điên cuồng hấp thu khí tức sinh mệnh trong Xanh Thiên Kiếm, còn Diệt Nguyên Minh Đằng thì lại tràn ra, nhanh chóng bao vây Hách Liên Anh.

Hách Liên Anh kinh ngạc đến không thể kinh ngạc hơn, hắn cảm thấy uy năng của Xanh Thiên Kiếm đang giảm đi, còn có cảm giác nguyên lực trong cơ thể đang tiêu hao, giống như bị Diệt Nguyên Minh Đằng hút lấy, Hách Liên Anh kinh hãi, khởi tụ thần niệm công kích Sở Nam.

Nhưng thần niệm vừa công kích thì trong đầu Hách Liên Anh liền truyền đến một tiếng “ầm”, thần niệm bị kích tan, đau đớn kịch liệt lan tỏa khắp toàn thân.

- Làm sao có thể?

Hách Liên Anh toàn thân run rẩy, vừa rồi sau khi hắn dùng thần niệm công kích, hắn liền cảm thấy thần niệm của mình bị lôi điện bổ trúng, lập tức nát bấy.

Trong tuyệt cảnh này, Hách Liên Anh biết hắn phải chết không thể nghi ngờ, hắn không cam lòng chết ủy khuất như vậy, nhưng hắn không có biện pháp, chỉ có điều bên trong mắt hắn bỗng nhiên hiện lên một tia hung lệ, đột nhiên vất kiếm, hai tay nắm chặt vai Sở Nam, gào lên:

- Cùng lão phu…

- Ta sẽ không chết cùng ngươi đâu.

Sở Nam ngắt lời hắn, Long nha đâm thẳng vào đan điền của hắn, lấy ra một viên nguyên hạch lục sắc so với nguyên hạch của Kỳ Liên Thắng còn lớn hơn gấp đôi, sau đó nói:

- Tự ngươi đi trước đi, rất nhanh thì sư huynh đệ đồng môn sẽ đi theo ngươi…

Dứt lời, Sở Nam lấy tay ngưng thành đao, một đao lướt qua cổ Hách Liên Anh, cái đầu chết vẫn không nhắm mắt bay trong không trung, Sở Nam vung tay một cái, chiếc đầu liền rơi xuống ngọn núi nhỏ do đầu của những người khiêu chiến xếp thành.

Ngay lúc đó, cái đầu Hách Liên Anh rơi xuống liền chồng lên trên đỉnh “ngọn núi nhỏ” bằng đầu người kia, tình cảnh cực kỳ khủng bố.

Sở Nam cầm lấy Xanh Thiên Kiếm, gỡ nhẫn trữ vật của Hách Liên Anh, triệu hồi Ngọc Chi San Hô trùng, Ngọc Chi San Hô trùng liền xông đến hút lấy tinh huyết trên người Hách Liên Anh, con Thận Li cự long cũng rên rỉ không ngừng, giống như thương tiếc chủ nhân nó tử vong.

- Dâng Long Hồn của ngươi ra.

Thận Li cự long cuồng khiếu một tiếng, đâm thẳng về phía Sở Nam, cả người phát ra một cỗ khí tức hủy diệt bi tráng, Sở Nam vung tay phải ra, trong nháy mắt chưởng biến thành trảo, bắt lấy cổ Thận Li, Thận Li liền dùng đuôi quét về phía Sở Nam.

Dòng xoáy trên tay Sở Nam liền đem nguyên lực trên Thận Li thôn phệ sạch.

Lập tức, thốt ra từng chữ:

- Rút… Long… Hồn…

Tay phải Sở Nam kéo một cái, một đạo hư ảnh giống như u linh phiêu phù trên không trung, chính là Long Hồn bị rút ra khỏi cơ thể Thận Li.

Sau đó Sở Nam mở miệng, một ngụm nuốt Long Hồn vào…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.