Võ Nghịch Càn Khôn

Chương 545: Chương 545: Ma thú thủy triều, khỉ làm xiếc (Thượng,hạ)




Lúc đang nói, trường kiếm trong tay Sở Nam vẫn không đình chỉ, dù là trong chớp mắt, Chúc Chi Vũ bị nói trúng chỗ đau, tiếng Huân Thanh càng bị thổi đến cực trí, trong đầu Sở Nam vang lên ong ong, máu tươi từ thất khiếu chảy ra, Sở Nam cố gắng vung kiếm, thốt ra từng câu chữ:

- Ngươi nói ngươi… chính nghĩa, người ta có… chấp nhận… hai chữ… chính nghĩa này không?

: Mồm mép sắc bén lắm, lão phu nói mình là chính nghĩa, ai dám nói không phải?

- Ta hiểu rồi, nắm quyền lớn chứ gì? Nhưng nắm quyền của ngươi lớn sao? Liệt Hỏa, sẽ có một ngày bùng lên, thiêu đốt Thiên Nhất Tông thành tro bụi…

Những người đang quan chiến bên dưới, trong mắt lóe lên dị quang.

- Ta quả thật muốn xem kẻ nào dám đốt!

Chúc Chi Vũ đối với biểu lộ của những người bên dưới đều rõ ràng, hét lớn một tiếng, một đạo Huân thanh ập xuống, những người vừa xuất hiện dị quang trong mắt lập tức cảm thấy ngực chấn động, thổ ra máu tươi.

Nhìn thấy Chúc Chi Vũ cảnh cáo, tất cả mọi người đều giật mình, không dám tỏ vè gì, nhưng trong lòng lại dâng lên “nghịch” ý.

Sở Nam bật cười nói:

- Ta không phải đang đốt sao?

- Ngươi đốt không nổi!

- Thật sao?

Sở Nam khi Sở Nam hỏi liền đắm chìm trong tu luyện “Trảm Thanh”, đã có kinh nghiệm “Trảm Nguyên”, “Trảm Sầu”, “Trảm Dục” lúc trước, Sở Nam tu luyện “Trảm Thanh” hoàn toàn có cảm giác đắc tâm ứng thủ.

Âm thanh như sóng, Sở Nam như bờ.

Mặc dò sóng có mãnh liệt như thế nào thì khi vỗ vào bờ, bờ vẫn sừng sững bất động.

Sau nửa thời thần, Sở Nam tu luyện “Trảm Thanh” đã có chút thành tựu, một phần âm thanh đã không thể đánh vào trí óc Sở Nam nữa, đương nhiên, chút thành tựu này cũng khiến Sở Nam trả giá không ít, đau đớn thống khổ bên trong tự nhiên không cần phải bàn cãi.

Nhưng tất cả đối với Sở Nam đều xứng đáng.

- Ngươi dám đem công kích của ngươi như tiếng ruồi vo ve sao? Ngươi dám đem công kích của ngươi như tiếng chó dại sủa sao?

Sở Nam tri triển vũ kỹ “Trảm Thanh”, giết thẳng đến Chúc Chi Vũ.

Chúc Chi Vũ đại kinh, trong mắt lộ ra vẻ hung ác, âm thanh đột nhiên đình chỉ.

Ngay lập tức, một tiếng “Xì…” vang lên, vô cùng thê thiết quỷ dị, giống như quỷ khóc lang khiếu, ập thẳng xuống đại địa.

Đại địa rung chuyển…

Cuồng phong quyển vũ, cát bay đá chạy đầy trời.

Tà dương hoàn toàn chìm xuống, tiếng Huân bi thiết vang lên trong bóng đêm càng khiến nội tâm mọi người run rẩy, sự sợ hãi chạy loạn trong cơ thể, lãnh phong thổi vù vù, đại địa chấn động phát ra âm thành “lách cách lách cách”, mơ hồ có âm thanh ma thú gào rú đến.

- Tiểu nhi vô tri, lão phu là Phong chủ Thiên Huyền Phong, há chỉ có một thủ đoạn?

Chúc Chi Vũ tự ngạo nói:

- Chuẩn bị tiếp nhận vạn thú dày xéo đi!

Âm thanh vừa dứt, tiếng Huân thanh phát ra càng thêm uy lực, vang xa đến phạm vi mấy ngàn trượng.

Không đến nửa khắc, bên tai liền vang lên tiếng dẫm đạp lộn xộn.

