Võ Nghịch Càn Khôn

Chương 631: Chương 631: Thu hoạch lớn (Thượng,hạ)




Biên Phong quay đầu lại, liền nhìn thấy “Điền Thủy” với tốc độ chưa từng có giết đến phía hắn, theo điều kiện phản xạ, trong lòng dâng lên sợ hãi, sau chốc lát cả kinh sững sờ lại muốn tránh qua một bên.

Nhưng trong lúc Biên Phong cả kinh.

Sở Nam đạp Thiên Nhai Chỉ Xích, một quyền đánh ra, Cung Lực Quyền giết đến, lực lượng cuồng bạo hồn hậu hung hăng đánh lên ngực Biên Phong.

Lập tức, Biên Phong muốn hét lớn một tiếng, nhưng lại không thể rống được nửa câu, Biên Phong cảm thấy trên người ít đi một khối thịt, lại cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy trước ngực không còn bằng phẳng nữa, mà đã có thêm một cánh tay.

Chính là Sở Nam dùng một quyền đánh ngực Biên Phong thành lỗ máu, tâm tạng vỡ vụn.

- Ngươi…

Biên Phong không lập tức chết đi, ngược lại lảo đảo, bất chấp nguy hiểm kề cận, hắn ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm Sở Nam, nói:

- Ngươi… không phải hắn…

Mặc dù nói vậy, nhưng trong mắt Biên Phong không phải là khẳng định, mà là hoài nghi, bởi vì tu của và khí tức của Sở Nam đều giống y hệt Điền Thủy, lý do khiến hắn hoài nghi là Điền Thủy không thể có được lực lượng lớn như vậy.

Sở Nam đương nhiên biết “hắn” trong lời nói của Biên Phong là ai, khóe miệng nhếch lên một nụ cười, rút tay từ trong ngực Biên Phong ra, trên cánh tay vấy đầy máu tươi, lúc này, Sở Nam không còn e ngại bại lộ thân phận nữa, lúc trước hắn cải trang làm Điền Thủy chính là muốn để Biên Phong sững sờ, chính là thời cơ tốt để hắn miểu sát Biên Phong.

Phần lớn người chứng kiến kẻ vừa bị mình giết vẫn còn sống thì đều sững sờ, điều này không liên quan đến tu vi, mà Biên Phong Võ Đế hiển nhiên cũng là một phần trong phần lớn người đó.

Mặc dù lúc này Biên Phong còn chưa chetst, nhưng cách tử vong cũng không còn bao xa. Sở dĩ Sở Nam không trực tiếp đẩy Biên Phong vào chỗ chết là bởi vì Biên Phong vẫn còn hữu dụng, hơn nữa, Biên Phong trọng thượng như thế cũng không thể tạo thành nguy hại trí mạng gì cho Sở Nam.

Hỏa nguyên lực trong cơ thể Sở Nam đột nhiên vận chuyển, dị hỏa liền tràn ra, đem tinh huyết trên tay đốt khô, không còn chút vết tích gì.

Nhìn thấy một màn như vậy, trong đầu Biên Phong lập tức hiện lên vài thông tin, ngay lập tức, hoài nghi trong mắt liền biến mất, thay vào đó không phải là ánh mắt hiểu ra, mà là chấn kinh, khủng hoảng.

- Là ngươi… Lâm Vân…

Biên Phong rống lên, nếu hắn còn không đánh ra người dùng một quyền đánh xuyên ngực hắn là ai thì quả thật hắn đã sống vô ích mấy trăm năm rồi, nhưng biết thì biết, lúc thốt ra hai chữ “Lâm Vân”, thân thể Biên Phong cũng không nhịn được mà run rẩy, trên mặt lộ vẻ phẫn nộ không cam lòng.

- Chúc mưng ngươi, đáp đúng rồi…

Sở Nam cười nói, không thi triển Thần Hành Bách Biến nữa, khôi phục lại diện mạo vốn có, lộ ra gương mặt mà Biên Phong không ngừng nghĩ về nó cả trăm ngày qua. Khí tức này nếu lúc trước xuất hiện thì hắn sẽ hưng phấn vạn lần, nhưng bây giờ xuất hiện, Biên Phong không nhịn được mà thân thể run rẩy, trong lòng dâng lên tuyệt vọng.

- Ngươi tại sao lại ở đây? Lão phu muốn chết minh bạch!

