Võ Nghịch Càn Khôn

Chương 539: Chương 539: Thiên muốt diệt ta, ta liền nghịch thiên




Tử Tiêu Nguyệt Tuyên Thủy càng tuôn tràn, đơn kiên ba chặn lại.

- Ngăn được Linh Tê Kiếm Ba, vậy ngươi có thể ngăn được Xanh Thiên Kiếm sao?

Hách Liên Anh phá kiếm ba, đâm thẳng vào Tử Tiêu Nguyệt Tuyền Thủy, đang muốn phá thủy mà ra thì thanh lam hỏa diễm ập đến, lập tức cùng Tử Tiêu Nguyệt Tuyền Thủy một chính một phản, hình thành hai dòng xoáy, dung hợp lẫn nhau, biến thành dòng xoáy thủy hỏa.

- Lại là chiêu này!

Hách Liên Anh hét lớn, sắc mặt trở nên âm trầm, nỗ lực phá hủy tuyền qua thủy hỏa, lúc ở trên Thiên Vân Phong, hắn đã nhìn thấy Hắc Quân sư thúc chính là bị ném ra từ trong dòng xoáy này.

Xanh Thiên Kiếm quả nhiên bất phàm, dưới tu vi Võ Hoàng cao cấp của Hách Liên Anh thi triển, dòng xoáy thủy hòa dang tương hỗ hấp thu liền bị cản lại, nhưng hắn cũng chỉ có thổ ngăn cản chứ không thổ lập tức phá ra.

Chỉ có điều Hách Liên Anh tin rằng, không bao lâu nữa là hắn có thể chém nát được dòng xoáy thủy hỏa này, bởi vi dòng xoáy trước mắt hoàn toàn không thể so sánh với dòng xoáy thủy hỏa trên Thiên Vân Phong.

Cùng lúc đó, Thận Li Cự Long phun ra hào quang, ập thẳng đến, hơn bảy trăm con Ngọc Chỉ San Hô trùng đứng san sát nhau như rừng, gai nhọn hoắt đâm thẳng đến.

Thận Li cự long mãnh lực khẽ há một cái, Ngọc Chỉ San Hô trùng liền bị hút vào hơn nửa, trong lúc hút, đột nhiên thân thể vặn vẹo, bị gai nhọn đâm vào, nhất thời Thận Li cũng không tiến tới dược nữa.

Sở Nam phóng thích dòng xoáy thủy hỏa, thân thể không ngừng vang lên tiếng lách tách, cả người sung huyết, huyết sắc không bình thường, mà cỗ “nghịch” ý kia lại hoàn toàn bị ngưng tụ trên ngón tay, trên ngón tay thoạt nhìn trống rỗng, nhưng người khác nhìn vào thì trong lòng không khỏi dâng lên một cỗ “nghịch” ý, muốn phản kháng, muốn đi làm những chuyện mà trước đây bọn hắn cho rằng là không thể.

Những người vốn không chịu nổi khí thế dồn nén mà ngã rạp xuống đất, sau khi nhìn thấy ngón tay đó đều hét lớn:

- Ta muốn đứng dậy, ta muốn đứng dậy...

Hết thảy những điều này đều không liên quan gì đến Sở Nam...

Phụt... phụt.... phụt...

Sở Nam liên tiếp phun ra ba ngụm máu.

Nghịch ý tụ, tinh huyết xuất.

Thanh âm của Sở Nam vang lên đều đều:

- Dùng tinh huyết làm dẫn, lấy nghịch ý mà xuất, Ngũ Hành Huyết Long, Khai nhãn...

Thuận theo lời nói của Sở Nam, mây đen trên trời đền điên cuồng tràn về phía Sở Nam, ùn ùn tràn đến, cuồn cuộn chồng chéo lẫn nhau, cuồng phong nổi dậy, đem đại địa cày nát cuốn lên không trung, lúc Sở Nam thốt ra chữ cuối cùng, đôi Long nhãn trên trán Ngũ Hành Huyết Long liền mở bừng ra.

