Võ Nghịch Càn Khôn

Chương 210: Chương 210: Một quyền oanh sát






- Vết sẹo kia, Tử Mộng Nhân căn bản không muốn biến mất.

Dù cho muốn biến mất thì Tử Mộng Nhân cũng muốn tự tay Sở Nam xóa nó.

Thế nhưng, nửa đường bỗng nhiên có tên Nam Cung Chân Minh ngu ngốc này nhảy ra, còn vọng tưởng muốn xóa vết sẹo giúp nàng để thu phục tên ngốc.

Trong lòng Tử Mộng Nhân, tên ác bá này không chỉ không biết tự lượng sức mình, si tâm vọng tưởng mà còn đáng hận đến cực điểm, nếu không phải Tử Mộng Nhân nhìn thấy Sở Nam lúc trước có chút kỳ lạ đã sớm bạo phát rồi, nàng đường đường là con gái chưởng môn Thần Khí Phái, há lại để những con tôm tép này vũ nhục hay sao?

- Ngươi tính toán cái gì thế?

Tử Mộng Nhân nhìn Nam Cung Chân Minh chằm chằm, lạnh giọng quát.

Nam Cung Chân Minh tức giận, từ nhỏ đến lớn, không ai mắng hắn như thế, còn không đợi hắn phản bác, chỉ nghe Tử Mộng Nhân nói tiếp:

- Lại nói, ngươi căn bản chẳng là cái gì.

Những lời này, uy lực câu sau so với câu trước còn lớn hơn gấp mấy lần.

- Tiểu nữu, thiếu gia vốn muốn tha cho ngươi một mạng, đây là do ngươi tự tìm lấy!

Nam Cung Chân Minh rốn lên:

- Động thủ, bắt bọn chúng lại, ta muốn cho ả nếm thử sự lợi hại của thiếu gia!

Nhị chưởng quỹ dẫn theo Tứ Hải thương đội đứng một bên, bề ngoài thì đề phòng, nhưng trong lòng lại thầm nhủ:

- Xung đột kịch liệt một chút, đánh nhau càng hăng càng tốt, chỉ có đánh nhau thì Tứ Hải thương đội mới vượt qua ải khó khăn này….

Đang nghĩ, Nhị chưởng quỹ bỗng phát hiện hai đạo mục quang bắn thẳng về phía hắn, không cần nhìn Nhị chưởng quỹ cũng biết đó là ánh mắt của Lâm Vân, thân thể không khỏi càng khom thấp hơn.

Sở Nam hừ lạnh một tiếng, nói:

- Xem ra ngươi đã quên lời ta vừa nói!

- Lâm công tử, ta…

Nhị chưởng quỹ kinh hãi.

Sở Nam không để ý đến Nhị chưởng quỹ, thân ảnh lóe lên, phóng thẳng về phía Nam Cung Chân Minh, rõ ràng vẻ mặt Nam Cung Chân Minh trở nên bối rối, vội vàng rống:

- Nhanh bảo vệ ta, nhanh bảo vệ ta….

Ba người Hoa Minh không để ý đến thương thế, vội vàng phi thân cản đường Sở Nam, Nhị chưởng quỹ thấy vậy liền phân phó người bảo vệ Tử Mộng Nhân, bản thân hắn cũng xông lên, bây giờ là lúc đền bù, ngoài ra còn có thể nhân cơ hội làm suy yếu lực lượng của Nam Cung gia tốt nhất.

Tốc độ của Sở Nam cực nhanh, ba người Hoa Minh căn bản không đuổi kịp, nhưng bọn hắn vẫn kịp thời thi triển ra tuyệt chiêu uy lực nhất.

Ngay lập tức, tráng hán vung Tử Hỏa kiếm chém, ánh lửa sáng rực, cây Cự Mộc của Hoa Minh lại lần nữa xuất hiện, thanh quang lóe lên mãnh liệt.

Còn có một cái trọng chùy của Nhâm Trùng từ trên trời giáng xuống, nện xuống thân thể Sở Nam.

Ba mặt vây công, Nam Cung Chân Minh lộ ra tiếu ý, hắn không tin người này lợi hại như vậy, có thể ngạnh kháng hợp kích của ba đại Võ Quân, cho dù hắn thấy ba người Hoa Minh đã bị thương không nhẹ, thế nhưng Nam Cung Chân Minh cũng cho rằng Sở Nam đã bị thương.

Hơn nữa, Nam Cung Chân Minh còn có sát chiêu.

Ba đại công kích đánh đến, Sở Nam không phải ba đầu sáu tay, không thể đồng thời ngăn cản công kích của ba người.

Thế nhưng khóe miệng của hắn lại nhếch lên một tia cười lạnh.

Chỉ thấy thân ảnh Sở Nam như gợn sóng, khuếch tán rồi tan biến.

Đương nhiên, Sở Nam không có khả năng biến mất, chẳng qua là tốc độ của hắn quá nhanh, nhanh đến nỗi ngay cả mắt thường của Võ Quân cũng theo kịp quỹ tích di động của Sở Nam.

