Tống Vũ Cường quẳng đại đồ của mình lên một góc giường, ba người trong
phòng rủ nhau ra ngoài chơi giải khuây một lát. Đi ngang qua vị trí
phòng ký túc xá của Tống Vũ Huy, Tống Vũ Cường ghé đầu vào thấy Tống Vũ
Huy đang thu dọn đồ đạc “Tiểu Huy, đang cùng mấy anh em tính ra ngoài
chơi một lát, cậu có đi theo không?”
Tống Vũ Huy thấy màn vẫn còn chưa mắc lên, lắc đầu “Thôi em không đi đâu”
“Vậy thôi, cậu ở yên đây nhá, đừng có mà chạy đi lung tung”
“Dạ biết”
Tống Vũ Huy đem giường chiếu thu dọn xong rồi đem cái chăn mới mua ra, còn
gối cậu không nỡ bỏ tiền mua nên lấy một bộ quần áo xếp tạm lên làm gối.
Sắp xếp giường chiếu xong xuôi đâu đó thì bên ngoài trời cũng đã tối. Người trong ký túc xá đi làm vẫn còn chưa tan tầm, cậu chẳng biết phải tới
chỗ nào ăn cơm. Tống Vũ Cường nói vào xưởng làm được bao ăn bao ở, nơi ở thì có rồi mà chỗ ăn cơm ở đâu cậu còn chưa được ai nói cho biết.
Cậu vẫn còn chưa ăn trưa, bây giờ đang rất đói, cậu lấy từ trong túi ra
bịch bắp luộc bà nội nhét vào cho, nước từ trong trái bắp chảy ra, may
vẫn còn chưa có bị thiu. Ngoại trừ bắp luộc, còn có một túi đậu phộng
lớn với túi khoai lang mấy hôm trước mới phơi xong.
Tống Vũ Huy ăn bắp với đậu phộng luộc một lúc liền thấy no bụng.
Ăn no xong, không có việc gì làm, nhìn trên mặt đất thấy nhiều rác bụi,
Tống Vũ Huy bắt đầu đi quét dọn lại phòng ký túc xá. Phòng có tám người
ở, ban ngày đi làm, tan tầm về tắm rửa sạch sẽ xong thì ra ngoài tiệm
internet chơi, nếu không thì lăn ra ngủ, quần áo còn chất đó chả buồn
giặt chứ đừng nói đến quét dọn phòng ở.
Quần áo mấy người bọn họ
chất ngổn ngang trên giường, Tống Vũ Huy không dám đụng tới, chỉ đem rác trên sàn quét đi rồi đem giày dép vứt lung tung mỗi chỗ mỗi cái gom lại xếp gọn gàng.
Tầm sáu giờ đã bắt đầu có người trở về ký túc xá.
Đó là một thanh niên chừng hai mươi tuổi, có lẽ vì trời nóng nực nên hắn cởi trần, nhìn thấy Tống Vũ Huy là người lạ xuất hiện trong phòng, hắn
cũng không thấy kinh sợ “Cậu là người mới tới à?”
Tống Vũ Huy gật đầu “Dạ, mới tới hồi chiều”
Hắn tiến vào vòng, để dép một bên, hỏi “Cậu tên gì?”
“Tên là Tống Vũ Huy ạ”
“Ờ”
“Còn anh tên gì?” Tống Vũ Huy thân thiện hỏi.
Hắn lấy một cái áo sạch từ đống áo trên giường, khoác lên vai, đáp “Tôi chắc lớn hơn cậu, gọi tôi là Hồng ca được rồi”
“Dạ”
Cái anh gọi là Hồng ca đó mang theo quần áo, cầm theo cái chậu dưới gầm
giường đi tắm. Chỗ tắm rửa với ký túc xá tách riêng nhau, thời gian này
không có nước nóng, mọi người đều đứng dưới vòi nước trực tiếp tẩy rửa.