Ngay trong sát ng đó, trên chín tầng trời phát ra tiếng vang ầm ầm, giống như thương khung gào thét, mây đen phô thiên lấp địa che khuất cả bầu trời, thanh thế hãi nhân, phảng phất như xé rách cả đại địa...

Ngay trong nháy mắt đó, một tiếng ầm lớn vang lên, một đạo thiểm điện, thiểm điện tử sắc to như cột trụ bổ thẳng xuống, thiểm điện giữa không trung giống như người khổng lồ, xé tan mây đen dày đặc mà giáng xuống.

Hung hăng nện lên người Ngũ Hành Huyết Long vừa khai nhãn.

I Đạo thiểm điện thứ nhất còn chưa biến mất thì đạo thiểm điện thứ hai đã ập đến...

Hách Liên Anh nhìn Ngũ Hành Huyết Long, trong mắt đầy vẻ mê hoặc, lẩm bẩm:

- Đây mới thật sự là rồng sao? Thiên Địa dị tượng, tiểu tử này có thể ngưng tụ ra rồng sao? Sao có thể khiến Thiên Địa dị biến phát sinh?

Sau khi kinh hãi, Hách Liên Anh lại cuồng hì, quát với Sở Nam:

- Lâm Vân, ngươi chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ, ngay cả ông tròi cũng muốn thần lôi diệt ngươi! Hôm nay lão phu phải thay trời hành đạo! Tru sát ngươi!

- Grào...

Ngũ Hành Huyết Long phát ra một tiếng long ngâm rung trời...

Gió vẫn gào thét.

Hắc vân vẫn cuồn cuộn.

Bầu trời một mảnh hắc ám, mây đen cuồn cuộn, tiếng xét chớp giật, vang đinh tai nhức óc, thiểm điện tử sắc như một con rắn từ trên trời trườn xuống, lúc đạo lôi điện thứ hai hiện lên cũng là lúc xé tan màn mây đen.

Những giọt mưa to như hạt chầu rơi lộp bộp xuống mặt đất, tựa như một dòng ngân hà treo ngược đang chảy xuống.

Trong sát ng đó, cơn mưa kích xạ xuống đại địa, bắn tung tóe cao hơn ngàn mét.

Hơn vạn người quan chiến giống như gà nhúng nước mưa, những người dang đứng chỉ còn khoảng ba bốn người, những người dưới uy áp hạo thiên này căn bản đều không dừng nổi, trong mắt bọn hắn dầy vẻ sợ hãi, sợ sệt đến từ sâu trong linh hồn, trong ba bốn người đang đứng tất nhiên có Điệp Y Tiên Tử, quang quyển trên người Điệp Y Tiên Tử vẫn vững chắc như cũ, chỉ có điều trên gương mặt của nàng đã trở thành tái nhợt, vẫn gắt gao nhìn Sở Nam, nam nhân cùng đánh cược với nàng dã sớm hôn mê.

Nhìn thấy thiên địa dị biến, không chỉ có vài vạn người đang quan chiến ở thành Đông Nhạc, mà người khắp Bắc Tề Quốc đều nhìn thấy, chỉ có điều vì khoảng cách quá xa nên cảm nhận khác biệt mà thôi.

0O0

Chúc Chỉ Vũ đang chạy đến thành Đông Nhạc, vừa mới đem tin túc truyền đến Thiên Nhất Tông, trên mặt dầy vẻ tươi cười, lẩm bẩm:

- Thì ra, hắn ngay cả đạp không phi hành cũng không làm dược! Không trách dược đại chiến ngày ấy hắn thủy chung không rời khỏi mặt đất.

Nhưng nụ cười còn chưa dứt thì lại có một tiếng nổ ầm vang lên, Chúc Chỉ Vũ liền run sợ nhìn thiên địa dị biến trên không trung, lẩm bẩm một mình:

- Trung tâm dị biến là thành Đông Nhạc, chang lẽ thành Đông Nhạc lại xảy ra tình huống ngoài ý muốn?

