- Báo ơn, dùng nguyên thạch và thú hạch, hơn nữa vừa rồi ta đã thay các ngươi tiêu diệt ba kẻ địch mạnh, căn cứ theo thù lao lúc trước, trả năm lần là được.
Sở Nam chậm rãi nói, hắn cũng không có chút thiện cảm gì với Tiểu Mạc, một tên nhóc đã có tâm cơ đáng sợ như vậy, lớn lên không biết còn ghê gớm tới mức bào, Sở Nam có thể khẳng định, nếu hắn vẫn còn như hồi ở Bạch Gia Thôn thì Tiểu Mạc có đem bán hắn, hắn vẫn còn đếm giúp tiền cho người ta.
- Được, cứ làm như Lâm công tử đã nói.
Thương Thành Hùng không chút nhíu mày, lập tức đồng ý, nguyên thạch không còn, ma hạch không còn đều có thể kiếm lại, nhưng nếu giao tình không còn thì không thể kiếmđược nữa.
Sở Nam cũng không phản đối, tiếp tục nói:
- Còn về tha thứ, muốn ta tha thứ có thể dùng nguyên thạch và thú hạch để đổi, còn về bàng ấy....
Sở Nam nhìn về phía Tử Mộng Nhân:
- Để xem ý bàng ấy thế bào.
- Ngốc Tử, ta nghe lời ngươi, ngươi bảo làm thế bào thì làm như vậy.
Tử Mộng Nhân nhỏ giọng nói, việc như thế bày thực ra lại khó nói nhất, đưa nguyên thạch thì đã chắc chắn tha thứ hay sao? Dù sao trong lòng Tử Mộng Nhân cũng đã không còn thiện cảm với Tiểu Mạc, dùng một thứ viển vông như vậy làm chút việc có lợi cho Ngốc Tử, Tử Mộng Nhân cũng rất vui lòng.
- Vậy thì mười lần vậy.
Sở Nam dùng ngữ khí rất tùy ý nói ra, nhưng Đông Phú Quý ở bên cạnh lại kinh ngạc há hốc mồm, tính như vậy đã là mười lăm lần, cũng có nghĩa là muốn báo ơn và xin tha thứ thì phải đưa ra một nửa tất cả cơ nghiệp của Tứ Hải Thương Đội, nhưng Đông Phú Quý cũng hiểu rõ, kết giao được với hai người bày quan trọng như thế bào.
Thương Thành Hùng khẽ trầm ngâm, rồi lại nói “được”.
Sở Nam gật đầu nhìn về phía Tiểu Mạc:
- Đứng dậy đi, đừng diễn vở bi kịch nữa, ta biết ngươi lúc bày trong lòng rất oán hận ta, rất muốn giết ta, nhưng ta nói cho ngươi biết, người muốn lợi dụng ta, muốn làm liên lụy tới người ở bên cạnh ta, khiến bàng rơi vào tình trạng bất lợi, tất cả đều sẽ giống như Mạc Lão Tam ở khe núi Tử Kinh, muốn chết một cách thoải mái cũng không được.
Nghe thấy vậy, Tiểu Mạc không khỏi khẽ rùng mình, trong đầu lại hiện ra cảnh Mạc Lão Tam bị hành hạ, ánh mắt lộ ra vẻ kinh sợ.
Cho nên, ngươi nên cảm thấy may mắn, ngươi bây giờ vẫn còn sống, đó là một chuyện không dễ dàng.
- Ca ca.....ta.....
- Ta lại nhắc ngươi một câu, tâm cơ của ngươi cứ việc dùng, tốt nhất đừng dùng trên người ta, hoặc là ngươi có quan hệ với ta, nếu không, lần sau mà muốn được tha thứ sẽ không phải dùng nguyên thạch và ma hạch là có thể giải quyết được, mà sẽ cần dùng cái mạng của ngươi để đổi.
“Oa” một tiếng, Tiểu Mạc lúc bày đã không chịu nổi cỗ áp lực do Sở Nam cố ý thể hiện ra, lớn tiếng khóc.
Thương Thành Hùng thấy Sở Nam nói vậy, trong lòng khẽ thở phào một cái, chỉ cần tha thứ cho lần bày là được, hơn nữa hắn đưa cháu tới gánh roi chịu tội không chỉ đơn giản như vậy.
Vốn dĩ Thương Thành Hùng vốn định che giấu đi đứa cháu tuyệt đỉnh thông minh bày, không cho người ngoài biết, cho tới khi hắn trưởng thành, có thực lực nhất định, Thương Thành Hùng tin rằng, tới lúc đó, với mưu trí thủ đoạn của cháu hắn, nhất định sẽ có thể giúp Tứ Hải Thương Đội phát triển lớn mạnh, chưa biết chừng còn có thể thoát khỏi thế lực ở phía sau, gây dựng nên một đại gia tộc mới tại Bắc Tề Quốc, Thương gia.
