- Quả nhiên là quái vật.
Sở Nam nói tới đây, lúc này hắn tổng hợp lại toàn bộ tin tức thu được, hắn phần lớn đã thông suốt, nếu như hoàn
toàn giải quyết vấn đề nghi vấn, Phạm Ngục Hà trước mắt chính là nhân tố then chốt.
- Đứng ở nơi này, hoàn toàn không cảm thấy điều gì, e là vừa mới tiếp xúc tới, là có thể cảm thụ được sát khí sắc bén trong đó.
Sở Nam để Ngọc Lam rời xa chỗ đó, tiếp đến thi triển lá chắn bảo vệ nàng,
sau đó Sở Nam thả lỏng cơ thể, kích động tiến nhập Phạm Ngục Hà, Phạm
Ngục Hà vốn chậm rãi lưu động, nhưng sau khi Sở Nam nhảy xuống, lập tức
dâng lên muôn vàn cột sóng cuộn trào mãnh liệt.
- Sát khí thực sự lợi hại, giống như vô số dòng suối chảy, thắt ngang thân thể, bó buộc thần hồn.
Sở Nam cảm giác được huyết nhục, linh hồn truyền đến đau đớn tột cùng, tán thán một câu, đồng thời, Sở Nam ngưng tụ ra Hư Thực Hắc Động, nói:
- Vậy ta có thể mượn luồng sát khí này triệt để đả thông kinh mạch thứ tám Vô Thượng Càn Khôn.
Hư Thực Hắc Động vừa mới hiện ra, toàn bộ sát khí cuộn khởi đều lặn xuống
chui vào Hư Thực Hắc Động, Sở Nam để toàn bộ sát khí dung nhập không
gian trong cơ thể, khiến không gian trong cơ thể biến đổi cực lớn, đồng
thời không để ý tới thân thể, cho dù huyết nhục bị cắn nát, xuyên thấu
vào xương cốt.
Ngọc Lam phía xa xa căn bản không nhìn thấy những
hình ảnh này, thế nhưng nàng cảm giác được sát khí cực kỳ kinh khủng,
nàng trong vòng bảo hộ đứng cách xa nhưng không kiềm chế nổi toàn thân
run lẩy bẩy, trong lòng nàng suy nghĩ một vấn đề:
- Bí pháp của
lão tổ tông có thể giúp tộc nhân đề thăng lực phòng lực cường đại, tại
sao lão tổ tông biết ta yếu đuối vô lực, lại không cho ta thi triển bí
pháp? Lẽ nào đúng như lời hắn nói, ta và bọn chúng không phải một loại. . .
Nghi vấn hiện lên, khó có thể tan biến.
Trên mặt sông
Phạm Ngục Hà, Sở Nam hấp thụ luyện hóa sát khí, vừa cảm nhận sát khí lưu động, thấy sát khí càng lúc càng nhiều, rốt cuộc từ đâu tới đây; mặt
khác, những luồng sát khí này tại sao có thể có công dụng phòng ngự
cường hãn.
Đảo mắt hơn mười tức, dựa vào khả năng hấp thụ của Sở
Nam, sát khí tại Phạm Ngục Hà không hề suy giảm, cảm giác được chuyện
này, Sở Nam càng khẳng định Phạm Ngục Hà có ngọn nguồn, đồng thời, rất
có thể ngọn nguồn không phải bắt đầu từ Huyết Ngục Bí Cảnh.
Theo
lượng sát khí dũng mãnh tiến nhập, dấu hiệu thế giới trong cơ thể biến
hóa càng lúc càng rõ ràng, khí tức đặc biệt này khiến thân thể lạnh
buốt, cùng lúc, Sở Nam cảm giác được thế giới trong cơ thể không chỉ
chưa hoàn chỉnh, hơn nữa còn có một số bộ phận chưa hình thành.
Khi luyện chế pháp đan, Sở Nam từng nghiên cứu, gọt giũa trạng thái cân xem như tương đối thấu triệt, lúc này tỉ mỉ lĩnh hội, nếu như thế giới
trong cơ thể đơn giản chia thành âm dương, cơ bản biết được sát khí làm
cực âm, lúc này âm thịnh dương suy, nếu muốn thế giới trong cơ thể khôi
phục trạng thái cân bằng, phải tìm kiếm năng lượng thuần dương, có thể
tướng ứng và thích ứng với sát khí. . .