Tống Vũ Huy chưa mua dầu gội đầu, cũng chưa mua chậu luôn, tính mượn của
Tống Vũ Cường mà hắn còn chưa có về. Hỏi người cùng phòng mới biết bên
cạnh xưởng có một cửa hàng chuyên bán các vật dụng hằng ngày.
Tống Vũ Huy cầm 50 đồng đi mua một số đồ dùng thiết yếu, cậu vào trong cửa
hàng nhìn xung quanh, đều chọn thứ rẻ nhất mà mua, mua chậu nước, bột
giặt, xà phòng thơm, móc áo, tất cả chỉ mới hết có 20 đồng.
Buổi
tối, đa số mấy người trẻ trẻ đều ra ngoài hết, chỉ còn lại Tống Vũ Huy
với một đại thúc trung niên còn ở lại phòng. Đại thúc trung niên cùng
Tống Vũ Huy nói chuyện với nhau, hỏi tên của cậu, nhà cậu. Tống Vũ Huy
đều lễ phép đáp lời lại.
Hai người hàn huyên một hồi, vị đại thúc trung niên kia cầm cái điện thoại Nokia đời cũ gọi điện cho người nhà
(Jian: Chắc là Nokia 1280 =)) ) Tống Vũ Huy nghe cũng hiểu được tiếng
địa phương của họ, biết đại khái đại thúc đó đang nói chuyện điện thoại
với vợ của mình.
Tống Vũ Huy nhìn đồng hồ, đã chín giờ rưỡi. Giờ
này mà ở nhà là đã đi ngủ rồi, cậu thả màn xuống, lấy một cái áo dày dày làm gối, ở trên giường nằm nghiêng, lấy một quyển sổ nhỏ, ở trên có ghi lại số điện thoại của Lâm Hạo Hi với số QQ.
Lâm Hạo Hi đã nói,
đến thành phố lập tức phải mua điện thoại di động liên lạc với hắn.
Nhưng mà một cái điện thoại tới mấy trăm đồng, trong lòng Tống Vũ Huy
quả thực có chút không nỡ tiêu pha, ngoại trừ tiền học phí sơ trung hơn
300 đồng, cậu cũng chẳng còn mấy trăm đồng.
Có điều nghĩ tới nếu
có điện thoại thì có thể nói chuyện điện thoại được với Lâm Hạo Hi, lại
nôn nao muốn mua một cái điện thoại.
Tống Vũ Huy nằm trên giường
nghĩ ngợi tính toán một hồi, trên tay còn 200 đồng trước khi đi bà nội
đưa cho, còn có 1000 đồng Lâm Hạo Hi cho, chắc là đủ để mua một cái điện thoại.
Nghĩ ngợi một lúc, Tống Vũ Huy ngủ thiếp đi mất. Hơn mười giờ tối, mấy thanh niên trẻ trở về ký túc xá, âm thanh nói chuyện có
hơi ồn ào, động tác lúc ngã người xuống giường gây tiếng động lớn làm
Tống Vũ Huy thức giấc.
Chờ đến khi mọi người trong phòng đều ngủ cả, Tống Vũ Huy mới tiếp tục giấc ngủ của mình.
Ngày hôm sau, Tống Vũ Huy dậy lúc sáu giờ đúng, mấy người khác trong phòng
vẫn còn chưa dậy, cậu đành nằm ở trên giường một lúc. Đợi tới khi nhìn
thấy vị đại thúc trong phòng rời giường, Tống Vũ Huy cũng xuống giường
theo.
Chỗ đánh răng rửa mặt cùng nơi với chỗ tắm rửa, chỉ có ở chỗ đó mới có vòi nước.
Trong xưởng không bao ăn sáng, muốn ăn thì tự mình đi mua. Tống Vũ Huy theo
vị đại thúc ra trước cửa xưởng, xung quanh đó có mấy nhà máy lớn, là địa điểm kinh doanh ăn uống rất thích hợp, ngã tư đường có mấy quầy hàng
bán bữa sáng, khoảng bảy tám giờ là chật nêm người.
