Tiếng quát vang lên, nhật nguyệt đều xuất hiện.
Mặt trời mọc lên ở phía đông, nhiễm hồng một góc trời.
Trăng sáng mọc phía tây, quang mang sáng tỏ, khiến một góc trời bị bao phủ bởi ánh trăng.
Mà thủ đoạn của Sở Nam, không phải chỉ có nhất nguyệt cùng ra là được.
Sở Nam muốn chính là Thâu Nhật Hoán Nguyệt.
Thực sự Thâu Nhật Hoán Nguyệt.
Chỉ thấy thần hồn di chuyển, nhật chói sáng phía tay, nguyệt chợt hiện tại phía đông.
Sở Nam sử dụng chiêu thức ấy, khiến không gian trong cơ thể hắn dần dần ổn định, vừa ngưng đọng chỉ một lát, lại tiếp tục rung động, tốc độ Sở Nam ngưng tụ phách khí đây chỉ nhanh hơn gấp trăm lần, phẩm cách phách khí
theo dự tính của Sở Nam lại phát sinh biến hóa, nâng thêm một bước mới.
Kỳ thực, thủ đoạn Thâu Nhật Hoán Nguyệt này, đó chính là ma luyện khí thế, giúp khí thế của Sở Nam tăng cường mạnh mẽ, do đó dẫn tới phách khí dồi dào, lấy phách khí trên người cuốn hút phách khí thiên địa, xuyên qua
thân thể đủ chất và lượng.
Nếu lần này, Sở Nam không thể Thâu
Nhật Hoán Nguyệt, e là hiện tại tình hình đã khác, dù cho Sở Nam có thêm ý chí quyết thắng bại, đối với hắn cũng là một đả kích trí mạng.
Cái này giống như một võ giả sắp sửa đột phá, tấn chức trở thành cổ chi
cảnh, đột phá thành công con đường thăng tiến rộng mỡ, lòng tin vạn
phần, nếu như cất giọng hát vang, khẳng định tiếng ca có khí thế thống
trị thiên hạ; còn nếu như đột phá thất bại, cho dù tinh thần hắn không
chán nản, có thể đạt tới mức tâm bình khí hòa, nhưng hắn có thể tạo lên
khí thế ngập trời sao? Có thể tạo lên khí thế uy nghiêm sao?
Tuyệt đối không thể.
Mà có thể tấn chức trở thành Cổ Cảnh, không lâu sau lại đột phá tấn chức
trở thành Hoàng Cảnh, khí thế sẽ không tiếp tục tăng vọt sao?
Cho nên, trong nháy mắt phách khí hóa thành thực thể, Sở Nam tựa như Phách
Thần tái thế, một phách quyền đánh xuống, phách quyền không hề tiêu tan, bàn tay kia lại bị ầm ầm tan thành mãnh lớn, Sở Nam chằm chằm nhìn bàn
tay kia nói:
- Thỏ đánh chim ưng, ta dùng sức đấu sức, mặc kệ ngươi là chim ưng hay sư tủ, ta đều khiến ngươi xuất hiện.
Thời gian ba tức, phách quyền được Sở Nam ngưng tụ thành giống như nắm tay
của chính mình, không có phát tán quang mang chói mắt, ngược lại vô cùng giản dị, thế nhưng, trong nắm tay bình thường lại có Càn Khôn khác.
Trong nắm tay, ẩn chứa chính là thái cực Nam Minh Ngộ, còn có đạo sinh nhất, nhất sinh nhị.
- Quyết phân thắng bại.
Sở Nam quát một tiếng, lập tức rõ ràng từng câu từng chữ nói:
- Thỏ đánh chim ưng, phá hủy cho ta, phách khí thái cực.
Ngay lập tức, Sở Nam mang theo phách quyền từ trước tới nay chưa từng có,
bàn tay năm ngón kia muốn đè nén phá vỡ phách quyền của Sở Nam, nhưng,
khi xông tới, trong nháy mắt bàn tay kia bị hãm xuống phía dưới, lấy hồ
nguyên dịch làm trung tâm, vô số vết nứt tản ra xung quanh.
