Võ Nghịch Càn Khôn

Chương 375: Chương 375: Làm thủ hạ của ta






Trong giọng nói lão giả đã có chút bất thiện, tính tình theo đó mà có chút biến hoá đi, cổ quái chả khác gì một tiểu hải tử vậy.

- Không được!

Lão giả mắt nhìn đám tài liệu, rất không thoải mái hỏi:

- Vậy ngươi muốn như thế nào?

- Làm thủ hạ của ta.

Năm chữ này từ trong miệng Sở Nam phát ra như sấm động giữa xuân xanh, đồng tử lão giả thoáng co lại rồi sau đó lại phóng đại đến mức tận cùng, sau cùng liền ha hả cười:

- Ý nghĩ này của ngươi, quá khoa trương rồi, so với nghiên cứu của ta còn khoa trương hơn a! Ngươi biết tu vi của ta là gì không?

- Sơ giai Vũ Vương...

Lão giả nói ngay:

- Biết rõ ta là sơ giai Vũ Vương mà ngươi còn dám ra điều kiện như vậy, xem ra đầu của ngươi so với ta đều có vấn đề, ngược lại là rất hợp khẩu vị của ta a.

- Ta còn chưa nói hết.

Sở Nam nhàn nhạt cười, nói.

- Còn gì nữa?

- Không hơn.

- Không hơn?

Lão giả nghe vậy liền lập tức đem hai chữ này gộp với một câu trước đó của Sở Nam, nói lại một lần:

- Sơ giai Vũ Vương không hơn.

Đọc xong một lần, lão giả lôi thôi lập tức nổi giận, quát lên:

- Tiểu tử, ngươi chỉ là một sơ giai Võ Tướng mà có thể đánh thắng được ta sao? Để cho ta làm thủ hạ của ngươi, đầu óc của ngươi coi bộ đã bị hư mất rồi à nha!

- Làm thủ hạ của ta, vô luận là tài liệu gì ngươi cần ta đều có thể cho người đi tìm giúp ngươi, mặc kệ là cái gì mà Ma Vân Sư Tử thảo, cái gì mà Ngũ Sắc thạch hay là Ô Từ tinh gì gì đó, ta cũng có thể cấp cho ngươi, ngươi muốn bao nhiêu là có bấy nhiêu! Hơn nữa, ta toàn lực ủng hộ nghiên cứu của ngươi!

Sở Nam ném ra một cái điều kiện cực kỳ hấp dẫn, lão giả lôi thôi có chút

động lòng nhưng lại quả quyết quát lên:

- Ta là Vũ Vương, không phải là Võ Sư, ngươi có tư cách gì mà dám để cho ta làm thủ hạ của ngươi?

Sở Nam thấy lão giả đã có chút động lòng, một sơ giai Vũ Vương đối với đề nghị của một sơ giai Võ Tương đã có chút động lòng thì hắn càng khẳng định loại người này chính là loại kỳ nhân dị sĩ trong truyền thuyết. Những nhân vật như vậy đều là những người có bổn sự đặc biệt, chỉ là hắn không biết nghiên cứu của đối phương là cái gì mà thôi.

Sỏ Nam không hỏi mà cũng chẳng đáp lời, hai tay nắm lại thành quyền.

Ngay lúc Sở Nam chuẩn bị xuất thủ, Tử Mộng Nhân lập tức nhảy sang một bên mà nhìn chăm chú nam nhân của nàng.

- Ngươi còn dám động thủ?

Lão giả lôi thôi cảm thấy hết thảy mọi chuyện đều không thể tưởng tượng nổi, chuyện ngày hôm nay hắn gặp, tất cả so với nghiên cứu của hắn còn bất khả tư nghị hơn.

- Cái này gọi là nghé con không sợ cọp trong truyền thuyết sao? Cũng tốt, để cho ta hảo hảo giáo huấn ngươi một chút, lại cho ngươi hảo hảo giúp ta tìm tài liệu.

- Ngươi dám đứng yên để cho ta đánh ngươi một quyền không?

Sở Nam cười, hỏi.

Lão giả lôi thôi không chút do dự, nói ngay:

- Có gì không dám.

- Đứng yên đấy nhé!

- Đứng yên!

- Không được hoàn thủ!

Lão giả lôi thôi do dự một chút, nói:

- Ngươi không được dùng pháp bảo.

- Ta chỉ dùng nắm đấm, ngươi không được hoàn thủ!

- Tốt!

Sở Nam cười tươi như hoa, Tử Mộng Nhân một bên cũng nở một nụ cười sáng lạn như đào tháng ba. Vậy là, lão giả lôi thôi đã hoàn toàn lọt vào bẫy rồi!

Đại đương gia hiện cũng đang nhìn chằm chằm về phía trưởng lão cùng Sở Nam đang dây dưa với, lại nhìn thấy Tử Mộng Nhân một bên, trong nội tâm không khỏi xuất ra một cái chủ ý.

- Động thủ đi!

Lão giả thúc dục, nói.

Sở Nam buông lỏng nắm tay ra, hỏi:

- Ngươi không sợ sao?