Tống Vũ Huy mua hai đồng năm một cái bánh bao lớn, ăn xong thì đi tới văn phòng của xưởng trưởng đứng chờ.
Đến tám giờ xưởng trưởng hói đầu mới tới, Tống Vũ Huy nhận lấy từ ông ta
cái công bài, điền mấy thông tin lý lịch cơ bản, sau đó cậu được đưa tới phân xưởng.
Chủ phân xưởng sở hữu một cái bụng bia to đùng, so
với Tống Vũ Huy còn lùn hơn. Tống Vũ Huy ngày thứ nhất đi làm đã bị giao việc sắp xếp chuyển hàng. Trong xưởng không có xe cẩu, dựa vào xe đẩy
để chuyển hàng, từ trong kho hàng chất hàng lên xe đẩy rồi đẩy ra
container.
Mấy thùng hàng trong xưởng đều là kim loại, một thùng
nặng tới năm mươi, sáu mươi cân. Tống Vũ Huy làm quen việc nhà nông nên
nâng hàng lên không thấy quá vất vả nặng nhọc lắm.
Cùng vận
chuyển hàng với cậu còn có hai người đàn ông, lớn hơn cậu ít nhất phải
mười mấy tuổi, hai người họ lúc thì bảo đi uống nước, lúc thì nói mắc đi nhà vệ sinh. Đi rồi mười mấy phút không thấy trở lại, kết quả là hàng
trong kho một nửa đều do Tống Vũ Huy chuyển. (Jian: =.= mấy thằng cha
già mà làm biếng >'< )
Hai cái bánh bao ăn buổi sáng đã sớm tiêu hết, tiêu hao quá nhiều thể lực như vậy, tới khoảng 11 giờ trưa,
Tống Vũ Huy bắt đầu thấy đói bụng. Chờ tới 12 giờ tan tầm, Tống Vũ Huy
theo hai người đồng nghiệp khác đi cantin ăn cơm.
Cơm nước trong
căntin thiếu thịt, cơm từ gạo tẻ ăn rất khô cứng. Cantin còn có chuyện
làm thêm món ăn, ai muốn ăn thêm thức ăn thì phải xếp hàng đứng chờ.
Thêm một món là 2 đồng, Tống Vũ Huy không ăn thêm, rau xanh đậu hũ ăn cũng được, ở nhà cậu ăn quen mấy món này rồi.
Buổi tối tắm rửa sạch sẽ xong, Tống Vũ Huy sang phòng ký túc xá của Tống Vũ
Cường tìm hắn. Tống Vũ Cường đang muốn cùng mấy anh em trong phòng ra
ngoài chơi, Tống Vũ Huy ở trong phòng buồn chán không có việc gì làm nên cũng đi theo.
Tống Vũ Huy đi theo ba người bọn họ mới biết chỗ
họ muốn tới là một quán internet. Quán có treo tấm biển quảng cáo bằng
neon đỏ, trang trí lấp lánh, Tống Vũ Huy nhìn mãi tấm biển neon nhấp
nháy, đứng ở cửa ngẩng đầu lên nhìn thêm một chút nữa.
Quán internet chơi 1 tiếng là hai đồng, Tống Vũ Huy chỉ chơi 1 tiếng còn Tống Vũ Cường với mấy người kia chơi 3 tiếng.
Tống Vũ Huy nghĩ chỉ chơi một lát thôi rồi đi về trước, cả ngày hôm nay làm việc mệt rồi, muốn về sớm một chút để còn nghỉ ngơi.
Ngồi xuống trước một cái máy vi tính, Tống Vũ Huy nhìn màn hình tối đen, có
chút bối rối không biết phải làm gì. Cậu chỉ mới dùng thử laptop của Lâm Hạo Hi, còn máy tính bàn cậu chẳng biết phải khởi động như thế nào.