Dứt lời, Chúc Chỉ Vũ liền nhanh chóng chạy đến thành Đông Nhạc, bầu trời mưa vần vũ lúc còn cách hắn ba thước thì tự động tách ra hai bên.

0O0

Man Lam và Phong chủ Thiên Cực Phong liếc mắt nhìn nhau, thân hình lao đi như mũi tên. Mạc lão không hề ẩn thân, dẫn theo Thiết Thương Hùng chạy trên đường lớn. Phù Chấn, Vô Không lão tổ cũng bất chấp mưa gió mà tiến về phía trước...

Tâm thần Tử Võ Hoàng chấn động, thầm nghĩ:

- Thiên uy như vậy, đến cùng là cái gì xuất hiện?

Sau khi kinh ngạc, ánh mắt liền trở nên sáng ngời hữu thần, để Tử Đông Lai đuổi theo sau, còn bản thân thì nhanh chóng lên đường trước...

Tử Mộng Nhân và Nhị trưởng lão cũng lên đường. Nam Cung Linh Vân đội mưa gấp rút lên đường, chỉ muốn nhanh chóng đến thành Đông Nhạc. Tu Đồ Dật Tiêu cũng gấp rút lên đường, mặc dù gấp rút lên dường nhưng hắn vẫn không đình chỉ việc tu luyện. Thu Tiểu Mạch cưỡi trên Phong Vân điêu không bay quá cao, trái lại bay thấp sát mặt đất. Vũ Hạo thì bước từng bước kiên định...

0O0

Lão phụ xấu xí lúc này dang lẩm bẩm:

- Ngày hôm đó vào ba trăm năm trước cũng giống như vậy...

0O0

Huyền Băng Môn, Lạc Tiên Nhi hai mắt phủ một tầng băng sương, mặc dù Diệu Âm vô cùng lo lắng, nhưng mệnh lệnh của Lạc Tiên Nhi vẫn là:

- Đợi! Đợi hắn đến đây!

Vùng đất Man Việt, một khổ hành tăng quay đầu lại nhìn, sau đó tiếp tục bước đi, miệng vẫn lẩm bẩm:

- Đây là quỵ tắc của thiên?

0O0

Còn một ẩn thế cao nhân nhìn thiên địa dị biến, trầm mặc không nói, thật lâu sau mới thì thào:

- Thiên hạ đại loạn đã không còn xa nữa...

Vô số người đều vì một màn này mà hoặc ít hoặc nhiều đều cảm khái.

Còn Sở Nam đang dẫn phát thiên địa dị biến lại không hề sử dụng nguyên lực, để mưa to, để cuồng phong bao phủ, hắn tùy ý để mưa tấp lên cơ thể, để gió tùy ý lay động, hắn không rõ tại sao thiên địa dị biến lại xuất hiện, chỉ nghĩ:

- Đây là cỗ “nghịch” ý trùng thiên sao? Dường nhu, ngoài “Nghịch” thì không còn gì khác...

Trong mắt Sở Nam lóe lên lãnh mang, nộ ý trùng thiên trong cơ thể bùng lên, Ngũ Hành Huyết Long mà hắn ngưng tụ vẫn cuống khiếu, lao thẳng lên trời, khí thế thần long bãi vĩ, long vĩ quất thẳng về phía đạo thiểm điện thứ hai đang lao đến.

Thiểm điện diệt, long vĩ tiêu...

Đạo thiểm điện thứ ba lại từ không trung bổ xuống.

Lúc này, “nghịch” ý của Sở Nam đã tiêu thăng, thân hình xông thẳng lên trời, đạp trên lưng Ngũ Hành Huyết Long, cánh tay chỉ thẳng vào đạo thiểm điện thứ ba đang đánh xuống, quát một tiếng rung trời:

- Lão thiên chết tiệt, ngươi sợ sao?