Biên Phong cũng là một nhân vật tâm cơ, chỉ sau giây lát chấn kinh liền điều chỉnh trạng thái, muốn giải trừ nghi hoặc trong lòng mình. Trong lòng Biên Phong bây giờ có quá nhiều nghi hoặc, ví dụ như Điền Thủy bây giờ ra sao, ví dụ như Lâm Vân tiến vào Dung động khi nào, ẩn thân ở đâu,…

Sở Nam cười nhạt một tiếng, đường kinh mạch thứ hai mươi hai bắt đầu dũng nhập năng lượng, miệng đáp:

- Vốn nghĩ rằng có thể cho ngươi chết minh bạch, nhưng nghe xong hai chữ “lão phu”, ta liền đổi ý, để ngươi làm một con quỷ hồ đồ, bởi vì ta rất ghét kẻ nào ở trước mặt ta xưng là lão phu, đặc biệt là ngươi, thực lực không đủ, còn chết nhanh hơn.

- Ngươi…

Biên Phong hiển nhiên không hiểu tính cách của Sở Nam, sắc mặt của hắn tái nhợt vô cùng, cũng không phải bị bức đến đỏ hồng, nhớ đến câu nói lúc trước: “Súc sinh, dám đoạt bảo bối của lão phu!”

Lời này là Biên Phong nói với Viêm Thạch Cơ, thế nhưng đối với Sở Nam mà nói, thì ra hắn bị người khác mắng thành súc sinh.

Nghĩ đến đây, trong lòng Biên Phong bùng lên lửa giận, hận không thể lập tức dùng thần niệm kích bạo nguyên hạch, chết cùng với Lâm Vân Thần Khí Phái. Đáng tiếc, trong viêm tương ở Bát Nhã Dung Viêm này, thần niệm hoàn toàn bị che kín, không thể thoát ra ngoài, ngay cả thân thể cũng bị che kín, khiến thần niệm và hắn không liên hệ được với nguyên hạch.

Đang căm giận, thì nghe Sở Nam nói:

- Đem trường của ngươi phóng thích đi, đánh một phen!

- Cái gì?

Biên Phong nghi hoặc tại sao Sở Nam lại cho hắn cơ hội để phóng thích “Trường” của Võ Đế mà chỉ mỗi mình hắn có, chứ không phải là bức hỏi hắn những chuyện liên quan đến Thiên Nhất Tông, ví dụ như có bao nhiêu người truy sát Sở Nam,…

Chỉ có điều, suy nghĩ này chỉ chợt lóe trong đầu Biên Phong mà thôi, đột nhiên ánh mắt hắn liền trở nên hung lệ, hắn hiểu Sở Nam nói “đánh một phen” là có ý tứ gì, hắn phải đánh, không phải vì tính mạng của hắn, bởi vì hắn nhất định phải chết không thể nghi ngờ, viêm tương tất nhiên sẽ thôn phệ thân thể hắn, hắn phải đánh, như vậy có thể đem Lâm Vân chết cùng, đồng quy vu tận.

- Tiểu tử, ngươi muốn chết thì lão phu sẽ thành toàn cho ngươi!

Biên Phong cắn răng, trong miệng đầy máu tươi nói, nhìn tình huống này, hắn rất tự tin có thể trảm sát Sở Nam, bởi vì khoảng cách giữa Sở Nam và hắn chỉ ba mét mà thôi, phạm vi “Trường” của hắn cũng vừa vặn ba mét.

Vừa dứt lời, Biên Phong rống lên một tiếng, cũng không thấy xung quanh người hắn có xuất hiện thứ gì khác lạ, nhưng trong vòng ba mét, lại có từng đợt sóng năng lượng kinh khủng dao động, Sở Nam ngay lập tức cảm thấy như bị chìm vào vũng bùn, không động đậy được, nguyên lực và lực lượng trong cơ thể đều vô cùng khó điều động, giống như chạy trên con đường đầy bụi gai, ngay cả cùng ngoại giới câu thông cũng có chút khó khăn. Ngoài ra, Sở Nam còn cảm giác được một cỗ hỏa thế, không chỉ khủng bố mà còn khiến hắn có một loại cảm giác quỷ dị, giống như linh hồn bị thiêu đốt.

Bốn phía Bát Nhã Dung Viêm cũng bị đẩy ra ba mét.

