Võ Nghịch Càn Khôn

Chương 291: Chương 291: Phá rồi lại lập






Sở Nam vẫn luôn cảm thấy khó hiểu không rõ tại sao người kia lại năm lần bảy lượt muốn cứu hắn, không hiểu tại sao trong lòng hắn lại cảm thấy chán ghét. Nhưng khi Bạch Võ Vương nói ra ba chữ Thiên Nhất tông thì hắn đã hiểu tất cả mọi chuyện.

Lăng Vi Thiên cùng Tần Chính Cao đứng đờ tại một chỗ, trong đầu hiện lên ý niệm:

- Hỏng rồi!

Kế hoạch của Tần Chính Cao không những bị phá hỏng, hơn nữa nó còn bị Thiên Nhất tông biết được. Tuy rằng Tần gia là hoàng tộc, nhưng so sánh với Thiên Nhất tông thì bọn họ là cái thá gì. Thiên Nhất tông là một con quái vật khổng lồ, lực lượng vô cùng khủng khiếp. Hơn nữa Tần gia phải tranh đấu với ba đại gia tộc khác, uy nghiêm của hoàng tộc đã suy yếu tới cực cùng. Tần gia đang cố khôi phục vinh quang năm đó nhưng giờ khi Thiên Nhất tông đã biết rõ mọi chuyện, bọn họ sẽ toàn lực chèn ép Tần gia, sẽ không để Tần gia có cơ hội trở mình. Ngoài ra khẳng định sẽ còn thêm vô số phiền phức khác nữa mà Tần gia không thể thừa nhận nổi. Hắn vừa kinh ngạc nhìn Bạch Võ Vương, vừa căm hận nhìn Lâm Vân. Mẹ kiếp, nếu không phải Lâm Vân tới Phiêu Vân sơn gây chuyện thì sao hắn lại phải lộ diện, sao Tần gia lại rơi vào tình cảnh này.

Lăng Vi Thiên cũng rất hận Lâm Vân. Hắn sợ chuyện mình muốn giết Lâm Vân bộc lộ ra ngoài. Thân là Đại trưởng lão Thần Khí phái, hắn đương nhiên biết Thiên Nhất tông đang âm thầm sử dụng mọi thủ đoạn để chèn ép. Đã từng có rất nhiều môn phái nhất lưu đã bị chèn ép thành bang phái tam lưu, thậm chí là bị diệt vong. Mà hiện tại, lực lượng Thần Khí phái rất lớn, lại xuất hiện một thiên tài Lâm Vân. Nếu bọn hắn không ngăn cản thì nhất định mấy trăm năm sau Thần Khí phái nhất định sẽ vượt qua Thiên Nhất tông, trở thành đệ nhất môn phái tại Bắc Tề quốc. Thiên Nhất tông thấy nội bộ Thần Khí phái mâu thuẫn, nhất định sẽ mời Lâm Vân gia nhập. Nếu như Lâm Vân thật sự gia nhập Thiên Nhất tông, vậy không những hắn không thể tiêu diệt Lâm Vân, mà Lăng gia cũng sẽ xong rồi. Một thiên tài như vậy, Thiên Nhất tông nhất định sẽ toàn lực bồi dưỡng, lấy lòng. Lực lượng của Lăng gia có thể chống đỡ được Thiên Nhất tông sao? Đừng nói là Lăng gia, bất kỳ thế lực nhất lưu nào đều không có chút lòng tin chống đỡ được.

Nghĩ vậy, Lăng Vi Thiên không khỏi cảm thấy hối hận. Biết thế ngay từ đầu đánh chết tên tiểu tử thì giờ sao lại phiền phức vậy.

Nhưng hắn vẫn còn một tia hi vọng, hi vọng Lâm Vân sẽ cự tuyệt lời mời của Thiên Nhất tông. Quy tắc làm việc của Thiên Nhất tông là họ mà không chiếm được thì đừng ai mong đoạt được, Thiên Nhất tông nhất định sẽ tiêu diệt Lâm Vân.

Tử Mộng Nhi ngẩn người, không biết phải làm sao.

- Lâm Vân, ý ngươi như thế nào?

Trong giọng Bạch Võ Vương đã có chút khó chịu. Điều kiện như vậy bất cứ ai đều thèm muốn, hắn nghĩ khi Lâm Vân nghe thấy lập tức sẽ gật đầu luôn.

Song Bạch Võ Vương chỉ thấy Lâm Vân trầm mặc, trong mắt hiện lên một tia hận ý. Điều này khiến Bạch Võ Vương cảm thấy khó hiểu, không rõ Thiên Nhất tông đã đắc tội Lâm Vân ở điểm nào?!!

Ba chữ “Thiên Nhất tông” vừa vang lên, thân thể Sở Nam khẽ run lên. Hắn run lên không phải vì đau, mà là do kinh ngạc. Cho dù nghĩ nát óc nhưng hắn vẫn không ngờ tới là Thiên Nhất tông lại tìm tới hắn, hơn nữa lại là để mời hắn gia nhập.

Nếu như là khi còn ở Tự Do trấn, Sở Nam nhất định sẽ nhẫn nhục mà gia nhập, nhằm thăm dò tình hình địch nhân. Nhưng hiện tại thì hắn không thể gia nhập Thiên Nhất tông.

