Võ Nghịch Càn Khôn

Chương 1740: Chương 1740: Vậy ngươi muốn thế nào




Lam Thu Sinh nói những lời kia rõ ràng có ý chê cười Sở Nam, có thể nhận ra phù cùng vẽ phù là hoàn toàn khác nhau. Nói xong, Lam Thu Sinh tập trung lực chú ý vào áo choàng rách trong tay Sở Nam, oán hận nghĩ:

- Tấm áo choàng rách này quả nhiên mạnh mẽ, ba mươi sáu Thiên cương phù trận cũng không thể phá hủy nó! Chẳng lẽ cần dùng phù lợi hại hơn? Nhưng hiện giờ dùng, vậy tương lai sẽ thế nào?

Khi suy nghĩ, ánh mắt hắn nhìn hai người còn lại, Mộc Thông Tâm vốn có thể dễ dàng tiêu diệt Thổ Phách nhưng lại bị một con chó con lông xanh đậm khiến chật vật vô cùng. Còn Sư Thiên Long càng bi ai hơn, hắn liên tục đấm ra nhưng nữ tử Lôi tộc kia không chịu chút tổn thương, uy năng công kích của hắn con chưa đánh tới mục tiêu thì đã bị triệt tiêu, ngay cả uy năng còn không tới gần được thì thân thể càng không được!

- Cứ tiếp tục như vậy thì không xong, Lôi tộc cũng không phải tùy tiện chọc được, huống chi là Tử lôi.

Lam Thu Sinh nghĩ vậy, lập tức có chủ ý:

- Chẳng phải đổi đối thủ là xong rồi sao? Ta là viễn chiến, tấm áo choàng rách này ngăn được uy năng phù bạo, nhưng không ngăn nổi quyền của Sư Thiên Long, cho dù chống đỡ được, lực lượng cũng sẽ xuyên thấu qua áo choảng để công kích, so với phù của ta thì ích lợi tốt hơn nhiều.

Nghĩ như vậy, hắn lập tức quát:

- Sư Thiên Long, ngươi tới đối phó tiểu tử này, để ta nữ nhân kia, như vậy thích hợp kiềm chế chúng!

- Được!

Sư Thiên Long sớm đã lửa giận ngập trời, không chỗ phát tiết, nghe Lam Thu Sinh nói đổi đối thủ, trong lòng khẽ thở dài một tiếng. Thế nhưng khi hắn chuẩn bị liều mạng xông về phía Sở Nam, lại chứng kiến Lam Thu Sinh không có ý tiếp đón nữ tử Lôi tộc, không khỏi quát:

- Lam Thu Sinh, ngươi mau tới đây!

Lam Thu Sinh giống như không nghe thấy, hai mắt hắn nhìn chằm chằm vào Sở Nam, bởi vì Sở Nam đang giơ tay vẽ bùa trên không trung. Lam Thu Sinh vốn định tiếp tục mỉa mai, nhưng nhìn biểu lộ của Sở Nam, trong lòng không khỏi kinh ngạc.

Chỉ ba hơi thở, Sở Nam vẽ xong phù văn, ngay lập tức trong không trung phù quang thoáng hiện, Sở Nam đẩy phù văn về phía Lam Thu Sinh. Trong mắt Lam Thu Sinh hiện lên vẻ khiếp sợ, hoảng loạn, hắn không né tránh, uy năng phù văn trực tiếp bộc phát trên người.

Lập tức, Lam Thu Sinh cảm thấy thân thể của mình trầm trọng vô cùng, ngay cả chân cũng không nhấc lên nổi, tay chỉ có thể khẽ run run. Trong mắt hắn hiện lên vẻ khiếp sợ, Sở Nam hỏi:

- Trọng phù văn phải chăng vẽ như vậy mới đúng?

Tốn thời gian khoảng năm hơi thở uy năng của Trọng phù văn mới biết mất, Lam Thu Sinh giật mình hỏi:

- Trọng phù văn có thể vẽ như vậy? Rõ ràng ngươi vẫn vẽ thiếu nhiều nét, nhưng phù văn vẫn có công hiệu, không, phải nói là hiệu quả tốt hơn cả Trọng phù văn của ta

- Ta không nói sai chứ?

Lam Thu Sinh đột nhiên dựng đứng lên, không còn vẻ lễ độ khiêm nhường lúc trước, chỉ thẳng vào mặt Sở Nam quát:

- Ngươi là ai? Sao ngươi biết vẽ phù văn? Hơn nữa còn là vẽ trong không trung.

Khi quát, Lam Thu Sinh giống như bị búa nện một đòn, vội vã rụt ngón tay lại. Bởi vì Lam Thu Sinh nghĩ tới việc không phải ai cũng có thể vẽ được phù văn trên không trung, hơn nữa người này làm vô cùng nhẹ nhàng, cho dù là sư tôn hắn cũng không làm được như vậy.