Hách Liên Anh nghe thấy lời này, trong lòng thoáng rung động, lập tức cuồng tiếu:

- Lâm Vân, ngươi đúng thật không biết trời cao đất rộng, thượng thiên sợ ngươi sao? Trước mặt lão thiên, ngươi bất quá chỉ là một con kiến mà thôi, nghịch thiên hành sự ắt bị tròi phạt!

-Bình...,

Đạo thiên điện thứ ba hung hăng quất lên người Sở Nam.,

“ ’ ' _

Chỉ vừa chạm phải, lập tức khiến thân thể cường hãn sánh ngang với hạ phẩm Tông Khí chấn động kịch liệt, cơ thể rã rời, da thịt cháy đen, huyết nhục bắn tung tóe, vô số sợi tóc đen dựng thẳng lên, thậm chí đan châu trong đan điền cũng có dấu hiệu tan rã.

Sở Nam phun ra một ngụm máu tươi trong miệng, đồng thời phun một ngụm máu lớn lên Ngũ Hành Huyết Long, Ngũ Hành Huyết Long uể oải lập tức sinh long hoạt hổ, tinh thần bách bội, ngửa mặt lên trời nộ khiếu.

Còn Sở Nam, bởi vì dan điền chấn dộng cho nên dòng xoáy thủy hòa mà hắn hao hết tinh lực thi triển lập tức tán loạn, không thể tiếp tục ngăn cản Hách Liên Anh, dù vậy thì Hách Liên Anh cũng không dám xông đến trảm sát Sở Nam, bởi vì đạo thiểm điện thứ tư đã bổ xuống.

Hách Liên Anh chỉ nhìn và cười, đợi Sở Nam bị trời phạt, bị trời diệt...

Thận Li cự long vẫn còn dang thống khố, tất cả dám Ngọc Chỉ San Hô trùng đều chui vào bụng cự long, thân thể Thận Li cự long bởi vì thiếu hụt huyết dịch cho nên dần dần biến nhỏ, Hách Liên Anh nhìn thấy tình huống này lập tức phi thân đến.

Sở Nam ở trên lưng Ngũ Hành Huyết Long nghênh gió mà đứng, thân ảnh cô độc khắc sâu vào mắt, vào nội tâm, vào linh hồn Điệp Y Tiên Tử.

Sở Nam lau đi vết máu trên miệng, lạnh giọng quát:

- Ngũ Hành Huyết Long là do ta tạo, lão thiên chết tiệt, ngươi muốn diệt Ngũ Hành Huyết Long chính là muốn diệt “nghịch” ý của ta, diệt "nghịch” ý của ta chính là diệt

Chỉ trong vài câu nói, đạo thiểm điện thứ tư đã xé rách mây bổ xuống, bổ lên người Sở Nam khiến bắn ra một màn huyết vụ, thiếu chút nữa đánh rơi Sở Nam xuống không trung, còn may là có Ngũ Hành Huyết Long ổn định cơ thể Sở Nam lại.

Chỉ có diều Ngũ Hành Huyết Long cũng bị thụ trọng thương, dạo lôi đình thiểm điện bổ lên Sở Nam cũng bổ lên người nó, mặc dù phần lớn uy năng đều tập trung trên người Sở Nam, nhưng lực lượng còn lại cũng mãnh liệt vô bỉ, thân thể dài hơn ba mươi trượng dã bị có rút lại còn hai mươi trượng.

Thế mưa không ngừng, tiếng sấm cuồn cuộn vang giống như tiếng trống, mây đen dã bị xé rách hỗn loạn, đạo thiểm điện thứ năm phù hiện trên không, nhưng không lập tức đánh xuống, trái lại đang không ngừng uốn lượn, trong lúc uốn lượn thi thể tích cũng bành trướng, càng lúc càng thô to, quang mang tử sắc càng lúc càng rực rỡ, giống như hấp thu rất nhiều thiểm điện mà tạo thành.