- Phách khí.
Sở
Nam nghĩ tới phách khí, tạm thời không biết từ đâu tới đạt được lượng
phách khí tương đối phù hợp, Sở Nam dự định thu hồi tư tưởng, tập trung
tới Phạm Ngục Hà, nhưng trong đầu đột nhiên hiện ra hình ảnh chữ " Đạo
".
- Đạo sinh nhất, nhất sinh nhị, có liên quan tới tình cảnh này?
Sở Nam vô cùng kinh ngạc, suy nghĩ một chút, lại không thể minh bạch, thế
nhưng, Sở Nam tùy ý vứt bỏ sang một bên, đến khi hắn đạt tới cảnh giới,
trong đầu thoáng hiện, hơn phân nửa không phải suy nghĩ meine man, mà là có cảm xúc, có lẽ nói là ngoại cảnh sinh tình, sinh nghĩa, nói rõ song
phương có quan hệ gì đó.
Bởi vậy, Sở Nam tiếp tục suy xét.
Thời điểm Sở Nam suy xét, tại một chỗ âm u quỷ dị nào đó, dịch thể trong hồ
lại nhanh chóng giảm mạnh, xa xa có hai đạo thân ảnh thong thả bước tới, một người mặc huyết y, bộ huyết ý này khiến người ta cảm giác lạnh lẽo
không gì sánh được, dường như chỉ cần liếc mắt nhìn tới, thần hồn đều
tan vỡ, sắc người mặc huyết y lạnh lùng nhếch miệng nói:
- Hiện tại Đại Đạo Tông đã bị hủy diệt.
- Dựa theo kế hoạch, hiện tại đại lục Thánh Quang đều thuộc sự không chế của chúng ta.
- Được, chờ tới khi những cổ thế lực này náo loạn trời long đất lở,
nguyên khí đại thương, chúng ta sẽ xuất hiện, nhất cử khiến bọn họ. . .
Trong lòng tràn đầy lòng tin nói, người mặc huyết y đột nhiên cảm thấy bất
thường, vội vàng chạy tới trước hồ, nhìn thấy dị trạng trong hồ, sắc mặt đại biến, thốt lên nói:
- Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Sát khí trong hồ tại sao giảm mạnh như vậy? Vấn đề xảy ra từ đâu? Mau, mau chóng tìm hiểu.
Sau khi lão giả này vội vàng dò xét, đồng thời tìm người bói toán; còn
người này luôn luôn chuẩn bị, kiểm tra nhánh sông xảy ra chuyện, hắn
liền chặt đứt liên hệ giữa nhánh sông kia và hồ nước; thế nhưng, nhìn bề mặt nước trong hồ giảm xuống càng lúc càng nhanh, người này không kiềm
chế được, lớn tiếng quát:
- Nhanh chút, nhanh chóng tra xét, rốt cuộc nhánh sông nào có chuyện?
- Chủ nhân, đang tra xét, Bàng Sư đang suy tính, lập tức có thể cho kết quả.
Lão gia vội vàng lên tiếng, thực sự, người được gọi là Bằng Sư dùng quỹ
tích lực sinh mệnh của chính mình, lấy hồ nước làm cơ sở kéo dài ra bên
ngoài, trong trường hợp này, sau mười tức, vẫn chưa có kết quá, tần suất dịch thể trong hồ suy giảm càng lúc càng nhanh xuất hiện trong tầm mắt
của người mặc huyết y, lúc này hắn không kiềm chế được nữa, quát lớn:
- Tối đa cho ngươi ba tức, nếu như ngươi không tính ra, sẽ phải chết.
Người mặc huyết y nói, nhanh chóng thấu nhập thần hồn của Bàng Sư, Bàng Sư sợ hãi toàn thân run lẩy bẩy, hắn thực sự khốn khổ, đừng nói khoảng thời
gian ba tức suy tính ra, chỉ cần có thể bình yên thu hồn quỹ tích lực
sinh mệnh, đó chính là may mắn cực lớn.