Sau khi Sở Nam đột phá, không chỉ lực lượng gia tăng mà tốc độ cũng gia tăng, chỉ có điều trước nay hắn vẫn luôn che dấu.

Trong sát na Ba người Hoa Minh thấy mục tiêu biến mất, tâm thần liền rung động, trong lòng mỗi người đều khiếp sợ không thôi, thầm nghĩ:

- Làm sao có thể biến mất?

Tâm thần rung động còn có Nhị chưởng quỹ nữa, Nhị chưởng quỹ nhìn thấy ba tên Võ Quân đồng thời công kích Sở Nam, cho rằng Sở Nam dù thắng cũng bị thương, chỉ cần Sở Nam bị thương thì mọi chuyện liền dễ dàng hơn, hắn có thể thi ân với Sở Nam, sau đó lại bàn tính chuyện kia.

Thế nhưng, Sở Nam cứ như vậy liền biến mất.

Đợi đến khi Sở Nam xuất hiện thì đã ở trước mặt Hoa Minh.

Nắm quyền kim sắc nện xuống Cự Mộc huyễn hóa thành, nắm quyền vừa tiếp xúc với Cự Mộc liền khiến Cự Mộc vỡ vụn.

Nắm quyền nện đến đâu thì Cự Mộc vỡ nát ra đến đó.

Đợt công kích này đến quá nhanh, lại quá bất ngờ, Hoa Minh vừa mới giật mình tỉnh lại, địnhbiến chiêu, nhưng Cự Mộc đến trước ngực, tiếp đó chính là nắm quyền kim sắc mang theo uy áp thiên địa.

- Rắc rắc….

Hoa Minh cảm thấy xương sườn trước ngực đã gãy đoạn.

Thế nhưng gãy thì gãy, Hoa Minh cũng không dám đứng gần Sở Nam nữa, liền mượn lực thối lui.

Chỉ tiếc rằng nắm quyền kim sắc trong nháy mắt liền hóa quyền thành trảo, chộp lấy vai hắn, khiến hắn không thể động đậy.

Không đợi Hoa Minh kịp phản ứng, Sở Nam liền ném gã về phía cái trọng chuy đang bổ xuống.

Cứ thế, thân hình hắn bắn đi như lưu tinh.

Sắc mặt Nhâm Trùng kịch biến, càng kinh ngạc hơn, vội vàng thu hồi trọng chuy, nếu trọng chuy này nện xuống, Hoa Minh chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ, thậm chíbiến thành một cái bánh thịt.

Mà trọng chuy của Nhâm Trùng không phải muốn thu hồi là có thể thu hồi.

Lúc bắt đầu, Nhâm Trùng muốn tạo thành tổn thương lớn nhất cho Sở Nam nên đã điều động Thổ nguyên lực toàn thân, thậm chí còn phun lên đó một ngụm máu, vũ kỹ trọng chuy này đã mạnh đến đỉnh phong.

Cố gắng hết sức thì Nhâm Trùng mới có thể làm chệch quỹ đạo của trọng chuy.

Đồng thời, Nhâm Trùng cũng bị phản phệ, phun mạnh một ngụm máu tươi.

Mà cũng đúng lúc này, thân ảnh của Sở Nam đã đến trước mặt hắn, thừa dụp Nhâm Trùng hết lực, lực mới chưa sinh ra, liền dung hợp 5000 cân lực và Kim nguyên lực vào nắm quyền kim sắc, hung hăng nện lên mặt hắn.

Quyền đến….

Chỉ thấy, đầu của Nhâm Trùng lập tức vỡ ra máu tươi xen lẫn não trắng, vỡ bốn năm mảnh.

Cuối cùng, thân thể Nhâm Trùng rơi mạnh xuống đất.

Trong chớp nhoáng đó, toàn trường đều yên tĩnh, ngay cả một tiếng hít thở cũng không có.

Trận chém giết kịch liệt cũng bất giác ngừng lại, đám người vung đao kiếm chém nhau, mắt lộ hung quang, muốn dồn đối phương vào chỗ chết liền biến thành sợ hãi.

Đường đường là một Võ Quân trung cấp lại bị người khác dùng một quyền đánh nát đầu, ngay cả tiếng kêu thảm cũng không kịp thốt ra.

Tình huống như vậy quả thật có thể phát sinh, nhưng người ra quyền ít nhất cũng phải là cường giả cảnh giới Võ Vương.

Thế nhưng, tên tiểu tử này chỉ là một Võ Quân, một Võ Quân còn trẻ.

Vừa dũng mãnh vừa nhanh nhẹn.

Trong sát na đó, thời gian, không gian phảng phất như dừng lại, trong mắt mỗi người chỉ còn lại thân ảnh mạnh mẽ ngạo nghễ, một thân ảnh nhuốm đầy máu.

Tại sao?

Đều là tu vi Võ Quân, vì sao người này lại cường hãn không giống Võ Quân bình thường?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.