Vừa đưa mắt nhìn lại, thì ra là trong bóng đêm, mơ hồ lộ ra thân ảnh đông nghịt các loại ma thú, có Ma hổ khiếu thanh rung trời, có Hung lang ánh mắt lập lòe lục quang, còn có độc xà, hung hầu, hắc hùng,… Có không ít các loại ma thú cấp năm cấp sáu, các loại ma thú dã thú cấp một như thỏ rừng, gà rừng chỉ cần nghe thấy tiếng Huân cũng đều hướng về phía thành Đông Nhạc mà chạy đến…

Mọi người quan chiến đều kinh hô tuyệt vọng, bọn hắn thế nào cũng không ngờ rằng chỉ đến xem náo nhiệt lại dẫn đến họa sát thân, bọn hắn liều mạng bỏ chạy, nhưng phần lớn đám đông đều không thể so sánh được với Huyết Liệt Báo, Hỏa Vân Sư, đều là ma thú cấp năm.

Võ giả bị đuổi kịp không phải bị xé xác thì cũng bị dẫm thành tương.

Những võ giả đã tấn thăng Võ Vương, trong lúc nhất thời bay lên không trung, tưởng rằng an toàn, nhưng còn không đợi bọn hắn hạ hòn đá đè nặng trong lòng xuống thì giữa không trung đen tối lại truyền đến tiếng phá không.

Bọn hắn theo âm thanh nhìn lại, nhất thời khuôn mặt trở thành trắng bệch.

Thì ra trên không trung cũng có ma thú ập đến, cả đám đều hét lên kinh hãi:

- Trời ạ, đó là Kim Giáp Cự Phong, kẻ bị đâm trúng người không đến năm giây sẽ bỏ mạng.

- Còn có Phi Thiên Độc Nghĩ Văn, cực độc vô cùng.

- Hấp Huyết Biên Bức…

- Hủ Độc Ưng…

….

Một chuỗi âm thanh kinh hoàng truyền đi, các loại ma thú bị Chúc Chi Vũ dẫn đến đều chiếm cứ bầu trời, hơn nữa còn phát động công kích trí mạng, trong nháy mắt không ngừng phát ra tiếng kêu thảm…

Cùng lúc đó, còn có một bộ phận rất ít người tu luyện võ quyết Thổ nguyên lực liền vội vã chui xuống lòng đất, đồng thời hét lên:

- Trên mặt đất đều nguy hiểm, trên trời khó thoát, dưới mặt đất dù sao vẫn an toàn hơn.

Thế nhưng, lời này vừa dứt, một loạt răng nanh sắc bén liền cắn ngang eo bọn họ, trước khi bọn hắn nhắm mắt, trong cổ họng chỉ phát ra được vài chữ:

- Cứ… Xỉ… Thử…

Hoạt động dưới mặt đất không chỉ có Cứ Xỉ Thứ mà còn có các loại ma thú Phá Giáp Tích, Thực Hỏa Thứ,… Đương nhiên, cũng có những ma thú siêu nhỏ như Địa Khâu Hoàng trong đất, công kích không mạnh, thậm chí không có lực công kích, nhưng số lượng thật sự quá nhiều, chỉ trong chốc lát đã đem đám võ giả bao vây, khiến bọn hắn không thể di chuyển được…

Ma thú phô thiên lấp địa, đem bầu trời, mặt đất, lòng đất chiếm cứ toàn bộ, cả thành Đông Nhạc trở thành thế giới của ma thú, đám ma thú này giống như bị tiếng Huân điều khiển, đều liều mạng chiến đấu, toàn bộ đều rất háo chiến khát máu, ngay cả con thỏ nhỏ yếu cũng biết nhảy đến cắn người.

Hơn nữa, Thần Âm Huân trong tay Chúc Chi Vũ lại còn không ngừng vang lên thú khúc, đám ma thú nghe thấy tiếng Huân càng không ngừng tràn đến.

Ma thú đâu chỉ vạn con.

Lớn lớn nhỏ nhỏ tổng cộng phải đến vài chục vạn.

Chúc Chi Vũ nhìn thấy đám ma thú nghìn nghịt đầy núi, cảm giác như nắm giữ tất cả mọi thứ trong lòng bàn tay, hắn nhìn chằm chằm về phía Sở Nam, thấy Sở Nam đang bị đám ma thú bao vây mà không hề lo lắng, trái lại cười lớn, rồi nói với hắn:

- Thì ra ngươi không chỉ biết hát rong mà còn biết làm xiếc khỉ.

- Lát nữa, ta xem xem ngươi còn có thể cười hay không.

Tiếng Huân vang lên, Hấp Huyết Biên Bức, Phi Thiên Độc Nghĩ Văn,… đều tràn về phía Sở Nam, Sở Nam làm như không nhìn thấy, vẫn nhàn nhã nói:

- Ngươi không phải tự cho mình là người chính nghĩa sao? Bên dưới có đến vài vạn sinh linh, ngươi nhẫn tâm nhìn bọn hắn bị ma thú nuốt sống sao? Đây chính là thứ mà ngươi gọi là chính nghĩa?