- Buồn cười! Một Vũ Vương như ta chẳng lẽ phải sợ một tên sơ giai Võ Tướng như ngươi?

- Thật sự không sợ?

- Động thủ nhanh lên, ta còn muốn tiếp tục đi nghiên cứu đây!

- Tốt!

Một chữ này vừa ra khỏi miệng, Sở Nam lập tức hoàn toàn phát lực, quyền đầu ngưng tụ, tam hệ nguyên lực kim hoả thổ dung hợp lại, chín ngàn cân lực ngang nhiên đánh tới...

Lão giả lôi thôi vốn chắp tay sau lưng mà đứng, trong nhận thức của hắn, một quyền này của Sở Nam ngay cả tư cách đấm lưng cho hắn còn chưa đủ, nhưng mà ngay lúc thanh thế một quyền của Sở Nam phát ra, trong lòng lão không khỏi xuất hiện một tia bối rối.

Như phản xạ có điều kiện, lão giả liền muốn xuất ra thủ đoạn gì đó nhưng lại nghĩ tới mình từng đồng ý đứng yên, không được hoàn thủ cho đối phương đánh tới một quyền. Nói thì nói vậy nhưng mà lão không khỏi điều động nguyên toàn thân chuyển động, ý đồ muốn dùng chúng để ngăn cản một quyền này của Sở Nam.

Chứng kiến một quyền này, trong nội tâm lão giật mình không ít, một cái Võ Tướng sao có thể đánh ra môt quyền lợi hại như vậy chứ?

Ngay lúc quyền đầu còn cách lão ba đốt ngón tay thì sắc mặt lão thoáng cái trắng bệch vô cùng, cái gì mà đứng yên bất động, cái gì mà không được hoàn thủ lão liền bỏ qua tất cả, lão trực tiếp tế ra pháp bảo, là một đồ tựa như một tấm da lông nhưng lại có chút tựa như lụa mà lại vừa giống giấy rộng tầm mấy trượng.

Lão giả làm như vậy vì trên nắm tay của Sở Nam đang toát ra một ngọn hoả diễm màu đen, mà ngọn hoả diễm này lại đang xoáy tròn lại, thanh thế một quyền của hắn theo đó mà càng lúc càng kinh người, uy lực trực tiếp gia tăng gấp bội!

Sở Nam thấy lão giả ném ra thứ kỳ quái đó xong, trong mắt tràn đầy vẻ nghi hoặc. Tuy rằng hắn không biết đó là thú gì nhưng hắn vẫn không chủ quan chút nào, hắn không phải là vô địch thiên hạ, trong thời khắc mấu chốt thấy lão giả xuất ra bảo vật mà lại là thứ đơn giản sao?

Hiển nhiên là không!

Cho nên, Sở Nam ngay lúc lão giả ném thứ kia ra, hắn liền đem phòng ngự của Hỗn Nguyên Ban Chỉ trên ngón cái kích phát tới mức lớn nhất.

Một loạt động tác này, hai người biến hoá đều chỉ trong tích tắc mà thành.

Xa xa, đại đương gia đầu trọc chậm rãi đem tinh lực đang tập trung vào cuộc chiến dời lên người Tử Mộng Nhân, là hắn muốn đem nàng bắt lại...

Sở Nam nhìn lại...

Sở Nam lúc Võ Quân tu vi đã có được thần niệm.

Tuy nhiên, cỗ thần niệm này phạm vi chỉ vẻn vẹn có 10m mà thôi.

Thế nhưng, Tử Mộng Nhân vẫn đứng trong phạm vi hắn bảo hộ.

Kết quả là, đại đương gia đầu trọc vừa tiến vào phạm vi thần niệm Sở Nam liền phát hiện ra ngay ý đồ của hắn!

Sở Nam lạnh lùng liếc hắn, hắn như cảm ứng được cái gì đó mà nhìn về phía ánh mắt lạnh như băng kia của Sở Nam. Lập tức, toàn thân hắn lập tức run lên, hai cái chân lập tức không dám di động nửa bước!

Liếc mắt xong, Sở Nam liền đem chú ý đặt lên người lão giả lôi thôi, mà cụ thể chính là kiện đồ vật quỷ dị kia. Trong chớp mắt, đầu quyền hắn đánh lên trên kiện đồ đó của lão.

Cùng lúc đó, thứ đồ quỷ dị kia lập tức cùng phòng ngự của Hỗn Nguyên Ban Chỉ đụng vào nhau...

Rầm rầm rầm...

Đồ vật quỷ dị kia ngay khi chạp vào tầng phòng ngự của Hỗn Nguyên Ban Chỉ lập tức nổ mạnh, đem tầng phòng ngự đánh ra mấy khe hở, lúc ẩn lúc hiện nhưng lại không hề có cảm giác nứt ra. Hỗn Nguyên Ban Chỉ vốn không phải chỉ là thứ chỉ dùng để trưng, sự chịu đựng của nó lần nữa được khảo nghiệm trong hiểm trở.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.