Võ Nghịch Càn Khôn

Chương 387: Chương 387: Không nói cho ngươi




Mà đúng lúc này, Diệu Âm lại nghĩ tới tiếng nổ kinh thiên động địa kia, nhất định sẽ gây chú ý cho những Vũ Vương cường giả khác chạy lại đây.

Nghĩ tới đây, sắc mặt nàng biến đổi mãnh liệt, nếu để cho những Vũ Vương khác tới đây được, đặc biệt là những Vũ Vương của Thiên Nhất tông tới chứng kiến hết thảy những chuyện này, hậu quả thiết tưởng chịu không nổi, ngay cả nàng và những môn hạ đệ tử kia không những tất cả đều phải chết mà ngay cả Huyền Băng môn còn muốn lâm vào cảnh diệt môn!

Đôi lông mày nhíu lại, ánh mắt hung ác, Diệu Âm dùng một tốc độ nhanh nhất quay trở lại bên cạnh đám đệ tử, nói:

- Các ngươi dùng tốc độ nhanh nhất chạy về phía trước một khoảng, sau đó quay người lại hướng bên này chạy tới, hiểu chưa?

- Hiểu ạ.

Hề Hề, Nam Nam hai người đồng thời gật đầu, bước chân cùng nhịp nhảy tới phía trước, còn Diệu Âm lại quay ngược trở lại chỗ bạo tạc lúc trước...

Mà trong lúc Diệu Âm bố trí chuyện này thì khoảng cách giữa Sở Nam và Khương Lập vẻn vẹn chỉ còn 2m, Sở Nam cười hỏi:

- Ta không có nguyên lực, chẳng lẽ ngươi còn nguyên lực hay sao?

- Đương... nhiên, sở dĩ, ngày hôm nay... ngươi chết... ta sống, Thiên Nhất tông... môn nhân, hẳn là... rất nhanh... sẽ... tới rồi, Diệu Âm... cũng cứu không được... ngươi...

- Ngươi có nguyên lực, thật tốt!

Khương Lập nghe Sở Nam hỏi một câu như vậy, trong lúc nhất thời lại không minh bạch được hắn nói cái gì, rõ ràng Sở Nam phải sợ hãi mới đúng, hắn cái gì mà "thật tốt" chứ?

Rất nhanh, Khương Lập liền hiểu ra.

Chỉ thấy, ngón tay đầy máu của Sở Nam hung hăng khoét vào trong khe băng, dùng lực di động về phía trước một mảng lớn, khoảng cách giữa hai người rút ngắn lại còn chưa đủ một mét, sau đó hắn lại vừa cười vừa nói:

- Như vậy đi, cùng người thương lượng một chút, thế nào?

- Thương... lượng?

- Ngươi cho ta mượn chút nguyên lực, thế nào?

- Ân? Mượn... nguyên lực?

- Đúng vậy a, ngươi cho ta mượn một điểm nguyên lực, ta cho ngươi thống khoái mà chết, nói cách khác, ngươi không muốn ta từng quyền từng quyền đánh ngươi tới chết, khoét mắt ngươi, kề dao vào cổ ngươi, cho ngươi chết thảm thiết, đau đến tới chết chứ...

Sở Nam cười nói nhưng lời lẽ vào tai lại băng hàn vô cùng! Băng hàn tới tận xương!

Sở Nam nói tiếp:

- Trước đây, cũng có một tên không cho ta mượn nguyên lực, cuối cùng, hắn đã bị ta...

Sở Nam thoáng dừng một chút, nói:

- Ngươi biết, kết quả của hắn cuối cùng là gì không?

Khương Lập không hiểu Sở Nam tới cùng là muốn nói cái gì.

Sở Nam dùng sức bò về phía trước một đoạn, một mét biến thành nửa mét, trên mặt dữ tợn cười, phảng phất không cần Khương Lập trả lời, nói luôn:

- Cuối cùng a, người kia bị ta đào lấy nguyên hạch ra a!

Nghe được câu này, Khương Lập toàn thân run rẩy một cái!

- Cho nên, nếu ngươi giống hắn, đều không tình nguyên, ta cũng muốn móc nguyên hạch của ngươi a...

- Tên điên, ta cũng muốn... nhìn xem... ngươi thế nào... móc nguyên... hạch của ta...

- Tốt lắm, không phải ngươi sắp thấy rõ rồi sao.

Lời vừa dứt, Sở Nam liền đánh mạnh vào đầu hắn một cái, một cỗ máu huyết toé ra, Sở Nam cũng không có để đám máu tươi này tung toé ra đất mà lại nhanh chóng nuốt xuống bụng.

Cũng không biết có phải vì đau nhức quá kịch liệt hay không, hay là một ngụm máu tươi này có chút năng lượng, thân thể Sở Nam đột nhiên bay lên cách mặt đất một mét, ngay lúc sắp rơi xuống đất hắn vừa vặn bắt được hai cánh tay của Khương Lập.

Một trảo như chớp giật!

Dáng cười sáng lạn vô cùng...

- Đã nói rồi, ngươi không cho ta mượn thì ta chỉ có thể tự mình tới thôi.

Sở Nam nói xong, vòng xoáy trong cơ thể kia đột nhiên liều mạng xoáy tròn. Lúc trước, mỗi lần vòng xoáy xoay tròn Sở Nam đều có thể cảm nhận được một tia năng lượng gia tăng, nhưng hiện tại mỗi lần xoay tròn một vòng thì lại biến thành một cỗ đau đớn thấu vào tận tim gan, đau tới tận xương tuỷ, đau thấu tới tận linh hồn...