- Bọn chúng đều là tội nhân, tội nhân thì tất nhiều đều đáng chết.

Thanh âm Chúc Chi Vũ vừa dứt, lập tức có người mắng chửi:

- Con mẹ nó, Thiên Nhất Tông có gì hay ho, dựa vào cái gì mà tùy tiện chém giết chúng ta?

- Cút con mẹ ngươi đi, ngươi mới là tội nhân, cả nhà ngươi đều là tội nhân!

- Thiên Nhất Tông, cút con mẹ nhà các ngươi đi, lão tử chịu đủ rồi, lão tử sẽ phản ngươi…

….

Đám người bình thường bị Thiên Nhất Tông áp bức không dám có nửa câu mắng chửi, lúc này khi tính mệnh bị uy hiếp, nào còn quản nhiều như vậy, tất cả đều mở miệng mắng, hơn nữa bắt đầu chém giết ngược lại ma thú.

Tất cả mọi hành vi này đều là bởi vì bọn hắn muốn sống, tiếp tục sống, chỉ vậy mà thôi.

Chúc Chi Vũ nghe thấy tiếng mắng chửi, tất nhiên là giận dữ không ngớt, tiếng Huân trở nên kịch liệt, thế công của ngàn vạn ma thú càng mãnh liệt hơn, muốn máu tanh bao nhiêu thì máu tanh bấy nhiêu, Sở Nam mở ra túi linh thú, thả ra hơn bảy trăm con Ngọc Chi San Hô trùng, Ngọc Chi San Hô trùng điên cuồng giết ra, những con Hủ Dộc Ưng, Kim Giáp Cự Phong,.. lập tức rơi xuống đất, mà mỗi con rơi xuống đất đều biến thành thây khô.

Phía bên kia, Điệp Y Tiên Tử bị mấy chục con Hủ Độc Ưng và Hấp Huyết Biên Bức vây sát, tình thế thập phần nguy cấp, lập tức, một con Hấp Huyết Biên Bức muốn cắn lấy chiếc cổ trắng muốt như thiên nga của Điệp Y Tiên Tử liền bị hai mươi con Ngọc Chi San Hô trùng xông đến giết.

Chỉ trong chớp mắt, con ma thú Hấp Huyết Biên Bức đã bị đáp Ngọc Chi San Hô trùng hút sạch máu.

Điệp Y Tiên Tử thoát khỏi nguy hiểm, thở phào một hơi, nhìn hai mươi con Ngọc Chi San Hô trùng giống như vệ binh đứng bảo hộ nàng, lại nhìn thân ảnh rắn rỏi mạnh mẽ trên không trung, trong lòng nàng dâng lên một cỗ ấm áp.

Lúc này, Sở Nam nói với Chúc Chi Vũ:

- Khỉ làm xiếc, bọn hắn đều đem cả nhà ngươi ra chửi, ngươi có cảm tưởng gì?

- Hừ!

Nghe thấy Sở Nam nói vậy, tiếng Huân của Chúc Chi Vũ không khỏi ngưng trệ, thiếu chút nữa hỗn loạn, nhưng Chúc Chi Vũ lại không nói gì phản bác, chỉ dùng ánh mắt nhìn chằm chằm đám Ngọc Chi San Hô trùng, trong lòng nảy sinh nghi hoặc:

- Đám quái trùng này tại sao lại hung mãnh như vậy? Không có con ma thú nào có thể ngăn bọn chúng, thế nhưng bọn chúng lại không bị thú khúc ảnh hưởng?

- Khỉ làm xiếc, bonjhawns muốn phản ngươi, ngươi có cảm tưởng gì?

- Chết! Giết sạch toàn bộ các ngươi, xem ai còn dám phản?

Chúc Chi Vũ vẫn vô cùng bá đạo, nhưng tiếng Huân của hắn lại càng thu hút đám Ngọc Chi San Hô trùng lao đến, trong lòng Chúc Chi Vũ đột nhiên nảy ra diệu kế, thầm nghĩ:

- Nếu như có thể đem đám quái trùng này dụ phản, nghe lời ta, để bọn chúng phản công Lâm Vân thì nhất định có thể khiến tên tiểu tử này chết không nhắm mắt.

Sở Nam nhìn ra suy nghĩ của Chúc Chi Vũ, cười nói:

- Đám tiểu trùng tử này của ta cũng không tệ chứ?

- Rất không tệ.

- Ừm, ta cũng cảm thấy vậy, ngươi có phải rất muốn không?

- Bọn chúng đều sẽ là của ta.

- Bớt giả bộ trâu bò đi! Bọn chúng cũng không phải của con khỉ nhà ngươi!