Mặc dù Sở Nam không phải lần đầu tiên tiếp xúc với “Trường” của Võ Đế, thậm chí còn tự mình động thủ, phá hai “Trường”, nhưng hắn chưa từng ở trong "Trường" như vậy, Sở Nam để Biên Phong sống lâu một chút là muốn minh bạch "Trường" rốt cuộc là gì.

- Lâm Vân, vốn lão phu rất bội phục ngươi, lại không ngờ rằng ngươi quá tự tin, quá cuồng vọng, bây giờ, ngươi ở trong “Quy Không Trường” của lão phu, chỉ có thể hồn diệt thân vong!

Biên Phong nói đến đây liền cuồng tiếu, tiếng cười trong dung động chấn đãng không ngừng.

Ánh Nhật Bỉ Hà phóng xuất ra mùi hương, càng lúc càng chín.

Ngay lúc này, Sở Nam khó khăn nâng chưởng lên, mặc dù hành động rất gian nan, nhưng Sở Nam vẫn cố gắng phóng thích lực lượng, đột phá sự trói buộc của "Trường".

Biên Phong nhìn thấy hành động của Sở Nam, mới đầu còn xem thường, còn nói: “Đừng phí công”, hoặc những lời tương tự. Thế nhưng, càng về sau, càng cảm thấy khí thế uy mãnh tràn ra từ cơ thể Sở Nam, còn có khí tức Ngũ Hành khủng bố, sắc mặt chợt biến, miệng thì thào:

- Không thể nào, “Quy Không Trường” của lão phu chưa từng thất thủ, vì sao ngươi có thể cử động?

Sở Nam cười nói:

- Là bởi vì “Quy Không Trường” của ngươi quá yếu.

Theo lời nói, bàn tay Sở Nam nhấc cao lên, Kình Thiên Nhất Chưởng từ ngũ ấn chi lực bổ xuống…

Biên Phong tại thời khắc cuối cùng của sinh mệnh còn bị từng đợt chấn kinh bao trùm, đã có chút ngây ngốc, ngơ ngác nhìn Sở Nam, thấy Sở Nam càng lúc càng gần hắn, đợi chờ hắn chính là tử vong.

Đúng lúc Kình Thiên Nhất Chưởng chỉ còn cách đầu của Biên Phong khoảng ba thốn thì Sở Nam dừng lại, nói:

- Để ngươi chết như vậy thì quá tiện nghi cho ngươi rồi, quyền này là để thưởng cho lúc trước ngươi đã đoán đúng.

Sở Nam cười nói, thu tay trở về, mà Biên Phong thì lại càng chấn kinh hơn.

Lại thấy Sở Nam kích phát Diệt Nguyên Minh Đằng trong “Quy Không Trường”, lúc vừa mới xuất hiện trong “Quy Không Trường”, Diệt Nguyên Minh Đằng đã có dấu hiệu nứt ra, nhưng khi Sở Nam đem sinh mệnh lực, lực lượng, dị Ngũ Hành nguyên lực rót vào thì liền tạo thành một màng bảo vệ, Diệt Nguyên Minh Đằng cứ như vậy đâm vào trong cơ thể Biên Phong.

Ngay trong sát na đó, toàn thân Biên Phong chấn động, hắn cảm thấy tu vi của mình như nước sông chảy ngược, bị Diệt Nguyên Minh Đằng thôn phệ, vừa bắt đầu thì tu vi bị hút còn rất chậm, nhưng càng về sau thì càng giống trường giang vỡ đê.

- Lâm Vân, ngươi muốn làm gì? Ngươi hãy để ta chết thống khoái!

Biên Phong không tự xưng là “lão phu” nữa, ngữ khí đầy cầu khẩn Sở Nam cho hắn được chết thống khoái, nhưng Sở Nam không thèm quan tâm, chỉ nói:

- Nếu không thì ngươi hãy kể cho ta chuyện về Huyền Vô Kỳ, ta sẽ để ngươi chết thoải mái!

- Lớn mật, dám nói sư tôn…

Sở Nam nói ra lời đó, không ngờ Biên Phong lại rống lên, mặc dù chưa rống xong, nhưng lông mày Sở Nam đã nhíu chặt, tên Võ Đế của Thiên Nhất Tông này rõ ràng là nguy trong sớm tối, dưới hoàn cảnh đó vẫn muốn bảo vệ thanh danh của Huyền Vô Kỳ.