Không nói đến hắn sẽ bị người đời thóa mạ, càng không nhắc tới Thần Khí phái đối với hắn rất tốt, đương nhiên ngoại trừ Lăng Vi Thiên trong đó. Chỉ riêng mối quan hệ giữa hắn và Tử Mộng Nhi cũng đã khiến hắn không thể làm như vậy. Nếu hắn đồng ý, vậy Tử Mộng Nhi sẽ nghĩ như thế nào?

Lại thêm danh tiếng của cái tên Lâm Vân đã lan truyền khắp Bắc Tề quốc, e rằng tất cả tư liệu của hắn đều đã bị Thiên Nhất tông nắm rõ. Lại thêm vừa rồi bọn hắn cũng đã nhìn thấy hắn có một kiện pháp bảo phòng ngự.

Sư tổ trong miệng Bạch Võ Vương chắc hẳn chính là lão quỷ Huyền Vô Kỳ. Nếu đến lúc đó Bạch Võ Vương bắt mình mang Hỗn Nguyên Ban Chỉ ra cho Huyền Vô Kỳ xem xét thì Sở Nam có sức chống cự sao? Hắn dám không đưa ra sao?!!

Nhưng Hỗn Nguyên Ban Chỉ chính là pháp bảo tùy thân cuối cùng của sư phụ Ma Đạo Tử, sao Huyền Vô Kỳ lại có thể không biết. Đến lúc đó cho dù hắn có lý do gì cũng khó có thể thoát được pháp nhãn của Huyền Vô Kỳ. Dù sao mấy trăm năm trước Huyền Vô Kỳcũng đã là Võ Đế, trải qua nhiều năm như vậy hẳn là hắn đã có đột phá.

Cho nên Sở Nam quyết định lựa chọn con đường đối đầu với Thiên Nhất tông.

Bạch Võ Vương thấy Sở Nam lặng im hồi lâu, không kiên nhẫn chờ tiếp, lạnh lùng nói:

- Một nắm khi đói bằng một gói khi no. Vừa rồi nếu không phải là ta ra tay thì chắc chắn ngươi đã chết. Ơn lớn như vậy mà ngươi không báo sao?

Lăng Vi Thiên nghe vậy, thầm mắng trong lòng:

- Còn không phải là do ngươi gây ra sao?

Hiện giờ Lăng Vi Thiên rất tán thưởng Lâm Vân, thậm chí hắn muốn hét lên:

- Lâm Vân, từ chối hắn đi!

Sở Nam nheo mắt, thân thể run rẩy kịch liệt. Đột nhiên toàn thân hắn truyền tới cảm giác mát lạnh, giống như đang sắp chết khát giữa sa mạc, đột nhiên phát hiện ra một ốc đảo.

Sở Nam chăm chú cảm nhận, chỉ thấy tuyền qua vẫn vô cùng hỗn loạn. Chẳng qua hiện giờ sau khi những tế bào bị phá vỡ kia lại tỏa ra một cỗ nguyên lực rất khổng lồ.

- Cảm giác thật quen thuộc…

Bạch Võ Vương thấy toàn thân Sở Nam run lên bèn nói:

- Trạng thái như ngươi hiện giờ nhiều nhất có thể sống thêm nửa canh giờ. Nếu như ngươi cự tuyệt, vậy hôm nay trên đời sẽ có một tuyệt thế thiên tài ngã xuống!

- Tên ngốc, đồng ý đi…

Hai mắt Sở Nam bắn ra tinh quang. Tử Mộng Nhân thấy vậy không nói thêm gì nữa. Còn Sở Nam đang cố nhớ lại cảm giác quen thuộc này đã gặp ở đâu.

- Chẳng lẽ… đây là cảm giác khi nuốt Long đan, uống Long huyết, ăn Long nhục sao?!!

- Vậy tại sao cỗ năng lượng này bây giờ mất bị kích phát?

Sở Nam đương nhiên không biết được năng lượng một viên Long đan lớn đến mức nào. Ban đầu hắn nuốt Long đan vào trong bụng, may mắn nhờ vào cơ duyên mới không bị bạo thể, ngược lại còn khiến hắn thoát thai hoán cốt. Nhưng quá trình đó chỉ tiêu hao một phần năng lượng nhỏ của Long đan, phần lớn năng lượng còn lại đều lắng động lại trong cơ thể hắn.

Thật ra bình thường khi hắn tự hành hạ bản thân để tu luyện cũng đã chậm rãi kích phát năng lượng trong Long đan, bất quá chỉ rất ít mà thôi, hắn căn bản không thể cảm nhận được. Đêm hôm đó nếu không phải lão đầu nhi xuất hiện thì rất có thể hắn đã kích phát được một phần năng lượng trong đó.

Trong ánh mắt Bạch Võ Vương đã hiện lên sát cơ. Còn Sở Nam lại cảm thấy cơ thể mình đang tái sinh , tuyền qua một lần nữa bắt đầu xoay trong, một trăm lẻ tám tuyền qua đã vỡ nát lại bắt đầu chia làm hai.

Tình huống trên rất giống một truyền thuyết: phá rồi lại lập!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.