Còn lúc này trong đầu Sở Nam lại vang lên thanh âm:
- Môn vũ kỹ này gọi là Càn Nguyên trảm, không có kinh mạch vận hành, vũ kỹ tính yếu ở chỗ...
Lão phụ giảng giải thập phần kỹ càng, tuy nói Sở Nam vẫn còn ngoan cường
phản kháng nhưng những lời này vừa rơi vào trong óc hắn liền vang lên
quanh quẩn không thôi, bắt đầu như khắc vào trong đầu hắn, xua đi cũng
không đi nổi.
Sau trường đao, lại là trường kiếm!
Trường
kiếm huyễn hoá ra thiên vạn kiếm ảnh, như mưa sao băng bắn về phía Tân
Nhất Chân, trong nháy mắt xuất hiện trước mắt hắn thì lại hợp lại thành
một thể rồi trảm rớt một tay còn lại của Tân Nhất Chân. Lúc này, vị
trung giai Võ Đế đã trở thành vô thủ chi nhân (người không có tay)!
- Môn vũ kỹ này gọi là là Vạn Kiếm Quy Nhất, dùng vạn kiếm chi lực hợp
lại thành một kích. 'Vạn' chỉ là số ảo, ngươi có thể mười vạn quy nhất,
cũng có thể trăm vạn quy nhất, ngàn vạn quy nhất, ức vạn quy nhất. Vạn
Kiếm Quy Nhất chung cực cảnh giới chính là vạn kiếm quy về không, vô
kiếm vô ngã. Lúc tu luyện, ngươi cần...
Kế tiếp, lại là một đầu
trường thương, thời điểm trường thương loé lên, lão phụ liền đem Tân
Nhất Chân đánh văng lên cao. Đầu thương sáng ngời mà tuôn ra ưng minh
chi âm (tiếng ưng kêu). Sau đó, một thương này liền phóng lên đâm vào
chân trái của Tân Nhất Chân, lập tức chân trái hắn liền bạo liệt nổ tung ra.
- Môn vũ kỹ này chỉ có một chiêu, là quan sát diều hâu vật
lộn cùng cửu thiên mà sáng tạo ra. Cho nên, gọi là Ưng Kích Cửu Thiên.
Tuy chỉ có một chiêu nhưng tu luyện tới cực hạn có lẽ có thể phá toái
thương khung!
Lão phụ một bên thi triển một môn vũ kỹ, một bên
lại hướng Sở Nam cùng Tư Đồ Dật tiêu giải thích. Mà mắt nàng lúc này
cũng đã lộ ra lệ quang, lệ quang kia trong mắt sáng long lanh. Nàng rơi
lệ, là vì nàng hối hận, càng bởi vì nàng hiểu rõ, nàng sẽ không còn cơ
hội gặp lại người kia nữa. Nàng từng đi Đại Khánh quốc nhưng cũng không
có tìm được tung tích của hắn, đều cho thấy hắn thực sự đã chết. Nếu như hắn còn chưa chết mà nói, đệ tử của hắn cũng không có khả năng một
chiêu nửa thức của Càn Khôn tông cũng không biết. Nếu như hắn còn chưa
chết mà nói, hắn nhất định sẽ tự tay đâm cừu nhâm của mình, thậm chí còn tự tay giết nàng!
Mà nàng lại tình nguyên để hắn tự tay đâm nàng một đao, một đao đâm vào trái tim của nàng, vô oán vô hối, nàng chỉ
cần, chỉ cần hắn liếc nhìn nàng một lần là đủ!
Nhưng mà, điểm yêu cầu này, đã thành hy vọng xa vời...
Bên kia, Tân Nhất Chân thật sự phẫn nộ, phẫn nộ đến cực hạn, phẫn nộ đến
không cách nào dùng ngôn ngữ có thể miêu tả được. Hắn đường đường là
trung giai Võ Đế mà lại bị một bà già đùa bỡn trong tay, tuỳ ý lăng
nhục, tứ chi đứt đoạn chỉ còn sót lại chân phải, cho dù dùng Sinh Cốt
đan khôi phục lại tứ chi mà nói, tu vi của hán cũng phải giảm xuống trầm trọng. Tuy nhiên, hắn biết rõ lão phụ này cực kỳ không đơn giản, có thể hay không vẫn chưa thoả mãn, cam lòng.
Bởi vì cứ tiếp tục như
vậy mà nói, hắn thật sự cảm thấy mình sẽ bị hành hạ tới chết. Cho nên,
thừa dịp bị đánh văng lên cao, hơn nữa uy áp trên người đột nhiên biến
mất không thấy hắn liền không chút do dự nắm lấy cơ hội này mà điên
cuồng bỏ chạy.