- Huyền Vô Kỳ rốt cuộc đã dùng thủ đoạn gì với bọn hắn? Lại có thể khiến những người này trung tâm như vậy…

Sở Nam thầm nghĩ, lại nhớ đến thế lực thần bí kia cũng như vậy. Sở Nam không nói gì thêm, Diệt Nguyên Minh Đằng càng lúc càng nhiều, tu vi của Biên Phong nhanh chóng tụt xuống.

Chỉ sau chốc lát đã rớt khởi tu vi Võ Đế sơ cấp, mà lúc Biên Phong vừa tụt xuống Võ Đế chi cảnh thì “Quy Không Trường” cũng biến mất, Sở Nam tự thân trải nghiệm “Quy Không Trường” thuận theo tu vi mà biến hóa, vẻ nghi hoặc trong mắt càng đậm hơn.

Sở Nam lại thả Tiểu Lam ra để hút tinh huyết.

Biên Phong sau khi rơi xuống cảnh giới Võ Hoàng thì tu vi giảm xuống càng hãi nhân, phảng phất như chỉ trong chốc lát liền từ Võ Hoàng, Võ Vương, Võ Tướng, Võ Tướng, Đại Võ Sư, Võ Sư…

Đến cuối cùng rơi xuống Võ Sĩ.

Diệt Nguyên Minh Đằng càng thêm rực rỡ, màu thúy lục càng kiều diễm hơn.

Chỉ trong nháy mắt, máu tươi đã bị hút tận.

Sở Nam lấy nguyên hạch của hắn, ngay cả nhẫn trữ vật và Kiều Côi Ngọc Hạp cũng không bỏ qua.

Biên Phong Võ Đế sau khi dâng hiến cho Sở Nam hết tất cả, dưới sự thiêu đốt của viêm tương thì liền bị thiêu rụi, Biên Phong Võ Đế lúc còn sống chưa từng nghĩ qua bản thân lại chết như vậy.

Tiểu Lam xuyên qua quang quyển của Sở Nam, bay về phía Viêm Thạch Cơ, Sở Nam thì bay về phía Ánh Nhật Bỉ Hà, trong tay cầm Kiều Côi Ngọc Hạp…

Ánh Nhật Bỉ Hà hoàn toàn chín.

Ánh Nhật Bỉ Hà lúc còn non thì mùi hương đã lan xa, bây giờ chín thì mùi hương càng nồng đậm.

Giống như nữ tử lần đầu tiên bước qua một bước, trở thành thiếu phụ.

Sở Nam nhìn hai đóa Ánh Nhật Bỉ Hà, ánh mắt càng trở nên thân thiết, trong mắt hắn, đây không chỉ là hai đóa hoa, mà là hi vọng để phụ mẫu trường thọ, hắn cẩn thận vươn tay ra, ngắt lấy gốc hoa.

Thế nhưng, tay Sở Nam vừa chạm vào thì đóa hoa liền héo rũ, Sở Nam cả kinh, vội vàng đem nó đặt trong Kiều Côi Ngọc Hạp, sau đó khép ngọc hạp lại, lúc này Sở Nam mới thở phào một hơi.

- Dược tài còn lại không biết phải kiếm ở đâu, người của Tinh Bảo Các có kiếm được Hiêm Nguyên thảo không?

Sở Nam thầm nghĩ, nhìn thân cây màu hồng tươi, lá màu hồng đậm mà không khỏi phát sầu, những thứ này khẳng định đều là thứ tốt, nhưng hắn không biết tác dụng gì, trong phương pháp luyện đan của “Trường Thọ đan” chỉ nhắc đến Ánh Nhật Bỉ Hà chứ không nói những bộ phận khác của Ánh Nhật Bỉ Hà có công dụng gì.

Suy nghĩ nửa ngày, Sở Nam đưa tay ngắt lấy thân Ánh Nhật Bỉ Hà, kéo nó từ trong viêm tương ra, thân của Ánh Nhật Bỉ Hà rất dài, Sở Nam kéo rất nhanh, không ngờ phải kéo mất năm phút.

Mà sau khi kéo ra, trên mặt Sở Nam lại tràn đầy kinh hỉ.

Thì ra, lúc Ánh Nhật Bỉ Hà bị kéo ra khỏi viêm tương, dưới gốc còn có một khối màu trắng, lấp lánh phát quang, lưu quang tràn ngập đủ loại màu sắc, giống như bạch sắc viêm tương…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.