Võ Nghịch Càn Khôn

Chương 262: Chương 262: Vào trận






Mười thước chính là cực hạn của Sở Nam. Trong phạm vi này hắn có thể nắm giữ mọi thứ, con kiến cây kim cũng không thoát được, đó là một cảm giác rất kỳ diệu.

Mười người kia bị Sở Nam phát hiện cũng có chút kinh ngạc, nhưng vẫn ngông cuồng nói:

- Hắc Bạch Song Sát, ngày này sang năm chính là ngày giỗ của các ngươi!

Tử Mộng Nhân nói:

- Đổi tên khác đi, Hắc Bạch Song Sát khó nghe quá!

Mười người sững sờ, bọn hắn đã nghĩ tới các câu trả lời của đối phương, nhưng không ngờ câu trả lời lại đơn giản như vậy.

- Các ngươi là cường đạo Ô Long cốc?

- Đúng thì sao? Không đúng thì sao?

Một tên khác nói:

- Lão Ngưu, dài dòng làm gì, trước tiên cứ chém giết một hồi, chỉ cần giết được Bạch Sát, lại bắt lấy Hắc Sát, vậy mười người chúng ta lập tức nổi danh!

- Nói đúng lắm!

- Đối phó với hạng người này không cần nhiều lời, mọi người cùng xông lên!

Mười người vọt tới, Sở Nam cười cười, bước chậm, Tử Mộng Nhân đứng sau cười khẩy:

- Cường đạo đúng là cường đạo, còn tự cho mình là sứ giả chính nghĩa, buồn cười chết ta rồi!

Mười tên cường đạo, mười tên Võ Tướng cao cấp đối với Sở Nam khi còn ở Bạch gia thôn, Long Giác sơn là thần, hồi ở Tự Do trấn thì Sở Nam so với chúng chỉ là hạng tôm tép, ở Thần Khí phái thì cho dù hắn liều mạng cũng không thoát chết.

Nhưng mà với Sở Nam hiện tại thì khác, mười tên Võ Tướng với hắn chỉ đơn giản như ăn cơm mà thôi.

Tiếng “giết” vẫn còn vang vọng, quang mang lóe lên, các loại vũ kỹ được đám cường đạo liên tục thi triển. Nhưng Sở Nam chỉ cần một quyền đánh tới, lập tức đánh tan nguyên lực công kích, nổ tung chân khí trong tay, bóp nát đầu bọn chúng.

Cho dù mười tên cường đạo đã chuẩn bị tâm lý nhưng vẫn bị cảnh này làm cho ngây người. Thời điểm Sở Nam đánh lên ngực tên thứ ba, bảy gã còn lại không dám có chút chần chừ, quay người chạy thục mạng tới nơi mai phục.

Đương nhiên Sở Nam sẽ không cho phép bọn hắn chạy trốn. Thứ nhất, nếu để đám cường đạo này trốn thoát có thể sẽ khiến thân phận của hắn bại lộ, tin tức hắn dùng quyền giết người rất dễ khiến mọi người liên tưởng tới hành động của hắn ở Sơn Hải thành và Tây Xuyên thành.

Bọn cường đạo lập tức chạy trốn, hơn nữa tốc độ rất nhanh khiến Tử Mộng Nhân ngơ ngác, nhìn thân ảnh của bọn hắn, bĩu môi:

- Một đám to mồm, vừa đánh đã chạy đúng là nhát như cáy mà!

Tử Mộng Nhân nói chuyện, tế ra Cực Dương chân hỏa. Sau khi tiến vào Đại Võ Sư cao cấp, Tử Mộng Nhân khống chế Cực Dương chân hỏa càng thêm nhuần nhuyễn. Chân hỏa vừa hiện, ba cỗ thi thể trên mặt đất lập tức hóa thành tro tàn, Tử Mộng Nhân thuần thục từ trong đó lôi ra ba chiếc nhẫn trữ vật, sau đó đuổi theo Sở Nam.

Sở Nam nghe được lời nói của Tử Mộng Nhân, trong lòng cũng cảm thấy kỳ quái, lông mày nhíu lại nhưng hắn vẫn đuổi theo, lập tức có thêm hai gã bị đánh chết, năm tên còn lại chạy trối chết.

Sở Nam nhìn về phía trước, nơi này địa hình bằng phẳng, không có núi cao, rừng rậm, trong lòng tuy có nghi hoặc với hành động của mười tên cường đạo nhưng cũng không quá coi trọng.