Nhưng mà, hắn lại không biết, uy áp kia chính là
do lão phụ cố ý thu hồi lại. Mục đích của lão là muốn cho hắn bỏ trốn,
mà nàng lại đi truy theo hắn. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Chỉ thấy, lão phụ như tên bắn lao đi mà cũng giống như dụng một loại bộ
pháp nào đó mà tốc độ cực kỳ nhanh chóng, đợi đến khi thân ảnh lão phụ
thoáng hiện ra thì lúc này đã xuất hiện trước mặt Tân Nhất Chân. Tân
Nhất Chân cảm thấy thật ghê tởm, muốn quay đầu bỏ trốn nhưng lão phụ lại không có ngăn cản lại chút nào, trực tiếp lần nữa đuổi theo sau...
- Môn vũ kỹ này, một lòng truy cầu tốc độ, gọi là Thiên Nhai Chỉ Xích,
tên như ý nghĩa, cách xa tận chân trời lại giống như trong gang tấc, lập tức liền có thể vượt qua, tốc độ cực nhanh, tu luyện tới mức độ nhất
định, cho dù là mấy vạn dặm cũng có thể thuấn di tới! Vận hành kinh mạch phải...
Lão phụ giảng giải cho Sở Nam nhưng trong lòng lại thầm nghĩ:
"Ta với ngươi, lại thật chân trời xa cách, mặc dù ta tu luyện tới mức vạn
dặm cũng có thể thuấn di tới được được nhưng lại không thể đến được
trước mặt ngươi, đây là do ta tự gây nghiệt, nên ta sống..."
Đồng thời, Tân Nhất Chân nhanh chóng bị bắt kịp, hắn nổi điên mà hét lớn lên:
- Tiện nhân, ngươi chớ khinh người quá đáng!
- Ta không khinh ngươi, ta chỉ giết ngươi!
Dứt lời, lão phụ liền khiến cho Tân Nhất Chân không thể động đậy được mảy may.
- Nhảy tường cũng không cần phải gấp, lão phu không sống được thì ngươi sống cũng không xong!
Tân Nhất Chân bất chấp rồi, chỉ với một chân còn lại đạp ra, đem thân thể hắn lắc lư tới lui.
Lão phụ lại vươn ra một chỉ, nói với Sở Nam:
- Một môn vũ kỹ cuối cùng, Càn Khôn Chỉ, nhất chỉ định càn khôn, vận hành kinh mạch phải...
Cùng với giải thích, lão phụ hướng trước ngực Tân Nhất Chân điểm tới. Tân
Nhất Chân hoảng sợ, nháy mắt sau đó ngực hắn thực sự xuất hiện một lỗ
máu, nhất thời máu tươi bắn ra tung toé. Cùng lúc đó, trong thân thể
hắn, nguyên lực dưới Càn Khôn Chỉ nhao nhao sụp đổ. Tử khí rốt cục không thể áp chế được mà hoàn toàn bộc phát ra, trong nháy mắt liền ăn mòn
tới tận tâm mạch của hắn.
Hắn rốt cục cũng cảm thấy tử vong hàng
lâm, biết rõ chính mình không thể sống tiếp được nổi rồi, kết quả là hắn cũng điên cuồng lên.
- Tiện nhân, cùng lão phu chết đi a! Lão phu dưới đất cũng không tịch mịch!
- Nguyên hạch của ngươi đối với ta còn hữu dụng, Nhật Vẫn Dị Kim, không thể biến mất theo ngươi a!
Lão phụ lạnh lùng nói.
- Mơ tưởng! Bạo~
Chữ "bạo" còn chưa hết thì một vòng sáng đã đem hắn bao trùm lại. Tức khắc, hắn không thể tiếp tục động đậy được mảy may nào, ngay cả thần niệm
cũng bị đông cứng lại. Ngay sau đó, đầu của hắn không chút dấu hiệu liền nổ tung ra, huyết tinh vô cùng nhưng lão phụ lại điềm nhiên vô cùng,
tựa như coi như chưa có chuyện gì xảy ra mà cũng tựa như nàng vừa mới
giết một con kiến vậy.
Lấy ra nguyên hạch của hắn, tháo xuống
giới chỉ trữ vật, một tay tuỳ ý vung lên, thân thể theo sau cái đầu hắn
mà vỡ vụn thành điểm điểm kim quang, sau đó biến mất trong thiên địa.
Mọi người đang xem cuộc chiến chứng kiến một màn hành hạ đến chết như vậy, tất cả không hẹn mà đều ngây dại tại chỗ.