Sở Nam khinh bỉ mắng một câu, sau đó nói với Tiểu Lam:

- Tiểu Lam, đến cho con khỉ làm xiếc kia biết chút lợi hại đi.

- Kít…

Tiểu Lam kêu lên, dẫn theo đám Ngọc Chi San Hô trùng xông thẳng về phía Chúc Chi Vũ, Chúc Chi Vũ thổi tiếng Huân vang lên như xuân giang nộ thủy, đám Ngọc Chi San Hô trùng quả thật có phần mê ly, Chúc Chi Vũ đang muốn gia kình thì bỗng nghe thấy một trận tiếng vang chói tai.

Lập tức, đám Ngọc Chi San Hô trùng có chút mê mẫn liền khôi phục lại trạng thái bình thường, sát khí dâng trào, Chúc Chi Vũ đại hoảng, vội vàng điều khiển đám điểu thú dày đặc thủ hộ trước người.

Thế nhưng, đám điểu thú này làm sao có thể cản được đám Ngọc Chi San Hô trùng không ngừng tiến hóa đây?

Quét sạch…

Đám Ngọc Chi San Hô trùng xông đến, trong mũi Chúc Chi Vũ phát ra tiếng hừ lạnh, nguyên lực quanh người xoay chuyển, muốn cắt xé đám Ngọc Chi San Hô trùng, nhưng đám Ngọc Chi San Hô trùng lại hống lên, đem nguyên lực của hắn phá tan.

Sắc mặt Chúc Chi Vũ liền biến đổi, đang muốn hành động lại nhìn thấy Sở Nam lao về phía hắn, Chúc Chi Vũ vốn đã định chủ ý sẽ không cận chiến với Sở Nam, lập tức thân hình hạ xuống, rơi vào trung tâm ngàn vạn ma thú.

- Khỉ làm xiếc, ngươi chạy đi đâu?

Chúc Chi Vũ rất muốn đem những lời chế nhạo của Sở Nam làm như không nghe thấy, những ngữ khí cười nhạo kia hết lần này đến lần khác lại rơi vào tai hắn rõ ràng, dưới lửa giận công tâm, tiếng Huân của Chúc Chi Vũ lại càng vang lớn, chỉ nghe hắn quát:

- Chỉ vài trăm con quái trùng mà thôi, ma thú lão phu dẫn đến, bọn chúng có thể giết sạch sao? Như vậy cũng đủ khiến bọn chúng mệt chết rồi.

- Vô cùng hoan nghênh, hi vọng ngươi dẫn đến càng nhiều ma thú!

Sở Nam nói, không khỏi nghĩ đến nếu như vẫn còn ba vạn con Ngọc Chi San Hô trùng thì sẽ uy phong biết bao, chỉ tiếc, chuyến đi đến Thiên Nhất Sơn…

Suy nghĩ của Sở Nam bị ngắt đứt, bởi vì bên dưới truyền đến tiếng hô:

- Lâm tiền bối, cứu bọn ta, đại ân đại đức của người, chúng ta sẽ không bao giờ quên.

- Ma Đạo Tử tiền bối, tiểu nhân nguyện nghe hiệu lệnh của người, làm thân trâu ngựa cho ngài.

- Cứu… cứu bọn ta với…

Đám người vốn đến chỉ để quan chiến lại bị cuốn vào vòng xoáy tử vong do Chúc Chi Vũ đại nộ, bọn hắn đều biết người có thể cứu được bọn hắn chỉ có Lâm Vân, ngoài Lâm Vân ra thì không còn ai có thể cứu được.

Vì tính mạng, bọn hắn cái gì cũng nói được, ví như lập bài vị trường sinh, làm chân tay Lâm Vân,… những tiếng gọi “Tiền bối” càng vang lên rung trời, âm thanh cầu cứu càng lúc càng thống nhất.

Sở Nam quét mắt nhìn, nói thật, đối với đám người hô “Cứu mạng” này, mục đích lúc đầu đến thành Đông Nhạc hơn phân nữa là muốn khiêu chiến với Sở Nam, chỉ có điều thấy Sở Nam một chiêu lấy đầu dọa sợ cho nên không dám tiến lên mà thôi.

Cho đến sau đó, Võ Hoàng cao cấp Hách Liên Anh cũng bị Sở Nam trảm sát, trong lòng bọn hắn rốt cuộc không còn khơi dậy nổi suy nghĩ khiêu chiến, tất cả ánh mắt nhìn về phía Sở Nam đều tràn ngập vẻ kinh sợ, kể cả Lạc Đao, lúc nhìn thấy cái đầu của Hách Liên Anh thì suy nghĩ đầu tiên của hắn chính là: “Nếu sớm biết hắn có thể trảm sát Võ Hoàng thì ta còn dám khiêu chiến với hắn sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.