Năm tên cường đạo chạy liều mạng nhưng vẫn không thoát, từng tên từng tên ngã xuống. Sau cùng, chỉ còn một tên còn sống.

Sở Nam chạy trước giết người, Tử Mộng Nhân theo sau đốt xác nhặt bảo.

Người cuối cùng thấy địa điểm phục kích ngay trước mắt, hi vọng dâng lên. Nhưng Sở Nam cũng không lập tức xông tới mà dừng lại chờ Tử Mộng Nhân cùng đi lên.

Nhóm người Trương Vũ đang ẩn nấp đã nín thở tập trung tinh thần, chỉ cần hắn tiến vào trong trận, bọn hắn lập tức ra tay, làm theo những lời sứ giả đại nhân phân phó. Lúc này Tử Mộng Nhân chạy tới, thở dốc:

- Mấy tên cường đạo này rất lạ, giống như là mang bảo vật tới cho chúng ta. Trong nhẫn trữ vật của bọn chúng có không ít nguyên thạch, một cái trong số đó còn có cả nguyên thạch thượng phẩm.

Tử Mộng Nhân nói xong, đột nhiên Sở Nam dựng tóc gáy, hắn cảm thấy nguy hiểm ở xung quanh.

Mà nơi hai người đứng còn cách trận một bước, người áo đen đeo mặt nạ dưới đất hai mắt bắn ra tinh quang, Trương Vũ thầm nghĩ:

- Chẳng lẽ Hắc Bạch Song Sát phát hiện ra? Nếu không, sao bọn chúng lại dừng lại?

- Tên ngốc, sao vậy?

Sở Nam không trả lời, chỉ khu động thần niệm dò xét phạm vi mười thước xung quanh. Hắn không phát hiện ra điểm dị thưởng nào, nhưng cảm giác nguy hiểm vẫn không tản đi. Sở Nam luôn tin tưởng trực giác của mình, đặc biệt là sau khi có thần niệm, hắn chắc chắn xung quanh có nguy hiểm đang rình rập.

Sở Nam không cam tâm, tiếp tục tập trung tinh thần điều tra, nhưng vẫn không thu hoạch được điều gì.

- Tên ngốc…

Sở Nam nhìn cỗ thi thể trước mắt, nói:

- Mộng nhi, ngươi đứng ở chỗ này, ta đi tới trước một chút. Nếu cảm thấy có gì bất thường thì lập tức gọi Bổn Hùng trở lại.

Tử Mộng Nhân không hiểu ý của Sở Nam nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu.

Nếu không có Bổn Hùng, Sở Nam sẽ vì sự an toàn của Tử Mộng Nhân mà đổi đường. Thế nhưng, Tử Mộng Nhân đã không cần lo tới, Sở Nam sẽ xông lên, hắn không phải kẻ gặp khó thì lui. Bởi vậy, Sở Nam bước lên một bước.

Khi chân trái Sở Nam vừa hạ xuống, một tiếng nổ vang lên, hai chữ “Trận hiển” vang lên bên tai.

Cảnh vật trong mắt Sở Nam lập tức thay đổi.

Trước đó, phía trước không có thứ gì ngoài một cỗ thi thể chia năm xẻ bảy. Sau khi “trận hiển”, chung quanh Sở Nam mọc lên núi đao san sát, trước mắt đều là đao quang, kiếm quang cùng sương mù nồng đậm, khiến người ta đưa tay không nhìn rõ năm ngón.

Như vậy cũng chưa hết, trên trời cự thạch rơi xuống, dưới đất có gai nhọn đâm lên khiến người ta khó lòng phòng bị.

Ở ngoài trận pháp, cảnh vật trong mắt Tử Mộng Nhân không giống vậy.

Trong mắt nàng mặt đất chằng chịt ngọc phiến, còn rất nhiều thứ Tử Mộng Nhân không biết tên, tất cả tỏa ta kim quang lóng lánh. Tử Mộng Nhân kinh hãi, lẩm bẩm:

- Trận pháp? Trận pháp lớn như vậy sớm đã thất truyền, sao còn xuất hiện tại đây? Xem qua, ít nhất trận pháp này cũng có lực sát thương tam phẩm.

Không suy nghĩ nhiều, Tử Mộng Nhân la lớn:

- Bổn Hùng, Bổn Hùng, mau ra đây!

Tử Mộng Nhân gấp gáp như vậy không phải lo cho sự an nguy của nàng mà muốn để Bổn Hùng đi cứu tên ngốc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.