Sở Nam giơ tay lên đầu, mặt dính đầy máu, nhưng “nghịch” ý càng tăng, trong mắt đều là điên cuồng, quát:

-Thiên... Muốn... Diệt... Ta,Ta... Liền... Nghịch... Thiên...

- Thiên lôi, thiểm điện, đến đây đi, các ngươi đánh không chết ta, đánh không chết thì lão tử sẽ thôn phệ các ngươi.

Hai mắt Sở Nam tràn đầy “nghịch” ý điên cuồng, dâng lên một màu huyết hồng, dòng xoáy Ngũ Hành tương sinh bên trong cơ thể điên cuồng xoay tròn, Diệt Nguyên Minh Đằng không ngừng kích phát ra sinh mệnh lực không cùng, tu bổ thân thể bị tàn phá của Sở Nam, song thủ Sở Nam xoay tròn, dòng xoáy thủy hỏa liền xuất hiện, trong nháy mắt bành trướng, từng lóp lực lượng không ngừng bị Sở Nam áp súc vào trong.

Cứ như vậy, còn chưa xong thì Sở Nam đã hét lớn:

- Thiên Địa bạo vũ, ngưng tụ cho lão tử!

- Nực cười, ngươi muốn mưa tụ là mưa sẽ tụ sao? Thật không biết lượng sức đến ngu ngốc!

Mặc dù Hách Liên Anh vẫn còn đang phiền não vì đám Ngọc Chỉ San Hô trùng trong,

> bụng Thận Li cự long, nhưng nghe thấy lời nói của Sở Nam cũng không khỏi cười chế nhạo.

Hách Liên Anh còn chưa nói xong liền chấn kinh, những giọt mưa từ trên trời rơi xuống đang nhanh chóng ngưng tụ về phía Sở Nam, không khỏi sững sốt đến cứng họng, Hách Liên Anh không thể tin nổi một màn trước mắt, bỗng nhiên nhớ đến tình cảnh Sở Nam dẫn động hắc thủy cuồn cuộn trên Thiên Vân Phong.

Không biết tại sao, trong lòng Hách Liên Anh bỗng nhiên cảm thấy không ổn.

Toàn bộ mưa đều hội tụ vào trong dòng xoáy của Sở Nam, Ngũ Hành tương sinh nguyên lực trong cơ thể Sở Nam biến thành Hỏa nguyên lực, cung cấp dòng xoáy hỏa.

Dòng xoáy thủy hỏa uy thế trùng thiên.

- Bành...

Đạo thiểm điện thứ năm với uy thế như lôi đình từ trên không bổ xuống, bổ thẳng vào dòng xoáy thủy hỏa.

Trong sát ng đó, dòng xoáy thủy hỏa liền đừng xoay tròn, lôi đỉnh thiểm điện cũng ngưng trệ lại.

Nhưng sau khi tia chớp qua đi, dòng xoáy thủy hòa nhẹ nhàng tiêu tán, lôi đình thiểm điện lại bổ lên người Sở Nam, lần này Sở Nam không để thiểm điện bổ lên người mình xong sê bổ lên người Ngũ Hành Huyết Long nữa.

Mặc dù Sở Nam chịu trọng thương, nhưng giữa lằn ranh sinh tử đó hắn vẫn điên cuồng, ngang nhiên đem thiểm diện phong bế trong cơ thể, để dòng xoáy Ngũ Hành tương sinh trong đan điền xoay tròn, rốt cuộc khiến những thiểm điện chằng chịt chạy loạn trong cơ thể nhanh chóng bị hút vào đan điền.

Ngay lập tức, đan điền liền tê liệt, ngay cả tâm tạng của Sở Nam cũng dừng đập.

Một cỗ khí tức hủy diệt lan tràn khắp cơ thể Sở Nam.

Sở Nam thong thả nâng quyền lên, khó khăn ngưng tụ nguyên lực, sau đó hung hăng nện một quyền lên vị trí đan điền của mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.