Ngay
sau đó, uy năng của bàn tay kia suy giảm nghiêm trọng, Sở Nam không vội
vàng hủy diệt, phách quyền xoay tròn, biến thành hình dạng bạch ngư, mà
trong phách quyền ẩn chứa uy năng trật tự sát khí, biến bạch ngư thành
hắc ngư.
- Nhất sinh nhị, làm sao có thể thiếu được sát khí?
Sở Nam dung luyện tất cả sát khí phách khí trong cơ thể, gắng sức khôi
phục lại không gian trong cơ thể, đồng thời cô luyện, hơn nữa còn liên
quan tới đạo, liên quan tới thái cực, liên quan tới âm dương. . .
Những thứ này dung nhập vào nhau, Sở Nam lập tức cảm giác được rất rõ ràng
không gian trong cơ thể hoàn toàn khác trước đây, khí tức vật chất cường đại gặp phải kiếp nạn vừa tiêu tan, trong không gian trong cơ thể lại
bạo phát càng nồng đậm hơn trước.
Cảm giác được luồng khí tức
này, Sở Nam dường như cảm giác được sinh mệnh tuyệt đối không phải sinh
mệnh bình thường, có lẽ là sinh mệnh được hấp thụ thảo mộc tinh hoa. . .
- Đây là kỳ ngộ sao?
Sở Nam tự hỏi chính mình, nhưng không cảm giác được kiếp nạn có dấu hiệu phủ xuống:
- Kỳ ngộ thực sự chưa tới? Chính mình thiếu thứ gì đó? Hoặc nguyên nhân do Huyết Ngục Bí Cảnh?
Trong lúc nghi vấn, Sở Nam thấy được cảnh tượng chợt lóe phía trên Đạo Tự Họa Quyển, Sở Nam rùng mình, vội vàng chăm chú nhìn tới, nhưng chỉ thấy bức họa cuộn tròn đã thu về:
- Đạo Tự Hạo Quyển này khẳng định phát sinh biến hóa, chính là vì không gian trong cơ thể ta biến hóa nên phát sinh biến hóa?
Sở Nam suy đoán cảnh tượng chợt lóe, thoáng chốc phỏng đoán " Nhất sinh
nhị " gì đó, nhưng chỉ là suy đoán, phỏng chừng nếu mở bức họa cuộn tròn này ra mới có thể thấy được chữ " Đạo ", Sở Nam rất muốn làm theo suy
đoán của chính mình, thế nhưng, hiện tại hắn còn phải làm chuyện khác.
Đó chính là mở kinh mạch và tinh thần huyệt then chốt.
Bỏ qua cơ hội này, có lẽ thực sự phải đợi tới diệt chi kiếp lần thứ hai
phủ xuống, nhưng diệt chi kiếp lần thứ hai phủ xuống rất lạ , luôn luôn
cảm giác nó phủ xuống, nhưng vẫn chậm chạp chưa tới; Sở Nam không có suy tính, chỉ ngưng tụ năng lượng, tiếp tục đả thông nửa phần kinh mạch thứ tám Vô Thượng Càn Khôn, không hao tổn một tức; mà ở phía bên kia, người mặc huyết y vô cùng phẫn nộ.
Khi Sở Nam phá nát bàn tay kia,
người mặc huyết y lập tức cảm giác được, trên mặt hắn hiện ra đầu tiên
không phải tức giận, mà là vẻ mặt không thể tưởng tượng, khi giọt tinh
thể kia chưa tới, hắn từng nghĩ đối phương rất cường đại; thế nhưng song phương tiếp xúc, hắn cảm giác được không có gì phải lo lắng, hắn nghĩ
chỉ là chim ưng đánh thỏ, dễ như trở bàn tay.