Có thể, vì hắn liều mạng thúc dục cái vòng xoáy xoay chuyển nhanh hơn, nụ cười trên môi càng lúc càng sáng lạn hơn.

Bị Sở Nam bắt lấy hai tay, Khương Lập đang muốn ngưng tụ nguyên lực thành kiếm, dưới trạng thái hiện tại của Sở Nam mà nói, chỉ cần đâm nhẹ vào ngực hắn một cái thôi là có thể đoạt được cái mạng nhỏ của hắn rồi.

Chỉ là, nguyên lực của hắn đã không còn có thể sai sử rồi, tất cả đều dũng mãnh hướng về phía Sở Nam lao tới, thật sự là do Sở Nam cưỡng ép "mượn" đi!

- Làm sao... có khả năng? Ngươi đây là... bí thuật gì?

Khương Lập hoảng sợ vô cùng, nguyên lực bị hút đi, bi kịch kia chính là dành cho bản thân hắn rồi.

- Không nói cho ngươi, ngươi bây giờ có phải phải rất hối hận không? Không cho ta mượn à? Đáng tiếc, trên đại lục này, không có cao giai Luyện dược sư nào luyện ra được đan dược hối hận a!

Sở Nam lại nói nhảm một câu nữa, hắn không muốn Khương Lập ổn định tinh thần mà tự bạo, vậy hắn liền thảm rồi. Tuy nhiên, Sở Nam căn bản không sử dụng được thần niệm thúc dục phi đao, suy ra thì thần niệm của Khương Lập nhất định cũng tổn hại, phân nửa là hắn cũng không thể sử dụng được nữa, thế nhưng hắn cũng chả dám khinh thường, thủ đoạn của trung gia Vũ Vương tới mức nào hắn còn không thấu, tựa như nguyên lực chẳng hạn, hắn đã không còn chút gì nhưng Khương Lập lại vẫn còn.

Sắc mặt Khương Lập đã như tro tàn, hắn chưa từng nghĩ sẽ bại trong tay một tên sơ giai Võ Quân, cái này chính là sỉ nhục lớn nhất đời hắn, hơn nữa hắn còn phải mang cái sỉ nhục này xuống mồ a...

"Không, ta tuyệt không thể khuất nhục chết đi như vậy, hắn phải chết, hắn nhất định phải chết, dù phải bỏ cả cái mạng của ta thì cũng phải đồng quy vu tận!"

Trong lòng Khương Lập lần nữa tự nhủ, hắn dốc sức liều mạng điều động thần niệm, cùng Sở Nam tranh đoạt nguyên lực để khôi phục lại thần niệm, chỉ cần có thể sử dụng được thần niệm thì ý đồ của hắn có thể thành công rồi.

Nhưng mà, phải cần có thời gian a.

Kết quả là, Khương Lập nói ra:

- Ngươi không sợ... ta tự... bạo sao?

- Thần niệm ngươi dùng cũng không được a.

Nghe vậy, Sở Nam liền nói rồi lại thở dài một hơi, cười nói:

- Nếu ngươi có thể sử dụng được thần niệm thì sớm đã tự bạo rồi, còn nói được mấy lời nhảm này sao?

- Ngươi...

Trong mắt Khương Lập bắt đầu hiện lên vẻ hoảng sợ.

- Ngươi... như thế nào... biết rõ?

- Không nói cho ngươi đấy!

Sở Nam cười, theo nguyên lực hấp thu được một lúc một nhiều, vòng xoáy theo đó càng lúc xoay càng nhanh, đương nhiên, đau đớn càng lúc càng kịch liệt!

Khương Lập lại vĩnh viễn không biết Sở Nam cũng có thần niệm, bởi vì đây chính là đặc điểm duy chỉ có Vũ Vương mới có, đây là một quy tắc, Khương Lập tin tưởng quy tắc này.

Mà, tên Sở Nam nghịch thiên này lại sớm đã đem quy tắc này phá tan rồi!

Vòng xoáy càng lúc càng nhanh, nguyên lực hấp nạp được càng lúc nhanh hơn, nguyên lực của Khương Lập theo đó càng lúc càng ít, Khương Lập rất biệt khuất, nguyên lực của hắn vậy mà chính hắn lại không được sử dụng.

Trong tình thế cấp bách, Khương Lập cúi đầu xuống, một ngụm cắn vào tay Sở Nam, cắn mạnh vô cùng, thậm chí hắn còn cố xoay mình, ý đồ ngăn Sở Nam lại...

Trung giai Vũ Vương có thể dễ dàng diệt sát sơ giai Vũ Vương trong trạng thái đơn đấu nguyên thuỷ nhất, thế nhưng giờ đây hắn tựa như yêu thú, dùng đến cả những thủ đoạn không hề mỹ quan chút nào tiến hành giành giật tính mạng đối phương!

- Ngươi thật đúng là "cẩu xực" ta à? Tiểu tử bội phục cực kỳ!

Trong lúc đối đầu, Sở Nam phì phò thở, mạnh mẽ nghiêng người đi, ngồi lên phía trên Khương Lập, cười nói:

- Nguyên lực của ngươi, đã chẳng còn bao nhiêu rồi, tất cả đều bị ta mượn rồi...

Khương Lập ra sức liều mạng giãy dụa, không ngờ thật đúng có thể giãy thoát ra khỏi hai cánh tay của Sở Nam.

Lập tức, hắn đem chút nguyên lực còn sót lại chữa trị thần niệm, hai tay còn hướng cổ Sở Nam chụp tới.

Mà Sở Nam vẫn chỉ cười cười, nói:

- Bất quá, nguyên lực của ngươi, ta đã mượn đủ rồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.