Tình thế của Bàng Sư lúc này đã vô cùng nguy hiểm.
Kỳ thực, Bàng Sư suy tính trong nháy mắt hắn mơ hồ có cảm giác, thế nhưng, khi hắn suy tính thành công, đột nhiên một cổ lực lượng phản hồi truyền đến, khiến quỹ tích lực sinh mệnh của hắn run lên, dấu vết kia lại tiêu thất.
Biến hóa như vậy, tự nhiên chính là do Sở Nam phản kích.
Sở Nam say sưa suy xét, bỗng nhiên có cảm giác bất thường, nhưng Sở Nam
nhất thời sửng sốt, không phản ứng nhiều với chuyện xảy ra, bởi vì hắn
thực sự chưa từng trải qua tranh đấu với các toán sư, hoàn toàn không có kinh nghiệm.
Bất quá, trong khoảng thời gian ngắn, Sở Nam lập tức ý thức được chuyện gì đang xảy ra, liền hét lớn:
- Toán sư, lực sinh mệnh.
Sau khi hét lớn, Sở Nam ngưng tụ toàn bộ lực sinh mệnh mạnh mẽ.
Lực sinh mệnh của Sở Nam thực sự mạnh mẽ, thế cho nên một khi hắn ngưng tụ, Bàng Sư ở không gian bên ngoài cách đó rất xa đều bị chấn động, ngay
sau đó, Sở Nam phát động quỹ tích lực sinh mệnh, hắn không có nhiều kinh nghiệm chiến đấu với toán sư, nhưng trong lúc chính mình đang suy xét
bị cắt ngang, theo phản xạ tự nhiên dĩ nhiên vận dụng lực lượng mạnh
nhất của chính mình tiến hành phản kích.
Thoáng chốc, quỹ tích
lực sinh mệnh hư vô mịt mờ hoàn toàn không rõ từ đâu cuộn khởi tới, lập
tức gắt gao cắn xé quỹ tích lực sinh mệnh của Bàng Sư, theo quỹ tích lực sinh mệnh vọt tới, Bàng Sư hoàn toàn rơi vào vòng luẩn quẩn.
Bàng Sư cũng cảm giác được có chút không thích hợp, nhưng hắn căn bản không
phát hiện được quỹ tích lực sinh mệnh của đối phương đến từ đâu, tại
loại tình huống này, cùng lúc sử dụng thần niệm ẩn thân thi triển sát
chiêu công kích người khác, đồng thời, thần niệm không chút rung động,
không thể dựa theo lực công kích tìm hiểu cội nguồn.
Cho nên, cho dù Bàng Sư cảm thấy được lực công kích của đối phương rất trúc trắc,
hoàn toàn là một người mới, thế nhưng dưới tình huống lực sinh mệnh mãnh liệt công kích và chỉ có thể chịu đòn không thể phản kích, Bàng Sư rất
nhanh chống đỡ không được.
Hơn nữa người mặc huyết y vừa quát như vậy, khiến tâm tình Bàng Sư đại loạn, quỹ tích lực sinh mệnh càng thêm
hoảng loạn, liên tiếp dị biến, khiến Bàng Sư không thể phát huy nổi một
phần mười thực lực bình thường, chỉ có thể nhìn quỹ tích lực sinh mệnh
của chính mình bị hủy diệt.
Tiên huyết từ khóe miệng Bàng Sư trào ra; sinh mệnh trong nháy mắt suy yếu trăm tuổi.
Phía bên kia, Sở Nam tại Phạm Ngục Hà lại cảm giác được toán sư bị chém
giết, phi thường vui mừng, hiện tại đối phương căn bản không công kích
được quỹ tích lực sinh mệnh của hắn, Sở Nam yên lòng, đồng thời trong
đầu toát lên ý nghĩ:
- Năng lượng có thể hấp thụ có thể mất đi,
thần niệm thần hồn cũng có thể hấp thụ có thể mất đi, kỳ ngộ gì đó cũng
như vậy, vậy quỹ tích lực sinh mệnh có thể hấp thụ hay không?
Tâm niệm bốc lên, khó có thể tiêu tan.