Nhưng lúc này, cho
hắn biết được cảm giác của chính mình sai lầm, chim ưng đánh thỏ không
những không dễ như trở bàn tay, ngược lại chim ưng bị thỏ giẫm chết,
điều này khiến hắn không thể tưởng tượng được? Thoáng chốc người mặc
huyết y khôi phục trở lại, mới chuyển thành vẻ mặt phẫn nộ.
-
Tuyệt chiêu của bản phủ, sao có thể bị một con thỏ phá hỏng? Người này,
cho dù là ai, tuyệt đối không thể lưu lại, bằng không ngày sau tất thành họa lớn; Phạm Ngục Hà, Huyết Ngục Bí Cảnh, dùng để hoạch định đại kế,
cho dù bị ngươi phá hư, bản phủ cũng có cách tu sửa, thế nhưng, hiện tại bản phủ quyết định không tu sửa, bản phủ phải giết ngươi, phải diệt Đại Đạo Tông, cho dù bị phá hủy Phạm Ngục Hà.
Trong tiếng thét lớn,
người mặc huyết y tới cạnh hồ nguyên dịch, lấy ra ba giọt tinh huyết,
sau đó để ba giọt tinh huyết này thẩm thấu vào nguyên dịch sát khí, chảy tới nhánh sông Phạm Ngục Hà, đợi trong khoảng thời gian ngắn, sau cùng
nhẹ nhàng phun ra một chữ:
- Bạo.
Giờ khắc này, Sở Nam vừa mới hoàn toàn đả thông kinh mạch thứ tám Vô Thượng Càn Không, đang
chuẩn bị đả thông kinh mạch thứ chín, trong lòng bỗng nhiên cảm giác
nguy cơ tới sinh mệnh, so với trước còn cuộn trào mãnh liệt hơn, hung
mãnh hơn.
Không đợi Sở Nam áp dụng bất cứ cách thức gì, Phạm Ngục Hà bạo tạc, trong luồng sát khí ngập trời, có rất nhiều tiên huyết tàn
phá bừa bãi. . .
Sở Nam thấy không chỉ có Phạm Ngục Hà bạo tạc,
còn thấy Huyết Nguyệt Bí Cảnh xuất hiện khe nứt, tại khe nứt này một
mảnh đen kịt, tựa hồ không kém đêm tối, thế nhưng, khí tức tràn tới,
khiến Sở Nam rùng mình.
- Đây mới chính là nguy cơ chân chính.
Sở Nam suy nghĩ tới đây, trong mắt không có một tia sợ hãi, khí thế vẫn dồi dào như trước, tiếp tục thì thầm:
- Nguy cơ chân chính, đồng thời cũng có nghĩa, là kỳ ngộ chân chính.
Toàn bộ Huyết Ngục Bí Cảnh rung động, đám người Đạo Vô Nhai xung quanh khe
nứt tự nhiên thấy rất rõ ràng, thế nhưng, bọn họ căn bản không biết được bên trong xảy ra chuyện gì, chỉ cảm thấy sát khí vọt ra nồng đậm gấp
trăm nghìn lần lúc trước.
Trong lòng đám người Cửu Võ, Chiến Thần cuộn khởi:
- Xảy ra chuyện gì?
- Sở công tử sao rồi?
- Quái vật Huyết Ngục có lao tới hay không?
* * * * *
Trong tiếng nghị luận, đám người Đạo Vô Nhai xuyên qua khe nứt, có thể thấy
rất rõ bên trong một mảnh huyết sắc không có bất cứ đầu quái vật nào,
thế nhưng, trong lòng mọi người mọc lên cổ tâm tình bất an, giống như có vật gì đó lao tới còn mạnh hơn quái vật Huyết Ngục.
Đám người Cửu Võ muốn chém giết đi vào, nhưng ngay cả khe nứt đều khép lại.
- Huyết Ngục Bí Cảnh bị hủy diệt sao?
Đạo Vô Nhai suy nghĩ, Túc lão thổ một ngụm tiên huyết, hét lớn:
- Không ổn, Đại Đạo Tông gặp nguy hiểm.