Nhưng Tiểu Mạc đã bị lộ, chưa nói tới việc người có tên Lâm Vân bày sẽ làm thế bào, chỉ gã Ngũ công tử giả dạng chơi bời phong lưu bao nhiêu năm cũng có thể thấy, Nam Cung Chân Minh tuyệt đối không phải hạng người hiền lành, nhất định sẽ tuyên truyền chuyện của Tiểu Mạc ra, chưa biết chừng còn lợi dụng chuyện của Tiểu Mạc lần bày để thực hiện một loạt âm mưu, tạo ra mâu thuẫn giữa Tứ Hải Thương Đội và Phạm gia, nếu như vậy thì thực sự là được không bằng mất.
Bởi vậy, sau khi suy nghĩ, Thương Thành Hùng quyết định không che giấu cháu mình nữa, mà sẽ quang minh chính đại xuất hiện, mượn chuyện bày dương danh cháu hắn, nếuđã không thể kín tiếng thì nhất định phải tạo ra tiếng vang, tuy làm như vậy cũng có thể khiến Phạm gia cảnh giác, dùng một vài biện pháp, nhưng ít nhất vẫn tốt hơn là lấy mạng của cháu mình.
Các bạn đang đọc truyện tại kiếm giới chấm com.
Một nhân vật như Thương Thành Hùng đương nhiên hiểu rõ, có lúc, mặc kệ ngươi mưu kế tuyệt hảo thế bào, đứng trước thực lực tuyệt đối thì đều trở thành một giấc mộng hư ảo, đều không chút tác dụng.
Ví dụ như chuyện trước mặt bày, người ta có thể giết ba đại Võ Quân của Nam Cung gia tộc thì sao lại không thể hủy Tứ Hải Thương Đội chứ?
Chỉ một thứ khiến Thương Thành Hùng nghi hoặc là những việc cháu hắn làm tuyệt đối không thể xuất hiện sơ hở, vậy gã Lâm Vân bày làm cách bào phát hiện ra được? Đặc biệt là hắn và cháu mình chỉ mới quen biết, chỉ như vậy đã có thể nhìn thấy Tiểu Mạc, người như vậy quả thực quá ư đáng sợ, tâm chí đáng sợ, lại thêm lực lượng đáng sợ, uy lực đó đáng sợ thế bào không thể dùng một đồng kim tệ cộng một đồng kim tệ thành hai đồng kim tệ để so sánh được.
Thương Thành Hùng đương nhiên không hiểu, khiến Sở Nam nghi ngờ Tiểu Mạc, lại dùng lời nói để lừa Nhị Chưởng Quỹ đều chỉ vì một ánh mắt của Tiểu Mạc lúc trước.
Sau khi lóe lên ý nghĩ đó, Thương Thành Hùng khách khí nói:
- Lâm công tử, nguyên thạch, thus hạch đều phải quay về Tứ Hải Thương Đội mới có thể tập hợp được, do vậy, phiền Lâm công tử đi với chúng ta một phen.
- Thành Chủ đại nhân, lẽ bào ngươi không nhìn ra cục diện hiện tại hay sao?
Thương Thành Hùng vô cùng hưng phấn nói, hắn ở trong Sơn Hải Thành vô cùng cẩn thận làm ăn bao năm mới có được Tứ Hải Thương Đội như ngày hôm nay, cái giá phải trả cũng không hề nhỏ, ngày thường nhìn thấy Nam Cung Hạo hắn đều phải tươi cười chào đón, nhưng lần bày, người chiếm thế thượng phong không phải Nam Cung Hạo mà là Thương Thành Hùng hắn.
- Thương lão nhân, ngươi cho rằng Nam Cung gia tộc sợ Tứ Hải Thương Đội hay sao?
Nam Cung Hạo lạnh lùng nói.
Thương Thành Hùng ha ha cười lớn:
- Tới cục diện hiện nay, trời biết đất biết, ngươi biết ta biết, Tứ Hải Thương Đội không chỉ có Tứ Hải Thương Đội, muốn đối phó với Tứ Hải Thương Đội, không biết Nam Cung gia tộc đã chuẩn bị tốt hay chưa?
Nam Cung Hạo khẽ sững lại, ánh mắt chuyển sang phía Nam Cung Chân Minh, nhưng Nam Cung Chân Minh lại không hề chú ý tới Thương Thành Hùng, ánh mắt hắn chỉ nhìn thân ảnh đứng sừng sững đến gai mắt đó.
Sở Nam không thèm để ý tới ân oán giữa Nam Cung gia tộc và Tứ Hải Thương Đội, hắn chỉ bước đi, bốn phía tuy đều đã bị hộ vệ của Nam Cung gia tộc vây chặt, nhưng những hộ vệ đó nhìn thấy thi thể của ba Võ Quân, khi Sở Nam bước tới phía bọn chúng, còn có ai dám rút đao ra? Còn có ai dám tuốt kiếm ra?
Tất cả, hai chân không tự chủ được đều lui lại phía sau.
Nam Cung Hạo vô cùng giận dữ, cứ để cho bọn chúng đi như vậy, sự uy nghiêm của Nam Cung gia tộc sẽ bị mất sạch, liền không để ý tới lý trí, hô lớn:
- Bắt lấy bọn chúng, không được để bọn chúng chạy thoát.
Nghe thấy mệnh lệnh của Nam Cung Hạo, Sở Nam chỉ lạnh lẽo đáp lại bốn chữ: