Võ Nghịch Càn Khôn

Chương 1771: Chương 1771: Ngoại trừ pháo hôi




Thấy bốn người kia quay trở lại, còn đề xuất dùng trấn bi trong tay mua mạng của hắn, Sở Nam thầm nói trong bụng:

"Bốn người này nếu không có ý đồ khác hay mục đích, vậy thì năm người này tình nghĩa thật đúng không phải là thâm hậu bình thường, có lẽ còn có thể sử dụng một hai."

Thầm nói như vậy Sở Nam đã vọt tới bên người Lôi Nhuỵ, đánh ra các loại trận quyền pháp Binh Trận Quyền, Tam Đoạn Thức. Sửu Hổ, Thanh Tùng Khuyển cũng đều xông tới. Thổ Bá, Thường Danh Ca cũng xông tới, Lôi Nhuỵ lại càng không khách khí, chuẩn bị tế ra đại chiêu.

Đối mặt với công kích như thế, nam tử áo đen sắc mặt đại biến, phẫn nộ quát:

- Lấy nhiều khi ít, tính là anh hùng hảo hán cái gì?

- Ở đây không có ít nhiều, không có công bình, càng không có anh hùng, chỉ có sống hay chết!

Sở Nam lạnh lùng phun ra một câu, nam tử áo đen đáp lại:

- Ta chết, các ngươi cũng phải chôn cùng ta.

Lời vừa ra, Tử lôi long trực tiếp nổ tung lên, nam tử áo đen bị chấn bay ngược ra sau, ngay sau đó công kích của Sở Nam đồng loạt rơi xuống, nam tử áo đen mang đầy oán hận, huyết nhục tung toé.

Trác Việt lần nữa chém giết xong một tên võ tổ bị thương, sắc mặt cũng thoáng tái nhợt đi, hiển nhiên là đại chiêu nhất kích tất sát kia của hắn cũng cần phải bỏ ra một cái giá thật lớn.

Trác Việt hợp lại một chỗ với đám người Sở Nam, hỏi:

- Liên sư huynh, ngươi tại sao cùng bọn hắn lẫn lộn một chỗ?

- Lôi Nhuỵ, là hôn thê sư tôn ta chỉ định, hai người này là giữa đường cứu được, bởi vì mang ơn mà đi theo ta.

- A, nguyên lai là tẩu tử.

Trác Việt cười nói, ánh mắt lại hướng Sửu Hổ, nói:

- Đầu Sửu Hổ này có chút kỳ quái, vừa nhìn thấy sư huynh liền...

- Chuyện này, là ta tại thời điểm thông qua lôi đài đoạt được một kiện kỳ bảo, có thể tạm thời làm cho ma thú mất đi lý trí, nghe theo ta chỉ huy, bất quá cũng có chỗ thiếu hụt...

Sở Nam nói lung tung một hồi, những thứ kỳ quái này chính là Trác Việt không hỏi thì những người khác cũng sẽ hỏi tới, trả lời đại khái cũng tránh được phiền toái. Vừa nói được một nửa, Sở Nam chuyển đề tài, nói:

- Những người này, chọc tới Đại Đạo tông chúng ta, tính mạng của bọn hắn xem như chấm dứt đi.

- Sư huynh nói không sai, bọn hắn đại khái không biết, trong này, Đại Đạo tông ta còn có năm người.

Khoé miệng Trác Việt dương lên, một cỗ ý vị khát máu tản ra.

Nội tâm Sở Nam thầm thắt lại, may mắn không có ra tay lung tung, bằng không hướng đệ tử Đại Đạo tông chém giết, lai lịch, xuất thân đã hoàn toàn bại lộ rồi.

"May mắn..."

Những người kia chuẩn bị hướng đám người Sở Nam xuất thủ, Sở Nam không thèm động, ít nhất hắn muốn biết năm người Đại Đạo tông kia là ai. Bất quá, Sửu Hổ, Thanh Tùng Khuyển ngược lại có thể xông tới tiến hành công kích tên võ giả xông tới trước nhất.

- Tiểu tử, mau đem tính mạng hiến lên, để lão tử cầm lấy đi đổi trận bi!

Một tên thân thể béo tròn cười toe toét nói ra, một đạo đao mang hung mãnh hướng thẳng Sở Nam trảm tới, còn chưa trảm xuống thì một tên võ giả không chút thu hút nào sau lưng đột nhiên ầm ầm đánh ra một kích, trực tiếp đánh vào đan điền người này.

Trường hợp như vậy, cùng một lúc diễn ra tới năm màn, Đại Đạo tông đệ tử quả nhiên không tầm thường, nhất kích đều dồn địch nhân vào chỗ chết, không có cơ hội bảo mệnh.

Năm tên Đại Đạo tông ẩn trong đám người sau một kích đắc thủ liền không chút do dự hướng người gần nhất đánh tới. Sở Nam đem hình dáng năm người ghi nhớ lại, lại cùng đám người Trác Việt xông lên.

- Năm người này cùng bọn chúng là một bọn, mau giết bọn chúng đi!

Có người đã đoán được liền quát lên, lại phát hiện ra Long Cốt kiếm của Trác Việt đã trảm tới đỉnh đầu của hắn.

Sở Nam biểu hiện ra không quá xuất chúng, nhưng lại có thể đem người khác đánh cho trọng thương, Sở Nam nhìn như chém giết lung tung, khì thực khoảng cách với gã có vết đao trên mặt càng lúc càng gần, mà khối trận bi trong tay người kia hắn cũng không có nắm trong tay.

Thời điểm Sở Nam cách người này không xa thì ánh mắt lại đảo qua người trẻ tuổi đang chậm rãi bước tới kia, trực giác của hắn nói cho hắn biết, độ nguy hiểm của người trẻ tuổi này so với Hỗ trưởng lão càng thêm nghiêm trọng.

"Người này là ai?"

Trong lòng Sở Nam nghi hoặc.

Gã có vết đao trên mặt đã từ trong khiếp sợ Sinh tử lạc ấn xuất hiện hồi tỉnh lại, nghiêm nghị quát:

- Trúc Mã Tử, Bát Lục Tử, các ngươi quay lại làm cái gì? Mau cút, cút bao nhiêu xa thì cút!

- Đại ca, muốn chết liền chết cùng một chỗ!

- Mấy ngàn năm qua, chúng ta gặp phải vô số khó khăn, chút sự tình trước mắt tính là cái gì? Đại ca, chúng ta nhất định có thể vượt qua!

- Huynh đệ đồng tâm, kỳ lợi đoạn kim (chém sắt chặt đinh)!

...

Trên mặt tên có vết đao chan chứa nước mắt, hắn tin tường Sinh tử lạc ấn kia lợi hại thế nào, khó khăn lúc này đây so với vô số lần trước kia tuyệt đối không giống, nhưng mà hắn không thể nói ra được, chỉ lớn tiếng hô hào:

- Đi mau, có thể chạy được một người liền chạy một người, đến lúc đó báo thù là được...

- Ngươi không đi, chúng ta tuyệt đối sẽ không đi!

Trúc Mã Tử nói xong bốn người còn lại cũng hướng hắn chạy tới, tên trên mặt có vết đao trong lòng có vô tận cảm động, ngay lúc đang muốn liều mạng thì trong tai lại vang lên một đạo thanh âm:

- Nếu như ngươi không muốn bọn hắn theo gót ngươi, tốt nhất ngươi không nên vọng động.

- Ngươi...

Người này quét mắt về phía Sở Nam một cái, sát khí trong mắt nồng đậm, nhưng mà theo sát khí dâng lên đấy còn có vô tận thống khổ, hắn nói ra:

- Đúng vậy, lúc trước ta muốn bắt ngươi bởi vì như vậy huynh đệ bọn ta mới có khả năng thoát được một mạng, loại bằng hữu, huynh đệ có thể vì ngươi mà liều chết ngăn cản, tin tưởng ngươi có thể minh bạch loại tình nghĩa này, kính xin ngươi buông tha cho bốn người kia, chỉ cần ngươi buông tha bọn hắn, ngươi muốn ta làm cái gì cũng được.

- Ta có thể buông tha bọn hắn, thậm chí còn có ngươi!

- Điều kiện tiên quyết là cái gì?

Sở Nam tế ra Chiểu Trạch Quyền đánh tới một tên võ giả, còn nói thêm:

- Giúp ta làm chút chuyện, đợi chuyện nơi này chấm dứt, ta liền cho các ngươi tự do, năm huynh đệ các ngươi vẫn có thể sánh vai tung hoành thiên hạ.

- Giúp ngươi làm việc? Ngươi muốn dùng chúng ta làm pháo hôi? Không được, ta có thể vì ngươi làm pháo hôi, nhưng bốn người bọn hắn thì không được.

- Pháo hôi? Ở chỗ này, chưa tới thời điểm chấm dứt thì ai cũng đều là pháo hôi, chỉ bằng vào năm người các ngươi tuyệt đối không thể ly khai khỏi nơi này, đến cuối cùng vẫn khó thoát khỏi cái chết! Cho nên, các ngươi cần hợp tác! Ta hứa hẹn với các ngươi, nói được là làm được, nói đến đây thôi, lựa chọn như thế nào do chính ngươi quyết định, thời gian chỉ có ba miểu chung (giây đồng hồ).

Thời điểm Sở Nam một bên giết chóc một bên cùng tên trên mặt có vết đao trò chuyện thì tên nam tử trẻ tuổi kia lại ngừng ở phía xa liếc nhìn Sở Nam, nhàn nhạt nói ra:

- Người này có chút ý tứ, xác thực ai cũng đều là pháo hôi, bất quá, ngoại trừ ta a!

Người trẻ tuổi này đúng là có thể nghe được nội dung Sở Nam truyền âm, người này lại nói:

- Trò chơi lại thăng cấp rồi, không biết người kia hiện ở nơi nào, Trận tông vì lưu lại truyền thừa lại tạo ra không ít phiền toái, hi vọng người kia cũng đã tới được nơi này.

Dứt lời, ánh mắt người này lại đảo qua người Sở Nam một lần, trong đầu hiện lên một chút nghi hoặc.

Người trẻ tuổi này tự nhiên là Thiên Tử, hiện tại gọi là Vương Nguyên.

Ngay lúc ánh mắt Thiên Tử quét qua Sở Nam cũng cảm thấy, nhưng hắn lại cố nén cảm xúc muốn nhìn lại, nhưng mà lại âm thầm đề phòng.

Cùng lúc đó, tên trên mặt có vết đao theo ngữ điệu suy nghĩ thấu triệt kia của Sở Nam mà quyết định đánh cược một lần, hắn nói với Sở Nam:

- Ta tin ngươi một lần, nếu như ngươi dám gạt ta, ta có chết cũng sẽ khiến ý đồ của ngươi sụp đổ.

Sở Nam truyền âm lại một phen, sau ba mươi giây sau người này lập tức xông tới, quát:

- Trúc Mã Tử, các ngươi cầm trận bi trong tay, tất cả đều ném cho tiểu tử kia!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.