Võ Nghịch Càn Khôn

Chương 351: Chương 351: Hành động lớn






Sau khi Thiết Thương Hùng khôi phục bảy tám phần và Tử Mộng Nhân ổn định cảnh giới Võ Tướng sơ cấp, thì nhóm người lại lên dường, về phần Vũ Hạo thì lại không nằm trong đội ngũ này.

Sau khi trải qua suy tính kỹ lưỡng thì Vũ Hạo mới quyết định rời đi, với tu vi của hắn, ở cùng một chỗ với Sở Nam căn bản không trợ giúp được gì, lại còn vướng chân, Vũ Hạo cảm thấy dưới sự bảo hộ của Sở Nam thì cũng có ít cơ hội để ma luyện, cho nên hắn muốn rời khỏi đội ngũ, tự đi trên con đường của mình, trải qua ma luyện, khiến bản thân cường đại hơn, như vậy mới có thể trở lại đội ngũ.

Sở Nam tán đồng hành động của Vũ Hạo, bộ dạng của Sở Nam lúc này đã trở thành một đại hán lực lưỡng, khiến ai nhìn thấy cũng không thể liên hệ với Lâm Vân anh tuấn lúc trước, đây tất nhiên chính là nhờ công lao của Thần Hành Bách Biến, sau khi dùng nguyên hạch của bạch phát lão giả để luyện thành tầng thứ nhất Thần Hành Bách Biến, Sở Nam muốn béo thì béo, xương cốt đã trải qua tôi luyện đến mức biến thái, cho nên đau đớn mà Thần Hành Bách Biến tạo thành căn bản không đáng kể đối với Sở Nam.

Đương nhiên, người có tu vi cao thâm đã từng gặp qua khí tức của Sở Nam thì vẫn có thể phân biệt được khí tức của hắn.

Chỉ có điều, bởi vì Tử Mộng Nhân thăng cấp, lại hóa trang cho nên hai người đi cùng với nhau cũng không ai có thể nhận ra.

Lúc này, hai người cũng không tách rời Thiết Thương Hùng, mà vẫn đi chung với nó, càng đi về phía trước, Sở Nam càng gặp nhiều người, mỗi người đều cảnh giác, dự đoán là đều đến Băng Viêm đảo vì Thủy nguyên bổn tinh.

Một màn trước mắt khiến Sở Nam nhớ lại tình cảnh trong Bách Uyên Tùng Lâm, chỉ có điều quần chúng đã thay đổi, những người trước kia đều không quá cảnh giới Võ Tướng, cao nhất là Võ Quân, nhưng bây giờ, võ giả thấp nhất cũng có tu vi Võ Quân.

Sở Nam và Tử Mộng Nhân ngồi trên lưng Thiết Thương Hùng, những người nhìn thấy cảnh này đều kinh ngạc hâm mộ không ngớt, đồng thời trong lòng bọn họ cũng thèm thuồng, nghĩ rằng nếu như kẻ ngồi trên lưng Thiết Thương Hùng là bọn họ thì tốt biết bao, đương nhiên bọn họ chỉ nghĩ vậy thôi, cũng không có ai lớn gan chọc vào một Thiết Thương Hùng cấp bảy có chủ nhân theo sau.

Có người thức thời, dĩ nhiên cũng có người không thức thời, có võ giả Võ Quân cao cấp thấy Sở Nam tu vi chẳng qua chỉ mới là Võ Quân sơ cấp, liền hẹn ba tên bằng hữu lập chủ ý, cuối cùng đều bị Sở Nam dùng thủ đoạn như lôi đình tiêu diệt.

Sau khi giết gà dọa khỉ, người còn ôm lòng âm mưu liền thu lại, không dám đến trêu chọc, thế nhưng, tin tức Sở Nam dám ngang nhiên giết Võ Quân lại truyền ra ngoài, đặc biệt còn có thêm tin tức về Thiết Thương Hùng.

Thiên Nhất Tông có được tin tức, lại nghĩ đến tin tức Tứ Hải thương đội cung cấp, vào thời khắc nguy hiểm bọn họ từng được một con Thiết Thương Hùng đến cứu, liền xác định người ngồi trên lưng Thiết Thương Hùng chính là Lâm Vân và Tử Mộng Nhân.

Không biết vì sao mà Thiên Nhất Tông lại không công bố thông tin về Thiết Thương Hùng, tuy nhiên vẫn phái người âm thầm theo dõi.

Sở Nam quyết định cùng đi chung với Thiết Thương Hùng cũng đã cân nhắc qua, nhưng nơi này thật sự có chút nguy hiểm, càng tiến về phía trước thì càng nguy hiểm hơn, Sở Nam không muốn phát sinh loại sự tình như lúc trước lần nữa, vì vậy mới quyết tâm, thực ra cũng không có gì không tốt, chỗ tốt trước mắt là Mạc lão có thể xác định phương vị của bọn hắn, đồng thời có thể chấn nhiếp một đám người…

Chỉ có điều, lúc đến thành Vạn Kiếm, Sở Nam vẫn bảo Thiết Thương Hùng tìm một nơi ẩn thân, dù sao thì dẫn Thiết Thương Hùng vào thành cũng dẫn đến không ít chấn động, tạo nên nhiều phiền toái. Hai người còn chưa vào thành Vạn Kiếm thì Sở Nam đã cảm thấy trong thành có một loại không khí khẩn trương, người thủ ở cửa thành không phải là binh sĩ mang vũ khí mà là đệ tử mặc trang phục có hình vẽ ký hiệu của Kiếm Trảm Phái, tu vi cũng không thấp, đám người đứng thủ ở đây đều là Võ Tướng trung cấp.