- Ngươi còn thủ đoạn gì thì đánh ra đi.

Lam Thu Sinh đã có phần hối hận, tự dưng chọc một tên Lôi tộc không nói tới, còn chọc một tên biết vẽ bùa không rõ lai lịch:

- Nhìn bộ dạng của hắn không chút sợ hãi, xem ra phù thuật của ta đánh không lại hắn.

Nghĩ vậy, Lam Thu Sinh có phần sợ hãi. Đúng lúc này, Sở Nam nói:

- Không bằng ngươi nói cho ta biết làm cách nào chế tạo ra những phù văn kia, như vậy ta sẽ tha cho ngươi một mạng.

- Hả?

Lam Thu Sinh ánh mắt hiện vẻ nghi hoặc, nhìn bộ dạng của Sở Nam không hề có phần giả dối:

- Điều này sao có thể? Rõ ràng hắn có thể lăng không vẽ phù, nhưng lại không biết làm sao để chế phù, hắn đang đùa ta sao?

Nghĩ vậy, Lam Thu Sinh mở miệng hỏi:

- Ngươi nói thực?

- Đương nhiên là thực!

- Chế phù rất đơn giản, sao ngươi có thể không biết?

- Ta chưa từng học qua.

Sở Nam lơ đễnh đáp, nhưng khi hắn nói những lời này lại có phần hiểu ra:

- Cấm Vụ chẳng qua chỉ bảo ta không ngừng tu luyện phù thuật tới cảnh giới cao nhất, còn giải thích cặn kẽ, nhưng lại không nói trụ cột cho ta, xem ra đây là một vấn đề lớn!

Đồng thời, Lam Thu Sinh đã không còn sợ hãi nữa, hắn lộ ra nụ cười gian trá:

- Ngay cả chế phù cũng không biết, không biết ngươi số cứt chó học được nơi nào cách vẽ phù, hiện tại ngươi gặp ta, ta có thể bỏ qua sao?

- Vậy ngươi muốn thế nào?

- Không có gì, chỉ là bắt ngươi lại, ép ngươi nói ra tại sao lại vẽ phù văn như vậy, vì sao ngươi có thể vẽ trên hư không, chỉ vậy thôi!

Lam Thu Sinh nói xong, móc ra một bó phù to, nhìn thoáng qua cũng có mấy trăm tấm. Lam Thu Sinh nhe răng cười nói:

- Phù, ta có rất nhiều, chẳng phải ngươi muốn xem ta có thủ đoạn gì hay sao? Vậy ta cho ngươi xem!

Nói xong, Lam Thu Sinh ném mấy trăm tấm phù ra ngoài, trong miệng quát:

- Bạo! Bạo! Bạo…

Phía bên kia, Sư Thiên Long thấy Lam Thu Sinh và Sở Nam lại đánh nhau, bất đắc dĩ đành tiếp tục chiến với Lôi Nhụy, chịu tử lôi đánh.

Sở Nam lại tế ra áo choàng rách ngăn cản, Lam Thu Sinh không chút lo lắng, quát “bạo!” càng nhanh hơn. Nhưng đúng lúc này, Lam Thu Sinh đột nhiên không quát bạo mà quát “Định!”

- Định!

Sở Nam đang giơ áo choàng vải đột nhiên cứng đờ như tượng, Lam Thu Sinh càng tươi cười, đi về phía Sở Nam, vừa đi vừa nói:

- Chẳng phải áo choàng của ngươi rất lợi hại sao? Có thể ngăn cản phù bạo sao? Hiện giờ sao rồi? Còn chống đỡ được sao?

Lôi Nhụy thấy vậy, vội vàng tế ra tử lôi bắn về phía Lam Thu Sinh. Lam Thu Sinh vung ra vài tờ bùa ngăn cản, thân ảnh nhoáng lên, đi tới trước mặt Sở Nam. Lam Thu Sinh vô cùng hài lòng, nghĩ tới chỗ tốt mình nhận được khi biết điều huyền bí trong đó, không khỏi kích động:

- Tấm Định hồn phù này dùng đáng giá lắm!

Nghĩ vậy, Lam Thu Sinh đưa tay, chụp vào tấm áo choàng rách, khi hắn lấy áo choàng xuống, không phải là một bộ mặt kinh ngạc, bộ mặt của một con rối mà là một khuôn mặt đầy nụ cười.

- Không tốt!

Trực giác của Lam Thu Sinh cảm thấy không hợp lý, vội vàng lui lại, dù sao thì hắn cũng đã bắt được áo choàng rách, vì vậy trong lòng cũng sinh thoái ý, đúng lúc này trong tai vang lên một chữ “định!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.