Không dám ấn bậy bạ sợ làm hư phải đền tiền, cuối cùng vẫn là phải nhờ đến Tống Vũ Cường.
Tống Vũ Cường sốt ruột bước tới “Đây nè, nhấn vào cái nút này để khởi động
máy” Màn hình máy tính sáng lên hiện ra một cái khung bắt nhập tên tài
khoản với mật mã.
“Thẻ đâu?”
Tống Vũ Huy cầm tờ giấy trên tay đưa cho hắn “Đây ạ”
Tống Vũ Cường nhập tên tài khoản và mật mã vào, trên vi tính xuất hiện màn hình windows cơ bản.
“Cậu chơi đi, nếu không biết chỗ nào thì tới hỏi cái cô ngồi ở đằng trước kìa, đừng có làm phiền tôi nữa”
“Ừm.”
Tống Vũ Cường trở về vị trí của mình, người anh em bên cạnh hút thuốc, nhìn
hắn, rít một hơi “Em mày đúng là thiên tài a, đến cả khởi động vi tính
cũng không biết”
“Mới từ núi ra, thôi đừng để ý tới nó, tụi mình cứ lo chơi cái của mình đi”
Tống Vũ Huy nhìn trên màn hình máy tính hiện ra các biểu tượng, các công cụ
chat, công cụ tìm kiếm với trò chơi. Cậu mở QQ ra, nhập tên đăng nhập
với mật khẩu.
Cậu chỉ mới dùng điện thoại của Lâm Hạo Hi để đăng
nhập QQ, chưa rành giao diện máy tính lắm. Lúc đăng nhập vào QQ, mở ra
cột bạn bè chỉ có mỗi nick của Lâm Hạo Hi.
Đã chia tay với Lâm Hạo Hi mấy ngày, giờ nhìn thấy hình đại diện của hắn, Tống Vũ Huy nhất thời cảm thấy xúc động.
Đèn ở avatar của Lâm Hạo Hi màu đen biểu thị rằng hắn hiện giờ không online, Tống Vũ Huy gửi cho hắn một cái tin nhắn.
Tiểu Huy: Ca, em đến thành phố rồi, hôm nay là ngày đầu tiên đi làm.
Gửi xong, Tống Vũ Huy ngồi chờ Lâm Hạo Hi đăng nhập rep lại, cứ liên tục
nhìn chằm chằm vào avatar của Lâm Hạo Hi, đợi mười phút cũng không thấy
hồi âm lại, Tống Vũ Huy mở chương trình word ra bắt đầu ôn tập lại mấy
kiến thức Lâm Hạo Hi đã dạy cho.
Các một hai phút lại mở khung chat ra, chỉ thấy mỗi tin nhắn cậu đã gửi đi, còn avatar của Lâm Hạo Hi vẫn là một màu đen.
Một tiếng đồng hồ rất nhanh trôi qua, máy tính phát ra âm thanh thông báo
sắp hết giờ, Tống Vũ Huy có chút lưu luyến, cứ nghĩ chờ thêm một chút
nữa thôi, Lâm Hạo Hi nhất định sẽ trả lời lại.
Nhưng một tiếng
đồng hồ lên mạng mất 2 đồng, cũng không rẻ nên cậu đành luyến tiếc rời
khỏi máy tính. Đi ngang qua chỗ Tống Vũ Cường mắt còn đang dán trên màn
hình, chơi trò đua xe vượt các loại chướng ngại vật, đảo qua đảo lại.
Tống Vũ Huy nói “Anh Vũ Cường, em về trước nha”
“Ờ” Tống Vũ Cường đáp một tiếng, mắt vẫn nhìn chăm chăm vào màn hình từ đầu tới cuối không rời đi, ngón tay ở trên bàn phím gõ rất nhanh.
Tống Vũ Huy đi ra khỏi quán internet, theo đường cũ mà về ký túc xá