Mi mắt Sở Nam nheo lại, trực giác mách bảo thành Vạn Kiếm có dị biến, chắc chắn có liên quan đến đám Võ Quân và Võ Vương ngày đó bị giết, Tử Mộng Nhân cũng nhìn ra, nói:

- Tên ngốc, tên Võ Vương sơ cấp kia khẳng định có cầm theo mệnh bài của Kiếm Trảm Phái.

Tử Mộng Nhân nói không sai, lúc Sở Nam lấy nguyên hạch của bạch phát lão giả, mệnh bại của hắn ở Kiếm Trảm Phái cũng vỡ nát, cao tầng của Kiếm Trảm Phái hết sức giận dữ, lập tức ra lệnh cho môn hạ để tử dùng tốc độ nhanh nhất đuổi đến thành Vạn Kiếm, phong tỏa thành Vạn Kiếm để tra tìm manh mối, còn phái người ven theo lộ trình của bạch phát lão giả mà điều tra, một gã Võ Vương bỏ mạng tuyệt đối không phải là chuyện nhỏ, mà người phụ trách điều tra chính là Nhị trưởng lão của Kiếm Trảm Phái, là một Võ Vương trung cấp.

Bốn tên đệ Kiếm Trảm Phái tử đứng trước cổng đang tra xét:

- Tiền bối, xin hỏi ngài từ đâu đến?

Những người ở đây không thiếu cường giả Võ Quân, nhưng nhìn thấy tiêu chí Kiếm Trảm Phái của bọn họ, mặc dù trong lòng không thoải mái nhưng vẫn đành phải dùng ngữ khí lạnh nhạt đáp. Theo Sở Nam quan sát, trong những người này, chỉ cần nói ra lộ tuyến giống như của bạch phát lão giả thì tên đệ tử Kiếm Trảm Phái nhất định sẽ ngẩng đầu hứng thú, nhìn kỹ tướng mạo của người đó, sau đó làm một ký hiệu với một người ở ngoài thành.

Sở Nam hơi suy nghĩ một chút, liền hiểu đại khái tại sao Kiếm Trảm Phái lại làm như vậy, miệng nhếch lên một nụ cười vui vẻ, tiếp tục đi về phía trước.

Đến phiên Sở Nam, Sở Nam cũng không nói là từ phương hướng khác đến mà có gì báo nấy, sau khi hưởng thụ những ánh mắt đặc thì liền cùng với Tử Mộng Nhân tiến vào thành Vạn Kiếm….

- Kiếm Trảm Phái có hành động lớn như vậy, lại không sợ người khác oán trách sao?

Tử Mộng Nhân hoài nghi hỏi, Sở Nam chỉ cười nhạt đáp:

- Đợi xem kịch hay sẽ biết.

Nơi hai người đi đến vẫn là Phường thị.

Vòng vèo mấy lượt, Sở Nam ngoài thu mua được một số tài liệu luyện đan và luyện khí cấp thấp ra thì không có thu hoạch gì khác, cũng không thám thính được tin tức của Vô Không lão tổ, Sở Nam hoàn toàn thát vọng, muốn tìm một tên Võ Vương sơ cấp lạc đàn quả thật là khó, mà nhu cầu luyện thành Thần Hành Bách Biến tầng thứ hai của hắn lại vô cùng bức thiết.

Nếu như chỉ dựa vào tu luyện của Sở Nam, nguyên lực trong cơ thể còn lâu mới đủ, cho dù Sở Nam có được nguyên hạch của Vô Không lão tổ cũng chưa chắc đã đủ, Sở Nam còn phải tìm thêm một viên khác, bởi vì thân thể của hắn ngày càng cường hãn hơn rồi.

Hai người không hề có ý định qua đêm tại thành Vạn Kiếm, đợi lúc mặt trời lặn về phía Tây, hai người Sở Nam liền rời thành, mắt thấy sắp ra khỏi cửa thành thì Sở Nam đột nhiên khẽ giật mình, sau đó nở nụ cười.

Sở Nam nhìn thấy một gương mặt quen thuộc.

Gương mặt này đương nhiên chính là Vô Không lão tổ.

Cảm giác của Vô Không lão tổ cũng rất nhạy bén, ngay lúc ánh mắt của Sở Nam rơi lên người hắn, Vô Không lão tổ liền cảm ứng được, nhìn một lần không nhận ra, nhưng sau khi kiểm tra khí tức của Sở Nam thì sắc mặt Vô Không lão tổ đột nhiên biến đổi.

Sở Nam không sợ, tươi cười đi tới, Vô Không lão tổ nói:

- Tiểu tử, ngươi thật can đảm, thấy ta mà còn không trốn!

- Muốn mạng của ta sao? Vậy đi theo ta!

Sở Nam cười đáp.

Mặt trời khi lặn, càng lúc càng đỏ…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.